“Mẹ nó! Đừng có chen nữa! Để yên cho tôi xem cậu ta muốn làm gì nào?”
“Tôi không chen mà! Là cậu chen tôi thì có!”
…
Mấy việc như nhìn trộm này ấy mà, nhiều người thì hỏng việc, rất dễ bị phát hiện…
Mấy người ngồi xổm sau lùm cây thấp tẹt được cắt sửa gọn gàng cậu đẩy tôi chen, thấy một nam sinh nhỏ lén lén lút lút mò đến bên cạnh phòng tập đàn, đi về phía cửa sổ thuỷ tinh vừa mới thay xong kia…
“Đây chính là tên hung thủ ném vỡ cửa kính!” Mấy người này suy nghĩ trong lòng.
Đồng thời vẫn muốn nhìn đi nhìn lại, chờ đến lúc cậu ta ra tay hành động mới lao đến bắt người, tang chứng cũng lấy được.
Nhưng không ngờ lại bị nam sinh nhỏ kia nghe thấy được tiếng động.
Tiền Vũ thấy tay của cậu ta run lên, ném viên gạch trong tay đi, nhanh chóng vắt chân lên cổ bỏ trốn.
“Mẹ nó! Người chạy rồi, mau đuổi theo nhanh lên!”
Mấy người kinh ngạc hét lên, rồi cũng đuổi theo.
Cả đám chân dài bước một bước, lúc nhảy qua lùm cây giống như đang thi chạy một trăm mét vượt rào.
“Vèo!” “Vèo!” vài tiếng nhảy qua… mắt đang nhìn xem đuổi người như thế nào thì đã bị một người bước ra cản lại…
“Đừng đuổi theo.”
Người đứng trước mặt là Viên Bình.
Tiền Vũ: “Sao lại là cậu?”
Tưởng Quân: “Mau tránh ra, chúng tôi phải đi bắt “hung thủ” nữa đấy!”
“Đừng đuổi theo.” Viên Bình lặp lại lần nữa: “Việc này không liên quan gì đến cậu ta hết.”
Tưởng Quân: “Sao lại không liên quan? Chúng tôi đều đã tận mắt nhìn thấy cậu ta muốn đập cửa sổ!”
Viên Bình thở dài: “Còn nhớ trước đây tôi đã nói là tôi biết người đập vỡ cửa sổ ở phòng tập đàn không?”
Tiền Vũ: “Không phải là người vừa nãy sao?”
Viên Bình: “Không sai, chính là cậu ta.”
Tưởng Quân: “Vậy thì cậu ngăn bọn tôi lại làm gì? Đuổi theo bắt người là được!”
Viên Bình: “...!Cửa sổ đúng là do cậu ta đập vỡ, nhưng mà cậu ta cũng là người bị hại.”
Tưởng Quân, Tiền Vũ: “Cái gì?”
“Người đã chạy xa rồi, đừng đuổi theo nữa.” Hứa Minh Dương kéo hai con người đang kích động này lại, nhìn về phía Viên Bình: “Nghe cậu ta nói thử xem.”
Viên Bình chỉ về hướng nam sinh kia rời đi: “Người kia là nạn nhân của bạo lực học đường.
Sở dĩ cậu ta muốn đập cửa kính của phòng tập dàn là vì muốn để trường học chú ý.”
Tiền Vũ nhìn cậu ta: “Sao cậu lại biết rõ như vậy?”
“Tôi đã cắm chốt ở xung quanh đây một khoảng thời gian.
Trong lúc vô tình có chứng kiến một lần, sau đó bắt người lại rồi hỏi ra.”
Viên Bình nói, sau đó thở dài nhìn về phía mấy người: “Dù sao thì đây cũng xem như là bí mật nhỏ của cậu ta, chúng ta tôn trọng lẫn nhau đi.
Cậu ta là nạn nhân của bạo lực học đường, đã chịu đủ nhiều tổn thương rồi.
