Bên ngoài khu dạy học gần như là không có ai, tất cả mọi người đều vội vã đi ăn trưa.
Lâm Linh bị bầu không khí xung quanh dọa sợ tới mức trốn sau lưng tôi, nhưng lại bị tôi không chút lưu tình đẩy sang một bên.
Cho dù là vì cô ấy hay vì Lục Hi, hiện tại việc tôi có thể làm chính là không để cho cô ấy lại gần tôi như vậy nữa, tránh việc kích thích cảm xúc của Lục Hi thêm không ổn định.
Lục Hi vẫn luôn vẫn luôn trầm mặc, thậm chí động cũng không có động, tôi đến gần một chút, vươn tay ra muốn kéo lấy tay cậu, cậu ấy lập đem tay của tôi nắm lấy.
Lòng bàn tay của cậu rất nóng.
"Lạnh hay không?" Tôi dùng một tay khác vỗ nhẹ mu bàn tay Lục Hi, dịu giọng hỏi cậu.
Bây giờ không nhất thiết phải để ý tới Lâm Linh, bởi vì dường như cô ấy đã bị Lục Hi dọa cho sợ tới mức không dám nói tiếp nữa.
Lục Hi quay đầu, cúi xuống nhìn tôi, lắc đầu, rồi cậu bỗng nhiên dùng tay dán lên gương mặt tôi, nhíu mày: "Quá lạnh."
"Vẫn tốt." Tôi gật đầu, sau đó cũng duỗi tay dán lên mặt Lục Hi, "Chẳng khác cậu là bao."
Tôi thở dài nhẹ nhõm một chút, mặt mà cậu vẫn còn có thể duy trì sự bình tĩnh mà nói chuyện cùng tôi—— mặc dù loại bình tĩnh này chỉ là ngoài mặt.
Nói thật, từ nhỏ đến lớn, tôi chỉ gặp được trường hợp có người thổ lộ với Lục Hi, cũng chỉ mới xử lý qua tình huống cảm xúc của Lục Hi bị hạ xuống một chút.
Mà Lâm Linh......Mặc dù rất rõ, "thích" của cô ấy chính là kiểu fan não tàn sùng bái thần tượng, nhưng Lục Hi nghe vào, tuyệt đối không nghĩ đơn giản như thế.
Nói cách khác, lần đầu tiên tôi đụng phải tình huống có người ở trước mặt Lục Hi nói "thích" tôi.
Tôi chỉ có thể dựa vào sự hiểu biết của mình đối với Lục Hi.
Trình độ cao nhất là suy đoán cảm xúc hiện tại của cậu, và tất cả phản ứng có thể xảy ra.
—— mặc dù kết quả suy đoán hết sức xấu, cảm xúc hiện tại của Lục Hi, chỉ còn kém một cọng rơm cuối cùng.
Nếu có người ở trước mặt tôi nói thích Lục Hi, Lục Hi sẽ chỉ cảm thấy lo lắng tôi hiểu lầm hoặc là sợ tôi không vui, lúc này chỉ cần tôi nói cho cậu là tôi tin tưởng cậu rồi bên cạnh cậu, để cho cậu bên cạnh dỗ tôi, đưa ra cho cậu ấy mấy cái yêu cầu rồi làm nũng.
Cảm xúc cậu sẽ sẽ khôi phục lại bình thường.
Nếu có người ở trước mặt cậu nói thích tôi —— cho dù đó là lời nói đùa — lấy trái tim pha lê nhạy cảm dễ vỡ của Lục Hi ra, cái cậu cảm nhận được chính là sự nôn nóng, tức giận gấp trăm lần người bình thường.
Bởi vì đối với cậu mà nói, cậu không hề nghi ngờ những lời này, nhưng nó lại vô cùng chói lọi mà xâm phạm đồ thuộc quyền sở hữu của cậu.
......! Người thuộc quyền sở hữu? Thế nào cũng được, tóm lại đối với Lục Hi mà nói, cả người tôi đều thuộc về cậu, một xíu cũng không chia được.
Có thể một người bị bệnh kiều luôn ở trong tình trạng bị bệnh khiến cho mọi người cảm thấy sợ hãi, nhưng đang đứng trên bờ vực của bệnh kiều thì lại hoàn toàn khác biệt.
