20
Khi bước xuống từ cầu treo, hai chúng tôi ai cũng không đề cập đến chuyện vừa xảy ra.
Thẩm Tập quay đầu về bên phải, tôi quay đầu về bên trái, ai nhìn người nấy ai nói người nấy, chỉ là không nhìn nhau.
Tôi nói chúng ta chơi thêm con lắc khổng lồ đi, cậu ta nói được.
Sau đó tôi đi về bên phải, cậu ta thì đi về bên trái, chân trái chân phải của chúng tôi cứ thế đập phải nhau.
Tôi bị vấp suýt thì ngã xuống, Thẩm Tập vội vàng ôm lấy tôi nhấc lên.
Tôi nhoài người trong lòng cậu ta, có thể nghe rõ tiếng tim đập của cậu ta:
Thình thịch... thình thịch... thình thịch thình thịch...
Nhịp tim càng lúc càng nhanh, tiếng to đến nỗi tim như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực vậy.
Tôi ngẩng đầu nhìn cậu ta, cậu ta căng thẳng mím chặt môi, chiếc cổ ửng đỏ nhuốm một tầng mồ hôi mỏng.
Tôi thật sự sợ nếu tôi còn giữ tư thế này thêm một lúc nữa cậu ta sẽ bị tim đập quá nhanh mà đột quỵ mất, vội vàng đứng xuống, nhỏ giọng nói: “Cảm ơn nhé.”
Cậu ta cúi đầu, khẽ mấp máy môi: “... Không sao.”
...
Hôm nay chúng tôi gần như đã chơi hết tất cả các trò ở khu vui chơi.
Ngay cả trò đu quay ngựa gỗ mà cậu ta khinh bỉ cuối cùng vẫn ngồi hai lần.
Tôi mơ hồ cảm thấy có chút thay đổi đã xảy ra giữa chúng tôi, nhưng tôi lại không thể nói rõ sự thay đổi đó là gì.
Khi về đến nhà thì trời đã tối, cả hai chúng tôi đều thấm mệt.
Sau khi ăn cơm xong, tôi và Thẩm Tập ngồi xem ti vi.
Tôi ngồi trên sofa, Thẩm Tập ngồi trên thảm, dựa lưng lên Đại Hoàng.
Thẩm Tập liên tục chuyển kênh, dường như cậu ta cũng không biết bản thân muốn xem gì.
Tôi nhìn trộm cậu ta từ phía sau.
Cậu ta quả thật rất đẹp, dáng người thẳng tắp, vai rộng eo thon.
Mặc dù gương mặt vẫn còn chút non nớt, nhưng cơ thể lại trông như đàn ông trưởng thành.
Không rõ trong ti vi đang ồn ào nói gì, tôi hoàn toàn không nghe lọt tai.
Trong lòng tôi loạn cào cào, luôn cảm thấy trong lòng như một mớ bòng bong, làm thế nào cũng không thông được.
Đến khi muốn cẩn thận ngẫm nghĩ, mặt lại không nhìn được nóng bừng lên, cả người đều có cảm giác khô nóng.
Thẩm Tập vẫn đang xem ti vi, ngồi rất ngay ngắn, như thể rất hứng thú với chương trình trong ti vi vậy.
Tôi ngẩng đầu nhìn: Thuốc bổ thận xx, anh ấy tốt tôi cũng tốt.
Tôi lại nhìn Thẩm Tập, dường như cậu ta cảm nhận được tầm mắt của tôi, yết hầu khẽ trượt lên trượt xuống.
Chúng tôi cứ thế rơi vào một khoảng im lặng khó xử.
Cho đến khi tôi không chịu được nữa, tiếp tục như vậy tôi sẽ ngạt thở mất.
Tôi chống tay lên sofa định đứng dậy về phòng, ai ngờ ngồi khoanh chân lâu quá khiến chân phải tê rần, vừa đứng lên thì ngã lên người Thẩm Tập, tay đè lên đuôi Đại Hoàng.
Đại Hoàng bị đau, rú lên một tiếng chạy ra ngoài.
Thẩm Tập nhất thời không phản ứng kịp, nghiêng người ngã trên thảm.