Chuyện này các cậu nghe một chút rồi coi như xong đi, đừng có đi tìm hiểu xem cậu ta là ai.
Như vậy dừng lại tại đây đi.”
Nghe Viên Bình giải thích xong, đám người Tiền Vũ thật ra đã buông bỏ, cũng có thể hiểu được cách làm của nam sinh nhỏ kia.
Đồng thời cũng cảm thấy người tên Viên Bình này cũng không tệ lắm, bỏ đi mấy tin đồn lúc trước, rồi tính vài lần ở chung gần đây xem thử thì người này quả thật là đủ nghĩa khí.
Lại nghĩ đến mấy chuyện lúc trước nghe đồn, bọn họ nhìn về phía Viên Bình bằng ánh mắt đồng cảm, cũng hiểu được lý do vì sao cậu ta lại nhằm vào Hứa Minh Dương.
Không thể không nói, là anh trai mà làm được đến mức như cậu ta thì thật sự là hiếm thấy.
Em gái ruột của mình còn thân thiết với người khác hơn là thân với cậu ta.
Viên Bình nói xong thì thấy mỗi người bọn họ đều nhìn mình chằm chằm.
Ánh mắt kia vậy mà lại vô cùng kỳ quái: “Vẻ mặt này của các cậu là sao? Uống lộn thuốc à?” vừa thấy hơi nghi ngờ: “Hôm nay các cậu không cầm chổi theo à?” Nhưng thật ra thì không thấy kỳ lạ với sự xuất hiện của Lục Cẩn Bạch ở đây.
Tiền Vũ phất tay: “Hình phạt của chủ nhiệm Hồ kết thúc rồi.” Giọng điệu thật ra không còn giống như lúc trước nữa.
Viên Bình cũng cảm thấy không thể tin nổi, hỏi lại: “Nhanh vậy sao?”
Tiền Vũ gật đầu với cậu ta: “Đúng không! Tôi cũng cảm thấy quá kỳ lạ.”
Viên Bình: “Vậy các cậu còn đến đây làm gì?”
Tiền Vũ: “Không phải lúc đó cậu bảo chúng tôi đến toà nhà này sao? Nhưng mà nói đi cũng phải nói lại, lúc đó vì sao cậu lại mời chúng tôi mà không mời người khác vậy? Chẳng lẽ là vì tôi đẹp trai quá à?”
Tưởng Quân: “...”
Hứa Minh Dương: “...!Cậu có thể đừng mất mặt như vậy không?”
Lục Cẩn Bạch: “...”
Viên Bình: “...!Cậu suy nghĩ nhiều rồi.
Tôi đơn thuần chỉ là coi trọng giá trị vũ lực của các cậu thôi.”
Tiền Vũ gật đầu, vẻ mặt kiêu căng: “Ồ, cái đó cũng không tệ!
Viên Bình: “...” Cái này thì có cái gì đáng để tự hào chứ!
Mấy người men theo đường cũ quay về, đi về phía phòng tập đàn.
Lúc đi đến nửa đường, Tiền Vũ đột nhiên nhìn về phía Viên Bình: “Chuyện là, chúng tôi có nghe ngóng được vài thông tin.”
Vẻ mặt của Viên Bình không hứng thú lắm.
Tiền Vũ: “Khụ khụ… Là mấy chuyện có liên quan đến cậu, em gái cậu và anh đại của trường.”
Lúc Viên Bình nghe thấy hai tiếng “em gái”, sắc mặt cậu ta thay đổi, ánh mắt không tốt nhìn chằm chằm Tiền Vũ, lạnh lùng cất tiếng: “Cậu muốn nói cái gì?”
Nhìn thấy dáng vẻ này của Tiền Vũ, tất cả nhóm người Hứa Minh Dương đều thầm giật mình! Nhìn tình hình này thì tám phần là cậu ta lại muốn làm yêu quái miệng rộng.
