Bạn Trai Dính Người Của Ta


"Chị họ, chị đang làm gì thế?"
"Thẻ đánh dấu." Tôi miết phẳng tờ giấy trắng bọc bìa cứng, đầu không ngẩng lên trả lời đứa em họ đáng thương của mình.
"Khi nào thì chị làm xong ạ? Em mang ô tô với khủng long đến nè." Em họ ngồi bên cạnh liên tục tỏ vẻ đáng thương, "Em chỉ chờ để được đi chơi với chị thôi đấy, em đã mong chờ suốt một ngày rồi!"
Thể chất của tôi rất dễ thu hút mấy đứa trẻ con, thực sự chẳng biết làm thế nào, đây là một loại năng lực tự động phát ra.
Miết tờ giấy thật phẳng, bao lấy thật hoàn hảo, tôi mới nhẹ nhàng thở ra, vừa giơ tay lên định dỗ một hai câu, thì di động đặt bên cạnh "Ting" một tiếng, thế là bàn tay vòng ngược lại, bỏ qua vẻ mặt nghiêm trọng của em họ, nhấc điện thoại.
Vừa nhấc máy, giọng nói của Lục Hi tưởng như sắp xuyên thủng qua điện thoại.

Tôi dịch điện thoại ra xa tai một chút: "Tiểu Nhạc, Tết chán quá, tớ được mừng tuổi rất nhiều, đứa bé nhà anh họ rất phiền phức, cứ quấy rầy tớ mãi làm tớ chẳng chụp được tấm ảnh nào đẹp gửi cho cậu.

Tớ tức quá nên dọa con bé một chút, bây giờ thì con bé sợ tớ rồi, nó thét chói tai mỗi khi tớ đến gần, tớ thấy như vậy khá tốt.

Còn cậu? Cậu đang làm gì vậy?"
Tôi dở khóc dở cười, chỉ cần nghe giọng điệu của Lục Hi tôi đã có thể hình dung ra vẻ mặt sa sầm, quau có của cậu.
Tôi đành mở lời dỗ cậu ấy: "Tớ vừa rồi làm thẻ đánh dấu cho cậu, vừa miết phẳng giấy xong, cậu có mẫu nào muốn làm không? Tết là thế đấy, ít ra còn được làm sủi cảo, buổi tối cậu làm sủi cảo thì chụp cho tớ xem nhé? Tớ muốn xem......"
"Chị họ ——! ! ! Chị đừng nói chuyện điện thoại nữa! Chơi với em đi! ! !"
Không quan tâm đến mấy đứa trẻ con quả nhiên sẽ bị nghiệp quật......Thằng bé chờ đến sốt ruột, vừa hét lên vừa lắc cánh tay tôi một cách tuyệt vọng.
Thực ra đây không phải là vấn đề gì lớn, trẻ ở độ tuổi này cần sự chú ý của người khác, tốt nhất là ánh mắt của cả nhà đều phải hướng về phía mình.
Vấn đề lớn thật sự là em họ lúc ấy hét rất lớn truyền qua cả đoạn ghi âm trên WeChat, và vì thằng bé đang kéo tay tôi nên tôi đã buông lỏng tay, thế là giọng nói đó mờ mờ ảo ảo được gửi cho Lục Hi.

Như vậy tôi còn khoảng hai mươi giây nữa trước khi Lục Hi nghe được tiếng hét chói tai trong đoạn ghi âm.
Thu hồi tin nhắn là chuyện không thể được, Lục Hi chắc chắn sẽ suy nghĩ linh tinh.
Gửi một đoạn ghi âm khác? Không được, rất có thể Lục Hi sẽ nghe cái ghi âm có tiếng hét kia rồi sẽ bắt đầu ghi âm gửi tôi, khi cậu ấy đang nói sẽ không có chuyện mở đoạn ghi âm mới lên nghe.
Tôi bỏ vài giây cho em họ, xoa đầu thằng bé: "Bây giờ em dọn sạch đồ chơi bày trên sàn nhà đi cho chị, khủng long với ô tô cất đi, xong rồi chị đi chơi với em."
Được hứa hẹn em họ vô cùng vui vẻ dọn sạch sàn nhà —— tôi tiện đây ra một chút công phu.
Bây giờ chỉ có thể xem tốc độ tay của tôi.
Tôi phát huy tối đa tốc độ của ngón cái liều mạng đánh chữ: [ Vừa rồi bận làm thẻ đánh dấu cho cậu, để con dì Ba ở một bên, thằng bé hết kiên nhẫn nên bắt đầu làm ồn ]
[ Tớ bị giật mình, thế nên chưa kịp nói xong đã gửi ghi âm đi mất ]
Bước một, nói cho Lục Hi tôi biết từ nãy đến giờ đang làm thẻ đánh dấu cho cậu ấy, nên mới khiến cho thằng bé hét toáng lên, phải nói làm sao để cậu bớt bực bội.

