Câu chuyện nhỏ số 1: Du Hiên Hạo và Ái Ái.
Đúng một tháng sau hôn lễ của Khang Bất Dịch và Du Uyên Nhi thì hôn lễ của Du Hiên Hạo và Ái Ái cũng được tổ chức, người đàn ông không cam tâm “lên xe hoa” muộn hơn em gái đã nằng nặc phải kết hôn và cuối cùng cũng được toại nguyện.
Bố mẹ Du một lần “gả” được hai đứa con đều mừng đến phát khóc, việc còn lại là thảnh thơi chờ sau này bế cháu.
Du Hiên Hạo sau khi kết hôn vẫn thường xuyên bị cả nhà cằn nhằn vì quá lắm lời, sau khi có con càng nói nhiều hơn với lý do phải dạy con thì nói nhiều mới thấm.
Ái Ái nhiều lần than thở với Du Uyên Nhi rằng có chút hối hận, ấn tượng đầu mới gặp Du Hiên Hạo vẫn còn lầm tưởng anh là một người đàn ông trầm tính, bên nhau một thời gian dài cô mới cảm thấy nếu giống như Du Uyên Nhi lấy một người ít nói làm nhiều như Khang Bất Dịch vẫn tốt hơn.
Có điều, ngoại trừ nói nhiều, trong mắt Ái Ái thì Du Hiên Hạo vẫn là một người đàn ông hoàn hảo và luôn đặt gia đình lên đầu.
Sở dĩ Ái Ái quyết định kết hôn không phải vì nôn nóng khi thấy Du Uyên Nhi lấy chồng sớm, bởi cô nhận ra như Du Uyên Nhi từng nói hai người có thể ở bên nhau, trở thành vợ chồng không hề dễ dàng.
Nhìn lại quãng thời gian Du Uyên Nhi và Khang Bất Dịch mỗi người một nơi, đến cuối cùng lại gắn kết với nhau trở thành một gia đình đúng nghĩa, khi ấy Ái Ái lại muốn trân trọng những khoảng thời gian được ở bên người mình yêu.
Ngày đó Du Hiên Hạo không buông bỏ tình cảm đơn phương với Kiều An, Ái Ái không giữ anh khi anh muốn sang Pháp định cư thì đã không có "chúng ta" mà chỉ là “anh và em” từng quen biết.
Ái Ái sinh con gái năm hai mươi bốn tuổi, Du Hiên Hạo dường như đã thấm sâu vào máu nên sau Du Uyên Nhi là con gái được anh cưng chiều một cách thái quá.
Tính cách Ái Ái vốn cứng rắn nên cách dạy con cũng bị ảnh hưởng, Du Hiên Hạo thì khác, anh lớn lên trong sự yêu thương của bố mẹ nên sống rất tình cảm, cách dạy con lại trái ngược hoàn toàn, dù con có nghịch phá hay làm sai anh cũng chẳng đánh con như Ái Ái mà nhẹ nhàng khuyên nhủ.
Đến khi con gái biết nhận thức thì vị trí trong lòng cô bé bố xếp đầu, tiếp đến là ông bà, cô dượng rồi mới đến mẹ.
Ái Ái lâu dần cũng chấp nhận được hiện thực không thèm tranh chấp, xếp bét thì xếp bét, ít ra thì người bố mà con gái cô xếp nhất cũng phải nghe lời cô.
Câu chuyện số 2: Khang Bất Dịch và Du Uyên Nhi.
Do Khang Bất Dịch ổn định kinh tế sớm nên Du Uyên Nhi sinh con đầu lòng năm hai mươi lăm tuổi, muộn hơn Ái Ái một năm, khi con trai còn nhỏ cô như một bà mẹ nghiện con, nhưng lúc con trai lớn lên một chút cô trở nên sợ hãi khi có con.
Về vấn đề đặt tên cho con, Khang Bất Dịch đau đầu suốt nhiều ngày, đến lúc đăng ký giấy khai sinh chẳng buồn nghĩ nữa liền đặt bút xuống ghi Khang Đại Nhân, nếu tính về thời xưa thì xem như được làm quan lớn.
So với con trai Khang Bất Di thì con trai Khang Bất Dịch quậy gấp mấy lần, vượt xa sự hiếu động của bố lúc nhỏ.
Đặc biệt, Khang Đại Nhân tuyệt đối không quấn bố mẹ mà chỉ quấn ông bà nội ngoại, chỉ cần được sang nhà ông bà chơi thì sẽ không chịu về với bố mẹ nữa.
Một lần vào buổi sáng Khang Bất Dịch giục Du Uyên Nhi đang mải mê xem phim: “Bé nhỏ, không qua nhà bố mẹ sao?”