Bọn họ đến đây làm chuyện chính đáng, không thể để lúc mấu chốt thế này bị Tiền Vũ kia mở miệng ra làm xáo trộn được!”
Thế là mấy người trao đổi ánh mắt với nhau, Tưởng Quân nhanh chóng lao đến sau lưng Tiền Vũ bịt miệng cậu lại.
Lục Cẩn Bạch bước lên ngăn giữa Tiền Vũ và Viên Bình, đề phòng cậu ta lại giống như lần trước, không nói không rằng đã ra tay.
Hứa Minh Dương cũng nhanh chóng giải thích với Viên Bình: “Cậu ta không có ý gì đâu.
Bây giờ chúng tôi chỉ định đi cùng cậu vào trong tòa nhà xem xét một chút, chỉ thế thôi!”
Tiền Vũ hai ba lần cố gắng tránh khỏi bàn tay của Tưởng Quân, thấy cậu ta vẫn muốn nhào đến người mình thì lập tức kéo Hứa Minh Dương sang cản trước người mình, mở miệng kêu to: “Làm gì! Làm gì! Các cậu gấp cái gì, tôi cũng có định nói gì đâu, chỉ muốn hỏi cậu ta hai câu thôi, không nghĩ đến chuyện châm chọc!”
“...” Viên Bình không thèm để ý đến đám người bị bệnh thần kinh này, một mình bước lên phía trước.
Mấy người kia cũng không náo loạn nữa, vội đuổi theo.
Tiền Vũ còn xoa cổ phàn nàn: “Lần sau các cậu muốn bịt miệng tôi lại thì kiếm người khác được không vậy? Tên mập lùn kia sắp ghìm chết tôi rồi! Đổi người cao một chút đi.
Còn nữa, không được đeo kính, rất dễ làm bị thương.” Tiền Vũ tự mình bình phẩm lời nói của chính mình, gật đầu: “Nói không chừng tôi còn có thể ngoan ngoãn không chống cự đâu!”
Hứa Minh Dương nâng mắt nhìn cậu một cái, một câu đập tan tính toán này trong lòng cậu: “Cậu cứ nói thẳng ra là muốn Lục Cẩn Bạch bịt miệng không được sao!”
“...”
Lục Cẩn Bạch quay đầu nhìn Tiền Vũ một cái, Tiền Trình cười “ha ha” với anh hai tiếng, ngoan ngoãn ngậm miệng.
Lúc năm người bọn họ quay lại phòng tập đàn lần nữa, đầu tiên Hứa Minh Dương vươn tay đẩy tấm kính mới thay trên cửa sổ phòng tập đàn ra, không đẩy được, sau đó bấm tay gõ gõ, nhìn bốn người còn lại: “Chuyện này giải quyết thế nào?”
Tiền Vũ xoay người, nhặt cục gạch do nam sinh kia vội vàng ném lại lên, vung vẩy trong tay, cười xấu xa: “Cứ làm như vậy thôi!”
Cửa sổ phòng tập đàn đối diện với sân bóng rổ.
Vừa mới tan học, lúc này chính là thời điểm náo nhiệt nhất trên sân bóng rổ, không biết có phải lại có người thi đấu với nhau hay không, bên đó truyền đến từng đợt từng đợt hò hét cổ vũ, không chịu dừng lại.
Lúc có một tràng hoan hô nữa truyền đến, cục gạch trong tay Tiền Vũ được ném ra ngoài.
Nhìn chỗ thuỷ tinh bị vỡ kia, Tưởng Quân líu lưỡi: “Đây là thật sự ngồi đúng tội rồi!”
Tiền Vũ buông tay: “Ai biết chúng ta làm đâu chứ!”
Tưởng Quân: “Lão Hồ hỏi đến thì sao?”
Vẻ mặt Tiền Vũ vững vàng: “Ngậm chặt miệng, chết mang theo, chính là tuyệt đối không thừa nhận!” Nói xong vẫn không quên nghiêm túc dặn dò Lục Cẩn Bạch: “Lần này đừng có mà bán chúng tôi đi đấy, lão Hồ không phải sư cô! Không dễ lừa vậy đâu!”
Lục Cẩn Bạch trừng mắt nhìn, lại thấy Tưởng Quân và Hứa Minh Dương cũng đang nghiêm túc nhìn mình gật gật đầu.
Toà nhà dạy học cũ vẫn giữ tình trạng như trước kia, lúc trước nhóm người Tiền Vũ đến đây đã đi dạo một vòng, muốn đi thẳng lên phòng họp trên tầng năm.
Lúc đi được nửa đường, Hứa Minh Dương đã ra hiệu cho mấy người dừng lại, nghiêng tai nghe ngóng, không xác định lắm nói: “Có phải có tiếng gì đó không?”
Nếu như nói vừa nãy ở bên ngoài còn có thể nghe thấy tiếng ồn ào từ sân bóng rổ, nhưng mà lúc này sau khi bước vào tòa nhà đã ngăn cách với bên ngoài.
Ngoại trừ tiếng gió nhỏ xíu ngoài kia thì cũng không có gì kỳ lạ.
Nhưng mà sau khi nghe Hứa Minh Dương hỏi như vậy, mấy người cũng nhanh chóng dừng lại nghe ngóng.
Không bao lâu sau, chỉ nghe thấy trong tiếng gió nhỏ xíu có xen lẫn vài tiếng kêu cứu vụn vặt!
Mấy người kinh hãi, lập tức nhận ra có gì đó không tốt, co cẳng chạy về phía tầng năm.
Theo tốc độ dần tăng lên của mấy người, tiếng kêu cứu kia cũng ngày càng rõ ràng hơn.
Là giọng nói của con gái, không hiểu sao lại thấy hơi quen quen…
Tiền Vũ còn tưởng mình là người đến trước nữa, nhưng đã thấy ba người Viên Bình, Hứa Minh Dương, Tưởng Quân đi ở bên cạnh thay đổi sắc mặt, vượt qua mình lao lên tầng năm.
Cứ như vậy, Tiền Vũ bị tụt lại phía sau một bước.
Lúc cậu chạy đến tầng năm liền bắt gặp hai cây nạng của Viên Khả Nhi bị ném ra khỏi phòng học, còn cô ấy thì đang bị một tên đàn ông mặt mày vàng vọt túm tóc lôi về phía cửa lúc giữa trưa.
Tiền Vũ kinh hãi, đột nhiên nhìn vào trong phòng học còn thấy mấy bóng dáng cao lớn mơ hồ đứng đó, không mặc đồng phục, rất có thể là người do tên đàn ông mặt mày vàng vọt kia tìm đến giúp đỡ.
Nhìn qua thi không hề yếu!
“Mẹ nó, kích thích như vậy?” Tiền Vũ nói, vừa muốn bước lên hỗ trợ, lại nghĩ đến Lục Cẩn Bạch đang đứng sau lưng mình.
Trên thực tế, vừa nãy lúc nghe thấy có tiếng người kêu cứu, Tiền Vũ đã ngăn Lục Cẩn Bạch lại phía sau lưng mình, không cho anh bước lên.
Lúc này trước khi lao đi vẫn không quên dặn dò: “Đợi lát nữa nhớ trốn sau lưng tôi, đừng để người ta làm bị thương!”
Trong phòng họp, tên đàn ông mặt mày vàng vọt thấy bọn họ đến, buông lỏng tay, vứt Viên Khả Nhi sang một bên.
Viên Khả Nhi đau đến mức hít vào một hơi lạnh, nhưng vẫn hét lên về phía bọn họ: “Anh Minh Dương cẩn thận! Trong tay chúng nó có dao… A!” Cô ấy còn chưa kịp nói xong, tên đàn ông mặt mày vàng vọt đã nâng chân đạp một phát vào bụng cô.
