Hôm nay, chân tướng cái chết của Ngô Phu Thanh đã được điều tra rõ, Vệ Uẩn lập tức tiến cung, gặp Khải Hòa đế ở Tiềm Long điện.
"Ái khanh đã điều tra rõ chưa?"
Khải Hòa đế đặt nắm đấm dưới môi, ho khan một lúc mới mở miệng nói.
Vệ Uẩn rũ mắt, nhàn nhạt đáp lại, "Vâng."
Sau đó, hắn rút một quyển sổ nhỏ trong ống tay áo ra, nhìn tổng quản Đức Dụ đứng bên cạnh Khải Hòa đế.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Đức Dụ cẩn thận nhìn Khải Hòa đế, sau đó cúi người đi xuống nhận lấy quyển sổ nhỏ trong tay Vệ Uẩn, xoay người bước lên bậc thang, đi đến cạnh Khải Hòa đế, giơ tay cao hơn đỉnh đầu, dâng quyển sổ lên.
Khải Hòa đế cầm một cái khăn gấm đặt cạnh môi, thường thường ho vài tiếng, nâng tầm mắt, động tác lấy tấu chương có chút chậm chạp, lồng ngực luôn hơi run vì nhịn ho.
Lúc đó, đại điện bỗng nhiên yên tĩnh, ngoại trừ Khải Hòa đế ngẫu nhiên nhịn không được ho khan thì không còn âm thanh nào nữa.
Tổng quản Đức Dụ đứng đó, ngay cả hít thở cũng rất cẩn thận.
Cũng là lúc này, Khải Hòa đế rốt cuộc thấy rõ nội dung trên tấu chương, gương mặt già nua có nhiều nếp nhăn tức khắc trầm xuống, lập tức tấu ném chương đi ngoài, góc tấu chương rất cứng, xẹt qua gương mặt Vệ Uẩn, để lại một vết máu rõ ràng.
Nhưng Vệ Uẩn vẫn đứng đó, lông mi mảnh dài chưa hề nhúc nhích.
"Quốc sư, ngươi đây là ý gì?"
Khải Hòa đế hừ lạnh, đập vào án thư trước mặt, "Trẫm ra lệnh cho ngươi điều tra vụ án này là vì tin tưởng ngươi, nhưng ngươi tra đi tra lại, lại tra đến đầu trẫm?!"
Lời này vừa nói ra, lập tức làm tổng quản Đức Dụ đứng một bên khom lưng thấp hơn.
Mà Vệ Uẩn nghe những lời tràn đầy tức giận của vị đế vương, chỉ hơi cúi đầu, giọng nói vẫn bình thản như cũ, "Bệ hạ muốn thần điều tra rõ chân tướng, thần tuân theo ý chỉ của, cho người một chân tướng."
Khải Hòa đế nghe những lời này của Vệ Uẩn, trầm mặc một lúc, bị chọc tức đến mức tự cười, "Được lắm, Vệ Uẩn, ngươi đúng là thần tử tốt của trẫm!"
"Chân tướng bệ hạ muốn thần điều tra là gì?" Vệ Uẩn bỗng ngẩng đầu nhìn đế vương ngồi trên cao.
Nếu dựa theo những mật báo Hà Minh Thụy cung cấp để điều tra, e là "chân tướng" mà Khải Hòa đế muốn, kẻ đứng sau giết chết Ngô Phu Thanh sẽ là Tín vương.
Đây là kết quả Khải Hòa đế muốn.
Nhưng cũng không phải là chân tướng.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Sở dĩ Khải Hòa đế giết Ngô Phu Thanh là vì ông ta phát hiện vị Ngô thị lang được bản thân coi là cận thần đã bắt đầu tính toán cho con đường làm quan sau khi ông ta băng hà.
Một trung thần ở trước mặt ông ta ra vẻ tin tưởng trường sinh tiên đạo, nguyện vì ông ta giám sát công việc luyện đơn lại âm thầm lui tới cùng với hai nhi tử của ông ta.
Sao có thể không làm Khải Hòa đế tức giận vì chuyện này cho được?
Sao có thể để kẻ khác ngủ ngáy bên cạnh giường (*) được, mặc dù hai người này là huyết mạch thân sinh của ông ta.
(*) Sao có thể để kẻ khác ngủ ngáy bên cạnh giường ý chỉ trong phạm vi của mình sao có thể kẻ người khác trục lợi.
Nhưng lý do này không có cách nào quang minh chính đại đưa ra ngoài, cho nên ông ta phái người đi giết Ngô Phu Thanh. Vì bảo đảm không có sơ sót, người được phái đi còn hạ độc vào trà khi tiểu thiếp bưng trà cho Ngô Phu Thanh.
Nhưng lúc ấy, Ngô Phu Thanh ngồi ở thư phòng, ám vệ của Khải Hòa đế giết mọi người trong Ngô phủ, nhưng khi xuống tay với Ngô Phu Thanh, Ngô Phu Thanh đã bấm vào cơ quan trên ghế, tự rơi vào đường hầm trong mật thất.
Cơ quan bị hủy, ám vệ không vào được đường hầm đành phải đi vòng vèo trong cung.
Mà mật thất của Ngô Phu Thanh đặt rất nhiều thuốc giải vì đề phòng, ông ta thử tất cả nhưng không có cách nào hóa giải kịch độc trên người, chỉ có thể trì hoãn thời gian phát độc.
Khi Ngô Phu Thanh hoảng loạn thoát khỏi mật thất, thần trí đã không còn rõ ràng, cuối cùng chết trên con đường náo nhiệt nhất của Sính Đô.
Ông ta chết trước mắt bao người.
Vì thế, chuyện này không thể không công bố ra ngoài.
Trên triều đình có rất nhiều suy đoán, phần lớn có Khải Hòa đế âm thầm quạt gió thêm củi, nếu không phải dẫn lên người Tín vương, thì là dẫn lên người Vệ Uẩn.
Mà sở dĩ Khải Hòa đế ra lệnh cho Vệ Uẩn điều tra vụ án này, cũng có một chút tâm tư muốn thử lòng hắn, càng muốn mượn tay hắn để đuổi Tín vương về lại đất phong.
Ông ta đã quen để vị quốc sư này đội nồi đen thay ông ta.
Ông ta cũng chuẩn bị một ngày nào đó có thể bẻ gãy sống lưng của thiếu niên chưa từng cúi đầu lại kiêu ngạo này, càng muốn giành lấy lệnh bài điều khiển đội quân trong tay hắn.
Chuyện quan trọng nhất là,
Ông ta muốn Vệ Uẩn trở thành gian thần trong triều đình, thậm chí là kẻ bị người trong thiên hạ phỉ nhổ.
Khải Hòa đế rất rõ nhân tâm nghi kỵ và thành kiến sẽ là lưỡi dao sắc bén đâm thủng một người nhìn như đao thương bất nhập, nước lửa không xâm.
Nhưng ông ta lại không biết bản thân đã tính sai.
Vị quốc sư trẻ tuổi trước mắt ông ta trước nay không để ý đến người khác, càng không thèm để ý đến chính hắn.
Cho nên lưỡi dao sắc bén đối với người thường, nhưng với Vệ Uẩn, nó trước sau không đau không ngứa.
Ra khỏi Tiềm Long điện, Vệ Uẩn đi từng bước xuống bậc thềm bạch ngọc, cơn gió lạnh thổi bay ống tay áo của hắn, lướt qua gương mặt lạnh lẽo của hắn.
Ngô Phu Thanh chết, chung quy không thể tính lên đầu Tín vương.
Đây là kết quả Tín vương muốn, cũng là kết quả Vệ Uẩn muốn.
Nếu Tín vương rời Sính Đô, vậy Thái tử Triệu Chính Đàm sẽ dựa vào phần thiên vị của Khải Hòa đế, hơn nữa còn có Thái phó Hứa Địa An chỉ điểm, có lẽ cục diện sẽ khó khăn hơn hiện tại rất nhiều.
Chi bằng giữ lại Tín vương đánh nhau với Thái tử.
Dù sao trong hai tên này cuối cùng cũng có một tên thất bại.
Vừa đi đến cửa cung, Vệ Uẩn nghe Vệ Kính nói, "Đại nhân, tiểu thư bị người của công chúa Hòa Dục mang đi Mai Viên."
Vệ Uẩn vừa nghe, gương mặt thâm trầm, "Sao lại thế?"
"Người đi không lâu, bên Thế tử gia có người tới nói muốn mời tiểu thư đến Hầu phủ dùng cơm trưa... Lại không ngờ xe ngựa của tiểu thư bị thị nữ của công chúa cản trên phố."
Vệ Kính nói lại những gì Vệ Thập Nhất trình báo cho Vệ Uẩn biết.
"Thiệu Lê Âm đâu? Nàng ta không biết ngăn cản?" Giọng nói của Vệ Uẩn lộ vẻ tức giận.
Hắn thế nhưng vì chuyện này mà nhất thời không khống chế được cảm xúc.
"Thị nữ tùy thân của công chúa giỏi võ công, huống chi... Huống chi trên tay còn có kim bài bệ hạ ban cho công chúa Hòa Lam." Vệ Kính cúi đầu nói.
Công chúa Hòa Lam là huyết mạch Khải Hòa đế quan tâm nhất ngoại trừ Thái tử Triệu Chính Đàm.
Dù sao thì Thái tử và công chúa Hòa Lam đều là huyết mạch của Lưu hoàng hậu quá cố, cùng một mẹ đẻ ra, mà Khải Hòa đế luôn còn chút tình cảm hoài niệm Lưu hoàng hậu.
Cho nên trong tay công chúa Hòa Lam sẽ có kim bài ngự tứ, điểm này không kỳ lạ.
Chuyện Tạ Đào đi Hầu phủ là Tề Tế đề cập với hắn vào hôm qua, Vệ Uẩn đồng ý vì sau lần Tạ Đào bị ám sát thì không hề nhắc đến chuyện đi ra ngoài nữa, nàng sợ gây phiền phức cho hắn, nhưng hắn không muốn nhốt nàng như vậy, mà Tề Tế là bạn tốt hắn tín nhiệm, muốn để nàng đi Hầu phủ một chuyến cũng tốt, mà hắn giải quyết xong chuyện trong cung thì qua đó đón nàng.
Hắn cũng muốn để nàng nhìn ngắm thế giới này nhiều hơn, chứ không cần phải nhốt mình trong một khoảng sân của phủ Quốc sư.
Cho nên hôm nay hắn mới châm hương để Tạ Đào lại đây, nhưng hắn không ngờ công chúa Hòa Dục kia sẽ vì mời không thành công mà trực tiếp giành người trên đường, còn lấy kim bài ngự tứ của công chúa Hòa Lam tới.
Vệ Uẩn nhắm mắt, lập tức lên xe ngựa, ra lệnh cho Vệ Kính nói, "Đi Mai Viên."
"Vâng!" Vệ Kính lập tức chắp tay lĩnh mệnh.
Mai Viên là biệt uyển hoàng gia nằm ở ngoại ô Sính Đô, nơi đó thường để cho mấy vị công chúa thưởng mai du ngoạn, ngẫu nhiên công chúa Hòa Dục sẽ tổ chức hội thơ ở đó, mời quý nữ thế gia hoặc là công tử đến tham gia.
Giờ phút này, Tạ Đào mang khăn che mặt ngồi trước án kỉ, án kỉ được sắp xếp trên hành lang gỗ dài xây ngang rừng mai, mọi người xung quanh nhìn nàng với đủ ánh mắt, gần như đứng đống lửa, ngồi đống than.
Những cây mai ngoài hành lang đón gió lạnh, từng đóa hoa nở rộ trong gió, cứ như là màu sắc độc nhất trong khoảng đất trời này.
Rèm lụa trước hành lang dài nhạt màu nhảy múa theo gió, ngẫu nhiên có cánh hoa quấn lấy gió, thổi bay góc rèm lụa như mặt hồ gợn sóng.
"Chủ tử đừng sợ, thuộc hạ sẽ bảo vệ ngươi."
Như nhìn ra Tạ Đào bất an, Thiệu Lê Âm đứng sau nàng đúng lúc cúi đầu, nhẹ nhàng tiến đến bên tai nàng, nói.
Tạ Đào quay đầu nhìn nàng ấy, mím môi gật đầu.
Tiếng xì xầm xung quanh đột nhiên im bặt, sau đó Tạ Đào nghe một thị nữ cao giọng nói, “Công chúa Hòa Dục đến!"
Tạ Đào nghe tiếng thì nâng tầm mắt,
Nhìn thấy nữ tử mỹ mạo được cung nga vây quanh, mặc váy lụa màu hạnh nhân, làn váy phết đất, chậm rãi đi tới.
Tóc mây đen nhánh, mày ngài thanh tú.
Ấn đường có hình giọt nước đỏ thắm, đôi mắt phượng như thấm đẫm ánh trăng, ôn nhu ẩn tình.
Mỗi cử chỉ động tác của nàng ấy đều có phong tình.
Dây tua rua được làm bằng vàng nhẹ nhàng đong đưa, quấn lấy trâm cài bên tai nàng ấy, va chạm tạo ra âm thanh trong trẻo, ngọc bội bên hông kêu cách cách.
Tạ Đào nhìn đến thất thần.
Nàng đã bao giờ nhìn thấy mỹ nhân như thế đâu.
Ngay khi Tạ Đào sững người, nhìn thấy mỹ nhân liễu yếu đào tơ kia bỗng nghiêng đầu khi sắp đi ngang nàng, đuôi mắt phượng hơi nhếch lên nhìn nàng.
Đôi môi nhiễm sắc anh đào hơi cong lên,
Trong khoảnh khắc đó, Tạ Đào nghe thấy giọng nói ôn hòa của nàng ấy truyền đến:
"Vị này là biểu tiểu thư phủ Quốc sư?"
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...