“Có chuyện gì à?” Du Uyên Nhi ngơ ngác hỏi ngược lại.
“Đón con”
“Con ai?”
Khang Bất Dịch và Du Uyên Nhi im lặng nhìn nhau, qua một lúc cô mới nhớ ra mình đã làm mẹ, con trai cô đã ở nhà ông bà ngoại gần một tuần chưa gặp.
“Em thực sự chỉ coi nó là con anh thôi?” Khang Bất Dịch buồn cười mang câu Du Uyên Nhi hay trách ra châm chọc, mỗi khi cô không trị được con trai nghịch phá liền réo “Bất Dịch, anh quản con anh đi!”.
Du Uyên Nhi nở nụ cười ngại ngùng, nó thực sự do anh tạo nên còn gì.
Khang Đại Nhân được ba tuổi thì càng ngày càng trắng trẻo múp míp, mấy hôm đầu đi mẫu giáo về còn thở dài như ông cụ non than thở vì mấy bạn nữ trong lớp cứ vây lấy, còn thốt lên: “Thật phiền quá đi! Đều tại giống bố nên con mới bị như thế này”
Ông bố vô tội Khang Bất Dịch: “! ”
Lần khác, Du Uyên Nhi đi đón Khang Đại Nhân đi học về, cậu nhóc thấy xe Khang Bất Dịch ở sân trước nhà liền hớn hở chạy vào mách lẻo: “Bố, thầy giáo lúc nãy tưởng mẹ là chị nên đã xin số điện thoại mẹ nữa đó”
Khang Bất Dịch đung đưa nhẹ con dao đang cầm trên tay, vừa liếc nhìn Du Uyên Nhi thì cô đã vội vàng bỏ chạy, anh quay lại hỏi Khang Đại Nhân: “Mẹ có cho không?”
“Không có” Khang Đại Nhân nghiêm túc lắc đầu, ngây ngô nói thêm: “Mẹ nói dạo này bố sắp chuyển sang nghề giải phẫu xác sống rồi nên mẹ không thể gián tiếp hại người vô tội”
Khang Bất Dịch bật cười, tiếp lục lóc thịt cá.
Buổi tối trong lúc Du Uyên Nhi đi pha sữa cho Khang Đại Nhân, cậu nhóc ở cùng Khang Bất Dịch lại tiếp tục mách tội mẹ.
“Bố, mẹ nói dạo này mẹ bớt yêu bố vì bố béo lên”
“Còn không phải vì ăn đồ thừa của hai mẹ con con sao?” Khang Bất Dịch điềm tĩnh đáp lại.
Khang Đại Nhân ngã người lên chân Khang Bất Dịch, gương mặt tinh ranh cười trộm: “Con còn biết vì sao mẹ lại yêu bố nữa”
Khóe môi Khang Bất Dịch bất giác cong lên cao, mong chờ hỏi: “Vì sao?”
“Mẹ nói vì bố đẹp trai, mẹ nói bố không đẹp trai thì mẹ đã không thèm nhìn tới bố”
Khang Bất Dịch: “! ”
Du Uyên Nhi vừa từ bếp ra nghe thấy lời con trai: “! ”
Mang bình sữa đến đưa cho Khang Đại Nhân, Du Uyên Nhi ngồi xuống cạnh Khang Bất Dịch, sợ anh giận liền phản bác lời con trai: “Mẹ nói yêu bố vì bố đẹp trai khi nào?”
“Vậy tại sao?” Khang Bất Dịch nhân cơ hội liền tra hỏi.
Du Uyên Nhi căng thẳng khi Khang Bất Dịch và Khang Đại Nhân đang ngậm bình sữa nằm trên đùi anh đều nhìn về cô chờ đợi, cô cười thẹn thùng, nhỏ giọng đáp: “Vì anh đẹp trai”
Khang Đại Nhân ngước thấy Khang Bất Dịch đang đơ mặt ra, cậu nhóc liền bổ sung thêm: “Mẹ còn nói lấy bố vì bố có sáu múi”
Nụ cười trên môi Khang Bất Dịch méo xệch, hóa ra anh có thể giữ được trái tim Du Uyên Nhi không phải vì nỗ lực của bản thân mà là vì nhan sắc mà anh có.
Du Uyên Nhi xấu hổ không dám ngẩng mặt, vừa tức vừa buồn cười Khang Đại Nhân, sớm biết con trai nhiều chuyện thế này cô đã không nói ra bí mật mà cô muốn vĩnh viễn chôn vùi.
“Chúng ta của ngày đó chỉ có tôi và cậu, chúng ta của hiện tại là gia đình nhỏ có anh và em cùng con của chúng ta”.
! HẾT!.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...