Giang Duy ngồi lên xe của Hùng Trì Viễn, xe sang đúng là thoải mái, Giang Duy xoa xoa bả vai mình dựa vào ghế tựa, đây là lần đầu tiên cậu được ngồi trên chiếc xe dài như vậy, duỗi thẳng tay chân vẫn thoải mái.
Hùng Trì Viễn quay đầu nhìn cậu, hơi nhếch môi cười, "Ăn cơm chưa?"
Giang Duy ngáp một cái, "Chưa.
"
"Muốn ăn cái gì?" Hùng Trì Viễn khởi động xe lái ra khỏi tiểu khu.
"Anh quyết định đi, tôi ăn cái gì cũng được.
" Giang Duy nói.
"Vậy thì đến nhà tôi đi, muốn ăn gì tôi làm?" Hùng Trì Viễn khẽ liếc Giang Duy đang nghiêng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ nói.
"Hả? Không cần, tùy tiện tìm một chỗ ăn là được rồi.
" Giang Duy sửng sốt, quay đầu nhìn về phía Hùng Trì Viễn, người này thực sự là tự cho rằng cả 2 thân thiết quá rồi, cho dù là học sinh của ba cậu, họ cũng chỉ mới vừa quen biết.
"Cảm thấy tôi sẽ không biết nấu cơm sao? Chắc là vậy rồi?" Hùng Trì Viễn nói.
"Không.
.
"
"Đêm nay có chỗ ở chưa?"
"Có, giường của tôi còn chưa dọn đi.
" Giang Duy hậm hực nói.
Thực ra ý của Giang Duy rất rõ ràng, cậu không định đến nhà Hùng Trì Viễn, cậu đối với Hùng Trì Viễn cùng lắm là cảm kích vì đã dạy cho Giang Diệu một bài học, cho dù Hùng Trì Viễn là học sinh của ba mình, quen biết hay không còn chưa nói, cậu cũng không biết phẩm hạnh của người này ra sao, nên không định giao lưu sâu.
Loại chuyện thân mật như đến nhà này, vẫn là thôi đi.
Nhưng mà, hơn nửa tiếng sau, Giang Duy nhìn thang máy nhảy số thở dài, sao cậu lại có thể đến nhà của một người lạ chứ? Người bên cạnh cao hơn cậu một cái đầu này có cảm giác rất áp bách, lúc ở trên đường chỉ nói một câu khiến Giang Duy ma xui quỷ khiến theo hắn về nhà hắn.
Bởi vì người này đột nhiên nói một câu, "Trong nhà tôi có đồ của ba cậu, muốn đến xem qua không?"
Qua nhiều năm như vậy rồi, vốn Giang Duy còn cho rằng với sự cố của ba mẹ năm đó đã không còn cảm nhận được đau đớn, nhưng khi nghe Hùng Trì Viễn nói như vậy, tâm trạng đột nhiên trùng xuống, đồ của ba để lại.
.
Là cái gì đây?
Hùng Trì Viễn biết bao nhiêu về sự cố ngày hôm đó?
Hùng Trì Viễn trầm mặc nhìn Giang Duy có hơi hối hận, hắn chỉ muốn cho Giang Duy một chỗ ở tốt, ít nhất hôm nay không muốn để cậu quay lại gian phòng trọ trống rỗng kia, người trước mắt này rất cần được quan tâm.
Hơn nữa ân sư đúng là để lại đồ vật, Hùng Trì Viễn cũng không định chiếm làm của riêng, sớm muộn cũng sẽ trả lại cho Giang Duy.
Phòng của Hùng Trì Viễn ở tầng 32, sau khi vào phòng, Hùng Trì Viễn bảo Giang Duy tự nhiên, còn mình thì đi rửa tay chuẩn bị nấu ăn.
Giang Duy đánh giá một vòng chỗ ở của Hùng Trì Viễn, đơn giản thanh thoát, lấy tông trắng đen làm chủ đạo, lại như bày trí của nhà mẫu, không hề có chút cảm giác của nơi gọi là "nhà".