Dưới sự kiểm soát của tôi, đã rất lâu rồi Lục Hi chưa bộc lộ ra khía cạnh kia của mình
"Cô nói, cô thích Tiểu Nhạc?" Lục Hi cuối cuộc cũng mở miệng, thanh âm cùng ngữ điệu đều cực kì bình tĩnh, giống như tảng băng trôi trên biển.
"Đúng, đúng vậy......" Lâm Linh nhỏ giọng nói, vừa nói còn vừa trừng mắt nhìn Lục Hi một cái, "Cậu không cho phép à?"
"Đúng vậy, tôi không cho." Lục Hi mỉm cười.
Rồi cậu bỗng nhiên buông lỏng bàn tay tôi.
Lòng tôi chợt lạnh, chạy nhanh tới muốn duỗi tay giữ chặt cậu, lại bị cậu tránh đi.
"Tiểu Nhạc, rất xin lỗi." Cậu lẩm bẩm nói một câu như vậy, "Tớ sẽ làm cho cậu không vui."
Tôi bỗng nhiên ý thức được gì đó ——
"Lục Hi!"
Dường như chỉ trong nháy mắt, cậu đã trực tiếp bóp cổ Lâm Linh, đem cả người Lâm Linh khí cậu ta chưa có phản ứng đập lên tường.
Đôi mắt của Lâm Linh vì hoảng sợ mà mở to hết cỡ, tiếng hét nhanh chóng trở nên khàn khàn, chỉ có thể phát ra âm thanh nôn khan.
Cô ấy ra sức dùng chân đá Lục Hi, hai cánh tay quơ loạn xạ, cố gắng đẩy Lục Hi ra.
"Cậu không phải nói thích Tiểu Nhạc sao, tôi không muốn nghe cậu nói như thế, cho nên cậu cũng đừng mở miệng nói chuyện."
"Yên tâm, tôi sẽ không bóp chết cậu, như thế sẽ làm Tiểu Nhạc sẽ tức giận, cậu chỉ cần không mở miệng được là được."
Giọng của Lục Hi rất khẽ, không hề phập phồng, thậm chí có điểm giống như tiếng nói mớ khi ý thức không rõ.
"Lục Hi, buông tay!!!" Bây giờ không phải lúc để nói về sách lược, tôi trực tiếp bẻ tay Lục Hi.
"Cậu muốn làm cái gì, muốn làm Tiểu Nhạc thích cậu, muốn cướp Tiểu Nhạc đi sao?"
"Nằm mơ."
Trên mặt Lục Hi mang theo ý cười, tựa như một đứa trẻ ngây thơ.
Nhưng tay cậu lại rất lạnh, lực lại rất lớn.
Tôi liều mạng dùng cả hai tay mới bẻ ra được tay trái Lục Hi.
"Lục Hi, Lục Hi! Nghe tớ nói chuyện......!Buông tay ra!"
Nếu không khéo có người đi qua nhìn thấy, vậy toàn bộ đều xong rồi!
Lục Hi giống như không thấy được tôi, hoặc là nói, cậu đã không thể nghe được giọng của tôi.
Hơi thở của Lâm Linh hòa hoãn lại một chút, hít một hơi lớn: "Tiểu, Tiểu Nhạc, cậu ta......"
"Đừng nói chuyện!" Tôi chỉ tới kịp ném một câu thế cho cậu ta, ánh mắt thoáng nhìn lên cái cổ đã để lại dấu tay của cậu.
Lâm Linh cuối cùng cũng phản ứng lại.
Hoặc là nói, đầu óc của cô ấy cuối cùng cũng vận hành bình thường một lần.
Cô hít một hơi thật lớn, bắt đầu ra sức giãy dụa khỏi bàn tay phải của Lục Hi.
Cuối cùng, Lục Hi bỗng nhiên kêu tôi:
"Tiểu Nhạc?"
Tôi vừa mới thở dài nhẹ nhõm một hơi tưởng cậu muốn nói cái gì, câu nói tiếp theo của Lục Hi lại khiến tôi rơi vào hầm băng.
"Cậu giúp cậu ta? Cậu thích cậu ta sao......?"
Lục Hi luôn lo lắng tôi sẽ rời khỏi cậu, rất nhiều lần, lặp đi lặp lại mà dò hỏi tôi.
Nhưng cậu ấy chưa bao giờ hỏi tôi có thích người khác không.