Chân phải truyền đến cảm giác tê ngứa, tôi khẽ rên lên ngã lên người cậu ta, hai tay áp lên ngực cậu ta.
Cả hai chúng tôi nháy mắt đều im lặng.
...
Bầu không khí bỗng chốc trở nên vi diệu, không khí dường như cũng khó lưu thông mà trở nên đặc sánh hơn.
Tôi cảm thấy có chút khó thở, mặt đỏ bừng bừng, giãy giụa cố gắng đứng dậy.
Không đứng dậy nổi, vì Thẩm Tập đã vươn tay ôm lấy tôi.
Tôi sững sờ.
Cậu ta vừa mới tắm xong, trên người vẫn còn hơi nước âm ẩm, và thoang thoảng cả mùi sữa tắm.
Nửa đêm, ánh đèn bên ngoài hầu như đã tắt hết, chỉ còn lại màn đêm đen kịt.
Gió đêm mùa hạ thổi qua rèm vải trong phòng khách, khiến người ta cảm thấy mát mẻ.
Thẩm Tập ngẩng mặt lên nhìn tôi không chớp mắt.
Tôi có thể nhìn thấy đôi mắt đang hơi nhướng lên cùng sống mũi cao thẳng của cậu ta.
Và cả đôi môi ướt át.
Cạnh đó, ti vi vẫn đang phát chương trình Thế giới động vật, tiếng của người dẫn truyện rất nhỏ, nghe không rõ lắm.
Cả thế giới như trở nên yên lặng.
Chỉ còn lại tiếng nhịp tim của nhau.
Một nửa khuôn mặt của Thẩm Tập chìm trong bóng tối, có chút mơ hồ.
Mùi hương bạc hà quyện vào nhau trong hơi thở của chúng tôi.
“Dư Hà...”
Miệng cậu ta mấp máy, ánh mắt có chút mơ màng.
Trong khoảnh khắc đó, tôi như bị ma xui quỷ khiến cúi đầu xuống.
Rất mềm, cũng rất mát.
21
Bây giờ quả thật tôi rất hối hận, vô cùng hối hận.
Tôi ngồi trước bàn ăn, Thẩm Tập đeo tạp dề vui vẻ ngâm nga “Sờ mười tám điệu”, bưng một bát mỳ dầu hành để trước mặt tôi.
“Thử xem, đây là món mẹ ta từng làm cho ta hồi còn nhỏ đấy, rất ngon.”
Tôi cúi đầu nhìn bát mỳ.
Một lớp dầu bóng nhẫy bám vào một nhúm mỳ rối rối đen sì.
Tôi lấy đũa gắp một thứ không thể nhìn ra được là gì lên, đoán chắc hẳn đây là hành phi.
“Mẹ ta nói mỳ ta nấu rất ngon, nói sau này ta...” Cậu ta bẽn lẽn nhỏ giọng nói: “Có thể làm cho nữ tử ta thích ăn.”
Chờ đã, mẹ cậu thật sự là mẹ ruột sao?
Có phải mẹ cậu muốn cậu cô đơn đến già không vậy?
Tôi nhìn ánh mắt mong chờ của cậu ta, giống như khi Đại Hoàng chờ tôi cho nó ăn vậy, quả thật không tiện từ chối, nếm thử một tẹo.
Ọe.
Tôi dùng sức chín trâu hai hổ mới nuốt được mỳ xuống, miễn cưỡng cười nói: “Mẹ cậu nói đúng, thật sự rất ngon.”
Thẩm Tập vui sướng ngây ngất, cả người như nở hoa.
Nhân lúc cậu ta vào phòng bếp thu dọn bát đũa, tôi vội vàng đổ mỳ vào thùng rác.
Không phải tôi không chấp nhận ý tốt của cậu ta, nhưng tôi cảm thấy hình như cậu ta muốn đầu độc tôi.
Tâm trạng Thẩm Tập rất tốt, vừa rửa bát vừa ca hát.
Nhìn bóng lưng hạnh phúc của cậu ta, tôi cứ cảm thấy như có thể nhìn thấy một chiếc đuôi cún đang vẫy không ngừng.
Tôi không khỏi thở dài một hơi, nắm chặt lấy tóc mình.