Hơn nữa, quan trọng nhất phải giấu chuyện em họ nắm cánh tay tôi lắc qua lắc lại.
[ Tớ không sao, thẻ đánh dấu của cậu cũng không sao, yên tâm đi ]
Bước 2, nói cho cậu ấy biết tôi không sao, thẻ đánh dấu cũng vậy, làm cho cậu ấy yên tâm.

Nếu em họ mà làm tôi hoặc thứ gì đó hư hao, thì thật khó tưởng tưởng cậu ấy sẽ làm ra cái phản ứng như thế nào, nên ngay từ đầu phải tránh cho chuyện này xảy ra.
"Vừa rồi tớ muốn nói, tớ muốn nhìn thấy cậu gói sủi cảo, với cả khi cậu làm vằn thắn nữa, có thể gửi tớ ảnh chụp không? Tớ rất nhớ cậu."
Bước cuối cùng, nói nốt phần còn lại của đoạn ghi âm, bây giờ có thể xem như mọi thứ ổn thỏa, Lục Hi đã bình tĩnh trở lại.

Thẳng thắn thành khẩn nói rất muốn cậu ấy, cậu sẽ rất vui vẻ, hơn nữa lực chú ý sẽ chuyển qua lời hứa hẹn cho tôi ảnh chụp.


Một lát sau, Lục Hi gửi cho tôi một tấm ảnh tự sướng góc chuẩn 45 độ, đôi mắt ngước lên nhìn chằm chằm camera, môi mím chặt, vẻ mặt rất chi là không vui.
Cậu ấy có lẽ đang đứng bên cửa sổ, ánh nắng chiếu vào nửa khuôn mặt của cậu ấy trở thành một bức vẽ thiên nhiên tuyệt mĩ.

Đôi mắt cậu ấy ngấn nước, lông mi dài và rậm, khi chớp mắt thì trông vô cùng quyến rũ.
Tôi phóng to tấm hình lên, phóng to hơn nữa, nhìn kỹ vào đôi mắt Lục Hi, trong một khoảnh khắc, tôi cảm thấy cả trái tim mình mềm nhũn không biết phải làm thế nào, bây giờ nếu Lục Hi ở bên cạnh tôi, cậu ấy nói gì tôi cũng có thể đồng ý.

Đi kèm dưới ảnh chụp là một cái ghi âm ngắn ngủn: [ Tiểu Nhạc, tớ không vui, tớ nhớ cậu lắm, cho tớ nhìn cậu một chút đi.

]
Tôi mở camera, chuyển thành chụp tự sướng, giơ máy lên nhìn trái nhìn phải, tôi cảm thấy mình lên hình không được xinh cho lắm.
Mặc dù Lục Hi đã nhìn thấy đủ các dáng điệu của tôi, nhưng những lúc chụp ảnh như thế này, tôi vẫn muốn mình trong ảnh trông đẹp hơn, không cầu đẹp hơn người có một khuôn mặt đẹp Lục Hi đại nhân, ít ra nó cũng phải trông dễ nhìn.

Chụp bốn năm bức ảnh, cuối cùng tôi cũng chọn được một tấm có biểu cảm không qua cứng nhắc và có nụ cười khá tự nhiên.
Tôi không giỏi chụp ảnh, mỗi khi đứng trước ống kính thì miệng cứ cứng lại, và khi tôi nghĩ mình đã nhếch được miệng thì hai má tôi phồng lên trông rất mập.

Nhưng vì Lục Hi thích nhìn tôi cười vậy nên tôi luôn cố gắng cười cho cậu ấy xem.
Tuy rằng hiệu quả......Tôi luôn cảm thấy khó coi, nhưng Lục Hi lại luôn nói trông rất xinh đẹp.

Gửi bức ảnh cho Lục Hi, tặng kèm thêm một cái ghi âm: "Cậu thấy không, tớ đang cười đấy, cậu cũng phải vui lên đừng trầm cảm nữa.

Giờ tớ phải đi xử lí chút việc, một lúc nữa mình nói chuyện tiếp nha."
Việc cần làm tất nhiên là cậu em họ đang ngồi trên thảm với vẻ mong chờ.
Cùng chiếc xe khủng long của thằng bé.
"Chị ơi, để em dạy chị đi xe này rồi chúng ta đi gặp đại ma vương, chúng ta cần phải đánh bại đại ma vương!"
Ma vương là một mô hình hình quái vật được thằng bé cầm bên tay trái, còn tay phải đang cầm một chiếc xe khủng long chính nghĩa khác, một người hai vai chơi vô cùng vui vẻ.
Con trai đều thích mấy loại đồ chơi như này sao? Nhưng tôi chưa thấy Lục Hi chơi bao giờ.
Chi bằng nói, hồi nhỏ cậu ấy luôn nhường tôi chơi trò chơi.