Tôi nghĩ rằng tôi có lẽ đã sững sờ trong một vài giây, tôi chỉ nhìn vào đôi mắt nhạt màu kia của Lục Hi —— cặp mắt kia không còn sáng long lanh như lúc ban đầu nữa, bây giờ nó tối tăm và nặng nề.
Đến nỗi nó làm tôi nhớ lại Lục Hi của rất lâu trước kia —— Thực ra cũng không lâu lắm, 5 năm trước? 6 năm trước chăng? Chỉ là nhớ lại nhưng phảng phất giống như đã cách mấy đời.
Đó là một cậu bé mắc chứng Hysteria ( cuồng loạn), gần như mất đi lý trí.
*Hysteria hay chứng cuồng loạn là một dạng rối loạn tâm thần và thần kinh.
Bệnh phát sinh từ sự lo lắng quá mức, biểu hiện bằng sự kích động thái quá, không thể điều khiển được các cảm xúc của mình.
Hysteria thường là kết quả từ cuộc xung đột nội tâm bị dồn nén...
Khi đó, cậu chính là dùng đôi mắt như vậy nhìn tôi.
Uy hiếp tôi rằng nếu tôi còn dám khóc, dám trốn tránh cậu ấy nữa, cậu ấy sẽ chém hai chân tôi để tôi không bao giờ ra khỏi phòng cậu nữa.
Khi đó giọng điệu nói chuyện của cậu rất giống với hiện tại, giống như giọt nước sôi nhỏ giọt trên băng.
Tôi phải làm cái gì đó, giống như tôi khi đó ngăn cản cậu.
Ngăn Lục Hi đi càng lúc càng xa về nơi tối tăm không có hy vọng.
Tôi có thể làm được.
Tôi cảm thấy mình đã suy nghĩ rất lâu, nhưng thực tế nó mới chỉ trôi qua vài giây.
Tôi từ từ buông lỏng đôi tay đang nắm lấy tay Lục Hi.
"Tiểu Nhạc, cậu đừng bỏ ra ——" Lâm Linh sợ hãi kêu lên, nhưng giọng cô ấy vẫn còn rất khàn.
Tiếp theo tôi dùng hai tay giữ đầu Lục Hi, ép Lục Hi cúi đầu nhìn tôi, hung dữ mở miệng: "Lục Hi, cậu hãy nghe cho kỹ, tớ hiện tại rất tức giận, muốn làm cho tớ nguôi giận chỉ có hai lựa chọn.
Hoặc nhìn tớ rạch một dao lên đùi giống hồi lớp 5, hoặc để tớ hôn cậu, chọn đi!"
Lục Hi đóng băng ngay lập tức, cậu thậm chí vô thức buông lỏng tay ra.
Tôi biết lời nói của tôi hiệu quả —— trên thực tế, tôi thật sự không nghĩ sẽ nhắc lại chuyện này với Lục Hi, nhưng bây giờ tôi không còn lựa chọn nào khác.
Lớp 5, dao nhỏ, chứng cuồng loạn, vết thương ở cẳng chân.
Đó là vết sẹo của tôi, cũng là vết sẹo của Lục Hi.
Tôi gắt gao nhìn chằm chằm vào mắt Lục Hi.
Cậu ngơ ngẩn nhìn tôi, những tia u ám trong mắt chậm rãi rút đi.
Theo đó là nước mắt rớt xuống.
"Không cần." Cậu nhỏ giọng nói, trong giọng nói mang theo nỗi sợ hãi thấu xương, "Đừng làm bản thân bị thương, đừng làm như vậy.
Tiểu Nhạc, cầu xin cậu......!Đừng như vậy......"
Tôi cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm, nhưng sự đau lòng dành cho Lục Hi lập tức lấn át mọi thứ —— tôi thậm chí còn không cảm giác được sự tức giận của mình, chỉ cảm thấy khi tôi nhìn nước mắt cậu, cả trái tim đều nhói đau.
Khi cậu ấy ở trong thời điểm cảm xúc bất ổn nhất, tôi đã xé mở vết sẹo đau đớn để khiến cậu tỉnh táo lại —— cảm giác tội lỗi khiến miệng tôi tràn ngập vị đắng ngắt.
Điều này rất vô lý, có lẽ cũng không bình thường, nhưng chính là như vậy.
Lục Hi là bạn trai tôi, vì vậy tôi coi việc thiên vị cậu là điều hiển nhiên.