Viên Khả Nhi khó khăn dùng hai tay chặn chân của anh ta lại nhưng sao ngăn được đối phương hạ chiêu chết, sức mạnh thừa đủ khiến cho Viên Khả Nhi đau đến mức chỉ có thể hét lên!
Sau đó thấy bọn họ lao vào phòng họp, tên đàn ông mặt mày vàng vọt cũng không vội, cứ bình tĩnh ung dung đứng bên cạnh Viên Khả Nhi, ra hiệu cho mấy tên cao to đứng phía sau anh ta đứng lên ngăn bọn họ lại.
Lúc này nhóm người mới nhìn rõ, trong phòng họp ngoại trừ tên đàn ông mặt mày vàng vọt kia còn có bảy tám tên nam sinh cắt đầu đinh giống như Viên Bình.
Nhưng mà trên mặt bọn chúng lại không hiền lành giống như Viên Bình.
Đem cả hai ra so sánh với nhau, đám người kia thích hợp để gọi là đầu gấu trường học hơn.
Trên người mặc một áo ba lỗ màu đen đơn giản và quần thể thao dài, vẻ mặt hống hách.
Trong đó có hai người trên cánh tay đen nhánh còn có một loạt hình xăm loè loẹt, nhìn xem thì chẳng phải hạng tốt lành gì…
Viên Bình không thèm quan tâm những thứ này! Em gái ruột vẫn còn đang nằm trong tay người ta! Nhanh chóng xông đến!
Cả đám người rất nhanh đã lao vào đánh nhau không ra thể thống gì.
Viên Khả Nhi cũng hơi luống cuống, cũng không thấy rõ hết chi tiết.
Ngoại trừ tên đàn ông mặt mày vàng vọt kia có cầm một con dao gọt trái cây trong tay, mấy tên đồng bọn khác cũng không có vũ khí gì cả, đều dựa vào sức mạnh.
Sức chiến đấu của nhóm Viên Bình cũng không kém.
Nói cho cùng thì vẫn là mấy tên thiếu niên tinh lực tràn đầy, cũng là đang ở độ tuổi ngây ngô, Chỉ có thể nghĩ luôn là, không phải chỉ đánh nhau thôi sao! Vậy thì xem nắm tay của thằng nào cứng hơn! Với mấy ten cao to kia thì chỉ làm một trận tay đấm chân đá là xong!
Phần nhiệt huyết này khiến cho lúc mới bắt đầu bọn họ có thể chiếm được một chút ưu thế, nhưng không chịu được đối phương có rất nhiều người, chống đỡ được một lúc, bọn họ dần dần rơi vào thế yếu!
Hứa Minh Dương thấy tình hình sắp không ổn, muốn đi cứu người trước rồi sau đó tìm cơ hội chạy đi.
Nhưng không ngờ bên phía đối phương lại có kẻ đánh lén.
Cậu ta còn chưa kịp phản ứng lại, trên mặt đã nặng nề nhận lấy một đấm, kính mắt bị đánh bay!
Tiền Vũ xoay người đã Hứa Minh Dương.
Lúc này mới giữ được cậu ta không cho ngã xuống đất.
Cùng lúc đó ngay sau lưng bọn họ có một tên đàn ông lao đến, nắm đấm hướng thẳng về phía đầu của Tiền Vũ để chào hỏi!
Một tiếng ‘cẩn thận’ Hứa Minh Dương còn chưa kịp hét ra đã thấy cánh tay của tên đàn ông kia đã bị một cây gỗ từ phía bên cạnh đập xuống.
Sau khi nhìn rõ là ai làm, Hứa Minh Dương kinh ngạc há to miệng, nhìn Tiền Vũ đang ngây người ra như khúc gỗ: “Lục Cẩn Bạch… còn có thể đánh nhau được hả?”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...