Bên này Hùng Trì Viễn từ bên trong tủ lạnh lấy ra nguyên liệu nấu ăn trước đó đã nhờ thư ký chuẩn bị, nói với Giang Duy bên kia, "Có kiêng khem cái gì không?"
Giang Duy quay đầu nhìn về phía hắn, lắc đầu, "Không có, ăn cái gì cũng được.
"
Hùng Trì Viễn gật đầu, trước kia hắn có xem qua hướng dẫn nấu ăn, cụ thể các bước còn nhớ rõ, tuy rằng chưa từng làm, nhưng chắc là không khó, huống chi tay chân hắn linh hoạt, xử lý chút rau dưa tôm cá vẫn rất nhẹ nhàng.
Bên kia Giang Duy chán muốn chết, đi tới trước phòng bếp, nhìn Hùng Trì Viễn thành thạo cắt thái rau củ thành từng miếng, sau đó rửa sạch hai con cá chim to.
Giang Duy liếm liếm môi, di chứng của mạt thế tạo thành, đối với đồ ăn ngon luôn có mong đợi vượt qua mức bình thường, nhìn tư thế của người này, hẳn là tài nấu nướng không tệ.
Nhưng đợi đến khi Hùng Trì Viễn bắt đầu xào rau, Giang Duy trợn tròn mắt, thứ xào trong nồi bị Hùng Trì Viễn ném vào không biết bao nhiêu gia vị, sau đó lại đổ một thớt đồ ăn đã thái xong, sau đó là đảo đảo, cùng với mùi khét.
.
Giang Duy đột nhiên cảm thấy mình bị động tác thành thạo trước đó của Hùng Trì Viễn lừa rồi.
Hắn không phải đầu bếp, là cắt thái! Nói trắng ra là phụ bếp giúp đầu bếp cắt thái mà thôi!
Giang Duy vội vàng chạy tới tắt bếp, đảo đảo đồ ăn trong nồi cảm thấy đáng tiếng, ngầng đầu nhìn Hùng Trì Viễn, "Biết nấu cơm chứ?"
Hùng Trì Viễn bình tĩnh gật đầu, hắn chắc chắn biết nấu, vừa rồi chỉ là sai lầm, vừa rồi bắ đầu có hơi gấp, sau đó chắc chắn đồ ăn sẽ không có vấn đề gì.
Giang Duy nhìn Hùng Trì Viễn đổ bỏ đồ ăn cháy khét vào thùng rác, sau đó chuẩn bị lần nguyên liệu thứ hai, người nào đó thành thạo cắt thái rau củ, súy nữa còn điêu khắc cá chim thành hoa luôn, nhưng sau đó, con cá đáng thương bị ném vào trong nồi trước ánh nhìn kinh hãi của Giang Duy, chính là cái nồi vừa rồi cháy khét, còn chưa được rửa sạch.
Giang Duy không thể nhịn được nữa, nhanh tay cướp lấy cái xẻng trong tay Hùng Trì Viễn, nhanh chóng gắp con cá bạc ra để lại mâm, khuỷu tay đẩy đẩy cánh tay Hùng Trì Viễn, đẩy hắn lui lại phía sau, "Thôi để tôi làm cho.
"
Hùng Trì Viễn nhìn đầu tóc mềm mại của Giang Duy ngay trước mắt, khóe miệng gợi lên một độ cong nho nhỏ, lui một bước ra sau, nhìn Giang Duy nhanh chóng rửa nồi, rửa lại cá chim rồi ướp lại, để qua một bên, sau đó xử lý những thứ khác.
Giang Duy cũng đã lâu rồi không nấu cơm, ban đầu có hơi gượng gạo, sau khi xào xong một đĩa ngó sen thì rất nhẹ nhàng làm món cá chim sốt cay, ớt xanh xào gà, tôm bóc vỏ xào trứng, cuối cùng còn nấu một bát canh mộc nhĩ tuyết lê ngon mắt.