Vì thế tôi giơ cánh tay mình lên ôm lấy Lục Hi —— trông rất kỳ dị, vóc dáng cậu ấy cao hơn tôi, nhưng lúc này dường như cả người đều rúc trong lòng ngực tôi.
"Tớ không giận nữa, Lục Hi, trong tay tớ không có dao, trong tay cậu cũng không có.
Tớ sẽ không làm bị thương chân mình, cũng sẽ không đổ máu, cậu tin tưởng tớ."
Khi tôi chạm vào sống lưng của Lục Hi, tôi biết cậu ấy run rẩy rất kịch liệt, thế nên tôi biết cậu đã sợ hãi nhiều như thế nào—— bởi vì nguyên do một lần nữa là làm tôi bị thương.
Tôi hôn khóe môi cậu, cậu vẫn luôn nhìn tôi, tựa hồ như muốn xác nhận tôi không có bị thương.
"Tiểu Nhạc......" Giọng của Lâm Linh khàn khàn gọi tôi.
Tôi quay đầu lại, xin lỗi cô ấy một cách chân thành: "Rất xin lỗi, Lâm Linh, chúng tớ đều không muốn xảy ra chuyện này.
Rất xin lỗi vì đã làm cậu bị thương, nếu cậu muốn đi bệnh viện, chúng tớ sẽ chịu tất cả chi phí."
Chịu trách nhiệm như thế nào tôi còn chưa nghĩ ra, nhưng tôi biết không thể không chịu trách nhiệm về việc này.
Lâm Linh lắc đầu: "Vẫn tốt......!Hơn nữa so với cái này, tớ bây giờ đã rõ, vì sao cậu lại khuyên tớ như thế.
Lục Hi cậu ta......."
Trái tim tôi thắt lại, theo bản năng giơ tay bịp kín lỗ tai của Lục Hi.
Lục Hi chỉ ngoan ngoãn dựa vào người tôi, không nói gì cả.
"......! Cậu ta thật đáng sợ." Lâm Linh thấp giọng nói, "Cậu sao lại có thể ở bên người như vậy, cậu vì sao không chạy trốn? Là vì cậu rất thích cậu ta sao? Thích giá trị bao nhiêu tiền?"
"Giá trị bằng một Lục Hi." Tôi nói, "Nhưng cậu phải đến bệnh viện.
Đi ngay bây giờ, tớ muốn chắc chắn cậu không có việc gì.
Dù sao cũng chỉ là kiểm tra hàng tháng không phải cuối kì, chúng ta xin phép nghỉ thi buổi chiều, đừng làm chậm trễ thời gian."
"Lục Hi." Tôi vỗ nhẹ mặt cậu, "Đi, bây giờ chúng ta xin giáo viên nghỉ, cậu giúp tớ nghĩ một lí do đáng tin một chút được không? Sau đó chúng ta gọi taxi đi bệnh viện."
"Tại sao?" Lục Hi khẽ hỏi tôi.
"Bởi vì cậu biết sẽ làm tớ không vui, nhưng cậu vẫn bóp cổ người ta, cho nên tớ cực kì cực kì không vui.
Muốn tớ hết giận thì cùng tớ đưa cậu ấy đi bệnh viện.
Chúng ta phải xin lỗi cậu ấy, hai chúng ta, cậu rõ chưa?"
Lục Hi yên lặng nhìn tôi, không nói lời nào, cặp mắt cậu dường như vô cùng mong manh.
Tay cậu bắt lấy tay của tôi, nhưng lực lại rất nhẹ, nhẹ đến mức tôi chỉ cần giãy một chút là có thể rút tay ra.
"Còn có." Tôi vân vê cái tai có điểm lạnh đến đỏ bừng của cậu , "Tớ không thích cậu ấy, tớ chỉ thích cậu, cho dù cậu làm tớ tức giận không vui, tớ cũng thích, cho nên đừng sợ."
Cái tay nắm tay tôi đột nhiên siết chặt.
Một lát sau, Lục Hi khẽ gật đầu: "Ừm."
Tôi nghĩ Lục Hi có lẽ còn chưa hiểu được, hoặc vì tâm tư quá cẩn thận, cho nên dù cậu ấy hiểu được, lại lo được lo mất mà không dám tin tưởng.
Tôi căn bản là không có khả năng đá cậu, cũng không có khả năng thích người khác nữa.
—— cậu ấy vẫn là không tin.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...