Tôi quả thật rất khinh thường bản thân!
Dư Hà, mày hồ đồ quá!
Một nụ hoa non nớt như vậy, sao mày có thể ra tay tàn phá cậu ta!
Nhưng nghĩ lại, hình như cũng không phải vậy.
Cậu ta là Hoàng đế cơ mà!
Không nói đến hậu cung ba nghìn giai lệ, nhưng tam cung lục viện bảy mươi hai phi tần chắc là vẫn phải có chứ?
Vậy chẳng phải cậu ta đã lên giường với rất nhiều người rồi sao?
Chút áy náy trong lòng tôi bị ngọn lửa tức giận thiêu rụi, đứng dậy muốn kéo Thẩm Tập hỏi cậu ta rốt cuộc có bao nhiêu người vợ.
Nhưng bình tĩnh nghĩ lại, trước khi đến cậu ta đã là Hoàng đế, chẳng nhẽ tôi có thể yêu cầu một Hoàng đế thủ thân như ngọc sao?
Chưa kể lúc đó cậu ta còn chưa quen biết tôi nữa kìa.
Tôi lại ngồi xuống, bắt đầu thầm khai sáng bản thân.
Mặc dù nói vậy, nhưng tôi vẫn có chút không thoải mái, không khỏi dùng giọng điệu kỳ quái nói: “Sau khi thị tẩm phi tần cậu cũng nấu mỳ cho người ta ăn à?”
Thẩm Tập quay đầu lại kinh ngạc nhìn tôi, như thể không hiểu tại sao tôi bỗng lại đề cập đến chuyện nhạy cảm này.
22
...
“Cũng nấu mỳ cho người ta à?”
“Không, sao có thể chứ, ta đều làm cho họ Mãn Hán Toàn Tịch thôi!”
“Nhưng chỗ ngươi nguyên liệu ít quá, chỉ có thể nấu mỳ.”
Tôi kìm nén cơn giận nhìn tô mỳ đen sì, hừ một tiếng nói: “Không ngờ cậu còn là một người có tay nghề ha?”
Thẩm Tập đắc ý nói: “Đương nhiên rồi, hậu cung của ta ba nghìn giai lệ, một ngày thị tẩm một người cũng phải mất mười năm mới xong, đêm nào ta cũng phải lật thẻ, nói thật, ta lật muốn mệt luôn rồi.”
Tôi nhìn vẻ vui mừng đắc ý của cậu ta, tức xì khói, đẩy mạnh cửa ra.
“Miếu nhỏ này của tôi không chứa được Phật lớn là ngài đây, Hoàng thượng vẫn nên mau chóng hồi cung đi!”
Thẩm Tập thấy tôi thực sự tức lắm rồi, vội vàng đi lên ôm lấy tôi làm nũng.
“Ta làm gì có phi tần nào đâu, ta còn chưa thành hôn mà!”
“Hứ!” Tôi cười lạnh nói: “Lên ngôi Hoàng đế mà vẫn chưa thành hôn, ngài đây đang lừa mình dối người đấy à?”
“Thật mà!”
“Thẩm Tập tháo găng tay xuống lao đến ngồi bên cạnh tôi, nghiêm túc nói: “Thân phận của mẹ ta không cao, người chỉ là một Quý nhân.”
“Bởi vì có quá nhiều huynh đệ, lúc đó tranh đấu hỗn loạn, ta đến tuổi thành hôn rồi cũng không có trưởng bối nào nghĩ đến ta.”
“Hôn sự của ta cứ thế bị trì hoãn, ta không thích những nữ nhân đó, cũng không có thông phòng hay thị thiếp nào cả.”
Tôi liếc xéo cậu ta: “Vậy cậu đăng cơ rồi cũng chưa có Hoàng hậu sao?”
Thẩm Tập chau mày suy nghĩ: “Có thì cũng có, lúc đó vì để ổn định triều chính ta đã chọn trưởng nữ dòng chính của Hữu tướng gia làm hậu, nhưng, nhưng hôn lễ được định vào ba tháng sau, ta còn chưa thành hôn thì đã đến nơi này rồi.”
Nói rồi cậu ta cười tươi nắm lấy tay tôi: “Ta còn chưa biết nàng ta trông thế nào, chỉ mới nhìn thấy tranh vẽ, nhưng kém xa so với ngươi.”
Mặt tôi nháy mắt đỏ bừng.
Nhóc con, dẻo miệng thật đấy.
23
Tôi và Thẩm Tập ở bên nhau rồi, tôi còn cho cậu ấy một chùm chìa khóa nhà tôi nữa.
Mặc dù tuổi cậu ấy còn nhỏ, nhưng ở thời cổ đại thì cũng không tính là nhỏ nữa rồi.
Tôi tự lừa mình rằng tính như vậy thì tôi vẫn coi như trẻ hơn cậu ấy.
Nhóc Hoàng đế Thẩm Tập này vui quên lối về, mỗi ngày đều cùng đối tác Đại Hoàng ra rất nhiều video, cứ như là heo nái cao sản vậy, nếu không ra video thì lại lên mạng nghiên cứu công thức nấu ăn với mấy bài hát không trong sáng, không hề nhắc đến việc nhớ nhà.
Tôi nghĩ cậu ấy thế này cũng đúng, một vị Hoàng đế phê tấu sớ phải phê đến một giờ sáng thì có gì vui chứ.
Còn chẳng bằng ngày ngày ở nhà chơi với cún kìa.
Ngoại trừ những cái này Thẩm Tập còn cực kỳ thích hát, đặc biệt rất thích Lâm Tuấn Kiệt.
Ngày nào cũng nghe thấy cậu ấy hát theo bản live của Lâm Tuấn Kiệt, đeo tai nghe cũng không biết điều chỉnh âm lượng.
Cậu ấy nói Lâm Tuấn Kiệt là CD biết đi, hỏi tôi cậu ấy có được tính là CD biết đi không.
Tôi nói em thấy anh giống SB (đồ ngốc) biết đi.
Tôi và Đại Hoàng ngày nào cũng chịu đủ giày vò.
Nói đến Đại Hoàng, tôi cảm thấy dạo gần đây nó có vẻ hơi nóng nảy cáu kỉnh.
Có lẽ là bị Thẩm Tập truyền nhiễm rồi, Đại Hoàng cứ đến tối là bắt đầu sủa ầm ĩ hoặc rên ư ử.
Hàng xóm đã phàn nàn chúng tôi mấy lần rồi, giờ Thẩm Tập đi ngủ đều phải bịt miệng nó lại.
Tôi nghĩ, từ khi tôi nhặt được Đại Hoàng đến nay đã một năm rồi.
Nói đến lại thấy buồn cười, Đại Hoàng là do tôi nhặt được, Thẩm Tập lại do Đại Hoàng nhặt được, thú cưng của tôi lại tự nhặt được thú cưng cho mình.
Trong một năm này Đại Hoàng từ một chú cún con đã trở thành một chú chó lớn rồi.
Tôi đoán chắc là chú chó này sắp đến kỳ động dục rồi.
Tôi thấy cư dân mạng nói đúng, nên triệt sản cho Đại Hoàng rồi.
Sau khi biết tôi muốn triệt sản cho Đại Hoàng, Thẩm Tập vô cùng buồn bã.
Cứ như thế người sắp triệt sản là cậu ấy vậy.
Cậu ấy cũng biết triệt sản là vì muốn tốt cho Đại Hoàng, vì vậy ôm Đại Hoàng vào trong lòng sờ tới sờ lui mông nó, rất thông cảm nói: “Đại Hoàng, sau này mày không còn là chó đực nữa rồi, thành chó thái giám rồi.”
Tôi bật cười: “Vậy nếu như anh quay về, còn có thể để Đại Hoàng làm Đại nội tổng quản của anh, tiếp tục ôm lấy nó ngủ.”
Thẩm Tập lắc đầu, đau buồn nói: “Em không biết đâu, em sẽ không hiểu được thứ này quan trọng thế nào với một người đàn ông đâu.”
Cậu ấy nhìn Đại Hoàng vẫn không biết gì về tai họa sắp ập đến với mình, buồn bã nhìn tôi hỏi: “Triệt sản dùng phương pháp gì vậy, có giống với thái giám tịnh thân không? Rất đau sao?”
Tôi làm động tác giơ dao lên rồi chặt xuống: “Triệt sản như vậy này.”
Cậu ấy không khỏi rùng mình, toàn thân căng cứng, cứ như thể một nhát vừa nãy của tôi chém lên người cậu ấy vậy.
24
Vào ngày Đại Hoàng được hẹn phẫu thuật, tâm trạng Thẩm Tập rất buồn bực, cậu ấy định đích thân đưa Đại Hoàng đến bệnh viện thú y.
Tôi thầm nghĩ Đại Hoàng thực sự nên cảm thấy vinh hạnh, nó có là là chú chó đầu tiên từ trước đến này được Hoàng đế săn sóc đến vậy.
Tôi kéo lấy cậu ấy muốn lái xe đi, cậu ấy lại nói chờ đã, triệt sản cũng phải cần có chiêu trò.
Tôi nghi ngờ nhìn cậu ấy.
Cậu ấy giải thích với tôi: “Chúng ta diễn một vở kịch, em giành lấy chó, anh sống chết không chịu, sau đó em đưa nó đi triệt sản, nếu không thì nó sẽ ghét anh lắm.”
Tôi nói không được, anh nói linh tinh, em là mẹ nó, tình mẫu tử bền chặt giữa em với nó không thể phá vỡ được, nếu muốn giành thì anh đi mà giành.
“Nhưng anh cũng là bố nó mà!” Thẩm Tập từ chối nói: “Anh không chỉ là bố nó, còn là bạn diễn của nó, nếu như bọn anh quay lưng lại với nhau rồi, sau này sao có thể hợp tác được nữa?”
Tôi nghĩ vậy cũng đúng, mỗi tháng hai người họ cũng kiếm được không ít tiền.
Đứng trước đồng tiền, tình mẫu tử bền chặt dường như trở nên không còn đáng giá bao nhiêu nữa.
Tôi bị thuyết phục rồi.
“Được, em giành.”
Chẳng mấy chốc tôi đã tìm được mặt nạ với một bộ quần áo chưa từng mặc bao giờ, cả người xịt đầy nước hoa, khiến bản thân cũng phải hắt hơi.
Nhân lúc Đại Hoàng không chú ý, tôi đi ra khỏi nhà trước, sau đó lại quay lại gõ cửa.
Tôi vừa mới gõ đến lần thứ hai, Thẩm Tập đã mở cửa ra rồi.
Cậu ấy cường điệu nói: “Cô là ai? Tại sao lại tới nhà tôi, có phải muốn cướp Đại Hoàng không?”
Còn chưa kịp đợi tôi trả lời cậu ấy đã nhào lên người Đại Hoàng đang không biết gì khóc rống lên: “Không được, không được, tôi không thể để cô dẫn Đại Hoàng đi được!”
...
Tôi sững sờ, nhất thời không biết tiếp lời thế nào.
Sân khấu còn chưa được dựng, anh đã diễn đến phát nghiện rồi.
Tôi nhìn người đàn ông đang diễn sâu ở trước mắt mình, lại nhìn Đại Hoàng đang ngơ ngác, cảm thán thế giới này giả tạo biết bao, tàn nhẫn biết bao!
Tôi tóm lấy nửa người trên của Đại Hoàng kéo ra ngoài, Thẩm Tập vừa khóc vừa giữ lấy hai chân Đại Hoàng không buông, nói lớn: “Cô bỏ Đại Hoàng ra! Nếu như muốn đi thì để tôi đi!”
Tôi liếc xéo cậu ấy, ám chỉ: “Diễn hơi quá rồi, không cần phải thêm cảnh cho mình đâu, nếu không buông tay em thật sự để anh đi thay nó đấy.
Thẩm Tập ngượng ngùng rụt tay lại, khẽ lau nước mắt vô hình, bất lực nói với Đại Hoàng: “Con à, bố không cứu nổi con nữa rồi, chó cái cũng không có gì tốt, đợi đến khi bố có nhiều tiền rồi nhất định sẽ mua cho con chó đồ chơi.”
...
Tôi thật sự cảm thấy buồn thay cho Đại Hoàng.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...