Giang Duy làm một hồi rồi mang đồ ăn đặt lên bàn cơm, trời đã không còn sớm, hai người đều đã đói bụng, ngồi xuống bàn cũng không nhiều lời, đối với một bàn bốn mặn một canh ăn uống thỏa thích.
Ăn uống no nê, Giang Duy tựa lưng vào ghế nhìn Hùng Trì Viễn dọn dẹp bàn ăn bỏ bát đĩa vào máy rửa bát.
Đợi Hùng Trì Viễn làm xong, Giang Duy chuyển sang sô pha phòng khách, nâng mắt nhìn Hùng Trì Viễn, "Ợ, ăn uống no đủ ồi, mang đồ lấy ra xem được rồi chứ?"
"Không vội, chúng ta nói chuyện trước đã.
" Hùng Trì Viễn pha trà đặt xuống bàn trà.
"Ừm.
" Giang Dung cũng không cưỡng cầu, chờ Hùng Trì Viễn mở miệng.
Có lẽ hơi nóng, Hùng Trì Viễn hơi kéo cổ áo, lộ ra làn da còn để lại dấu vết rõ ràng, Giang Duy hơi sửng sốt, ngồi thẳng dậy, trước đó Hùng Trì Viễn để lộ ra nửa cánh tay cậu có nhìn thấy một chút, nhưng không rõ lắm, cậu liền không để ý, lúc này Hùng Trì Viễn vô tình để lộ ra dấu vết trên cổ khiến Giang Duy nhíu mày.
Người này vẫn luôn nói là học sinh của ba, không phải là lúc xảy ra sự cố cũng có mặt ở hiện trường chứ.
Hùng Trì Viễn uống ngụm trà, theo tầm mắt Giang Duy, thấy Giang Duy nhìn chăm chú vào vết sẹo của mình, hơi hơi kéo cổ áo lên che đi vết thương, "Vết thương do vụ nổ, đã lành rồi.
"
Vốn tưởng là tâm sự vài chuyện nhẹ nhàng, không ngờ vừa nói đã dẫn ngay tới chuyện năm đó.
Có được câu trả lời tâm trạng của Giang Duy lại càng trầm xuống, "Lúc đó anh.
.
"
Hùng Trì Viễn nghiêng đầu, "Tôi ở hiện trường, vụ nổ quá đột ngột, ngoại trừ tôi, hiện trường không còn ai sống sót.
"
Giang Duy nuốt một ngụm nước bọt, ép chặt hai cánh tay bên sườn, cắn chặt răng chuyển đề tài, đột nhiên giận dỗi quát, "Rốt cuộc mọi người nghiên cứu cái gì, mười mấy người bị nổ chết, đáng sao?"
Hùng Trì Viễn đứng lên, từ phía đối diện chuyển đến trước mặt Giang Duy, duỗi tay nắm lấy tay Giang Duy để một thứ vào lòng bàn tay cậu.
Giang Duy cúi đầu, trong lòng bàn tay là một cục đá đen nhỏ cỡ ngón tay, đen đúa, không đợi Giang Duy nhìn kỹ lại, cậu liền cảm giác được ý thức của mình như thể nhảy đến một vùng đất khác, một khoảng không mênh mông, là một vùng đất rộng lớn vô cùng, khiến tâm tình Giang Duy đều chấn động.
Hùng Trì Viễn thấy Giang Duy trừng lớn đôi mắt, bàn tay cầm tay Giang Duy vội nắm chặt, ánh nhìn dịu dàng nhìn Giang Duy, "Quả nhiên, ý thức của Tiểu Duy rất mạnh mẽ.
"
Giang Duy khiếp sợ nhìn Hùng Trì Viễn, "Đây là cái gì?"
"Một không gian tiếp nối khác, những năm đó ân sư vẫn luôn nghiên cứu thứ này, chỉ tiếc lúc đó nhiều nhất ân sư cũng chỉ cảm nhận được không gian tồn tại, không có cách nào đi vào cũng không có cách nào sử dụng, Tiểu Duy cậu thấy gì?".
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...