Nhảy dây nịt, đá cầu thành thạo, nhất là khi nhảy dây nịt "Năm đóa hoa vàng", móc cuối của năm bông hoa mượt hơn tôi rất nhiều.
"Đại ma vương tới rồi! Lênnnn ——!!!" Em họ rống lên, tay phải cầm ô tô múa may nhằm về phía tay trái cầm đại ma vương.
"Lênnn ——" Tôi nhanh chóng phối hợp cùng nhau tiến lên.
Hai chúng tôi đã cầm lái trừng trị đại ma vương, cuối cùng, công lý đã đánh bại cái ác, chúng tôi đã chiến thắng.
"Muôn năm —— thắng rồi ——" Thằng bé vui vẻ.
"Muôn năm ——" Tôi cùng hoan hô, "Thế là đã đánh bại ma vương rồi!"
Thằng bé đột nhiên quay đầu lại, nhìn tôi với ánh mắt khinh thường: "Đại ma vương là giả, chị tin là thật à? Đúng là ngốc nghếch! Chỉ là chơi vui thôi."
......Bọn trẻ bây giờ thật không dễ thương, không đáng yêu, tôi và Lục Hi sẽ không bao giờ có con!
Tôi lặng lẽ đứng dậy, ném đứa em họ đang hét "Chị họ!" ra ngoài, cầm điện thoại và bước vào phòng tắm, rút ​​chìa khóa cắm bên ngoài cửa vào rồi khóa trái cửa lại.

Bằng không thằng bé chắc chắn sẽ ra sức gõ cửa, sau đó tự tìm cách mở cửa để vào gặp tôi, đối với một đứa trẻ ba tuổi thì không có khái niệm xấu hổ, nhưng tôi thì có.
Sau đó, tôi quay số của Lục Hi.

Chuông điện thoại vừa mới reo lên một tiếng, đầu bên kia đã có người nhận.

Tiếp theo đó là giọng nói ngạc nhiên của Lục Hi: "Tiểu Nhạc?!"
"Ừm......" Tôi mệt mỏi nói.
Giọng nói của Lục Hi lập tức trở nên vô cùng lo lắng : "Làm sao vậy? Rất mệt sao? Nghỉ ngơi một chút, ngủ một giấc nhé?"
"Không phải......!Là tinh thần mệt mỏi." Tôi bóp trán, trong lòng bỗng sinh ra một bụng phàn nàn, "Tớ ghét trẻ con, chúng thật phiền phức, chẳng đáng yêu chút nào......"
Hao tâm tổn trí chơi cùng lâu như vậy, cuối cùng lại xem thường tôi ngây thơ! Cho dù có là trẻ con không hiểu chuyện, thì nó cũng đã thật sự tạo cho tôi tổn thương, không thể xoay chuyển được!
"Tiểu Nhạc......" Lục Hi đang muốn nói gì đó, đột nhiên từ điện thoại truyền đến tiếng đập cửa, giống như có người ra sức gõ cửa.
Ngay sau đó, giọng nói của đứa trẻ truyền qua micro: "Anh họ, anh đi vệ sinh xong chưa?"
Tôi sững sờ mất hai giây, không kìm được, phụt cười một tiếng rồi bật thành một tràng cười không thể dừng lại được lớn đến mức ôm bụng ngồi xổm dưới đất .
Bên kia Lục Hi bất lực nói gì đó, nhưng tôi cười quá nhiều nên không có nghe rõ.
Mà cũng chẳng sao, vì sau đó Lục Hi cũng không nhịn được thấp giọng cười.
"Ha ha ha ha ha......Đừng cười nữa, sao cứ cười mãi thế ha ha ha ha ha ha......"
"Không biết ha ha ha......!Bởi vì......!Tiểu Nhạc......!Ha ha ha......!cười ......"
Chúng tôi giống như hai người thiểu năng, ôm điện thoại di động cười hết đợt này đến đợt khác rồi mới từ từ thở hổn hển dừng lại.
"Vậy là cậu cũng trốn trong nhà vệ sinh?" Tôi cảm thấy tâm trạng tốt hơn rất nhiều.
"Tiểu Nhạc cũng vậy?"
Tôi bất lực: "Ừm......tớ phải khóa trái cửa lại, nếu không tớ lo thằng bé không biết gì, mở cửa xông thẳng vào".
"Tớ muốn về nhà." Lục Hi ủ rũ nói, "Thật đáng ghét, đến thứ sáu tớ mới có thể về nhà ......!Năm nào cũng thế này, tớ sắp chịu hết nổi rồi."
Lục Hi chắc chắn không phải đang tức giận hay nói đùa, cậu ấy nghiêm túc, cậu ấy thực sự sắp không thể chịu đựng được việc phải xa tôi vào mỗi dịp Tết đến.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui