Trong suốt một tuần đầu Khang Bất Dịch nhập ngũ, Du Uyên Nhi khóc rất thường xuyên và dần ít đi khi đã tập làm quen được.
Bố mẹ Du cùng Du Hiên Hạo và anh chị Khang Bất Dịch, có cả Ái Ái và Lý Vũ Hàn từng rất lo Du Uyên Nhi không thể chịu đựng được khi không có Khang Bất Dịch bên cạnh.
Nhưng...
Hai năm đã trôi qua, Du Uyên Nhi đã trở thành sinh viên năm ba, cô mỗi ngày đều chứng minh cho mọi người nhìn thấy cô vẫn sống rất tốt và vẫn kiên trì đợi Khang Bất Dịch về.
Hai năm chẳng dễ dàng gì, không có Khang Bất Dịch bên cạnh chăm sóc nhưng Du Uyên Nhi lại có được tình cảm của cả hai bên gia đình, họ thường nấu đồ ăn ngon cho cô, đưa cô đi chơi mua sắm.
Cuộc sống Du Uyên Nhi rất đơn giản, ngoài giờ trên trường sẽ đến nhà mẹ tán dóc giết thời gian, ăn cơm chiều xong sẽ về nhà.
Thi thoảng sẽ ghé sang nhà anh chị Khang Bất Dịch sống cùng trong khu để chơi với cháu anh, mới ngày nào còn bé xíu thì cậu nhóc đã biết đi và bập bẹ nói chuyện.
Cũng trong hai năm, Du Uyên Nhi từng nhận được vài lời tỏ tình, nhưng cô lại chẳng có cảm giác gì, trái tim giống như đã khóa chặt lại kể từ khi Khang Bất Dịch nhập ngũ, và chưa từng cho bất kỳ ai có cơ hội bước vào trái tim cô.
Giữa tháng hai không khí Tết nhộn nhịp, buổi sáng về nhà mẹ từ bên ngoài đã nghe thấy tiếng cười nói.
Du Uyên Nhi vào nhà thấy cả nhà cô cùng Ái Ái ở phòng khách nói chuyện, vừa thấy cô họ lại cười cười ẩn ý.
Mẹ Du là người khai màn cuộc trò chuyện trước: “Uyên Nhi, nghe nói trong trường đang đồn con là mẹ đơn thân sao?”
“Hả?” Du Uyên Nhi ngơ ngác ngồi xuống ghế, hoàn toàn mù mịt trước chuyện mẹ cô vừa nói.
Ái Ái biết Du Uyên Nhi vẫn chưa nghe tới liền kể lại cho cô nghe: “Tối qua có người trong khoa mình gửi ảnh vào nhóm chat nói là người trong khoa cậu bắt gặp cậu đưa con trai đi chơi, còn bảo cậu nói dối chuyện có bạn trai đang đi nghĩa vụ, thực chất có bầu bị bỏ rơi”
“Cái gì? Thật quá đáng mà, mình như vậy mà nói mình làm mẹ?” Du Uyên Nhi nghe đến liền bức xúc lên giọng, bọn họ còn chẳng thèm hỏi đứa bé cô bế là con ai mà còn dựng lên một câu chuyện vô lý.
Du Hiên Hạo cười khì khì, cố ý đâm chọt: “Ai bảo em còn trẻ suốt ngày ru rú trong nhà không giao du bạn bè, bọn họ nghĩ em ở nhà trông con cũng là chuyện hết sức bình thường thôi”
Du Uyên Nhi quay sang cười ngọt ngào với Du Hiên Hạo, chậm rãi phản kích: “Anh với anh Di cùng tuổi, con anh ấy hai tuổi rồi, còn anh?”
Bố mẹ Du phấn khích vỗ tay chọc quê Du Hiên Hạo, anh nổi giận nhìn sang Du Uyên Nhi đang lên mặt rồi lại nhìn sang Ái Ái, Ái Ái giả vờ không liên quan nhìn chổ khác, cô còn trẻ như vậy không muốn chôn mình vào nấm mồ hôn nhân, càng không muốn làm bà mẹ trẻ.
Cả ngày ở nhà mẹ, buổi chiều về nhà Khang Bất Dịch, Du Uyên Nhi ghé cửa hàng tiện lợi mua ít đồ ăn vặt.
Buổi tối ở nhà, Du Uyên Nhi vừa ăn vặt vừa thiết kế mẫu trang phục cho bài tập phải nộp sau Tết.
Mãi tập trung vẽ, lúc buông bút đã hơn một giờ sáng, Du Uyên Nhi xoay cổ nhức mỏi, vươn tay lấy lịch để bàn đánh dấu X màu đỏ của ngày vừa qua, thói quen này đã bắt đầu từ những ngày đầu xa Khang Bất Dịch.
Lật sang trang tháng sau, Du Uyên Nhi khẽ thở dài nhẹ nhõm, chỉ còn hai mươi ba ngày nữa Khang Bất Dịch đã trở về.
Trong suốt thời gian Khang Bất Dịch trong ngũ, anh bị điều đi đóng quân ở xa, nhiều lúc nhớ anh đến không chịu nổi, vé xe cũng đã mua nhưng Du Uyên Nhi lại từ bỏ việc đến thăm anh, bởi cô rất sợ khi gặp anh rồi lại không muốn về.
Khang Bất Dịch cũng không trở về dù được nghỉ phép mười ngày, anh sợ chuyện ngày xưa lặp lại, Du Uyên Nhi buồn bã khóc suốt nhiều ngày để tiễn anh, đã lỡ mỗi người một nơi thì gắng gượng đến hết hai năm rồi trở về bên nhau.
Đêm giao thừa cùng cả nhà ăn mừng, Du Hiên Hạo kéo ghế ngồi sát vào Du Uyên Nhi, ghé tai cô thì thầm: “Bé nhỏ, anh muốn kết hôn”
Du Uyên Nhi khẽ chau mày nhìn Du Hiên Hạo bằng biểu cảm nghi nghờ, tra hỏi: “Anh nghiêm túc hay chỉ muốn cho bằng người khác?”
Du Hiên Hạo thở dài, bày ra dáng vẻ tội nghiệp bộc bạch: “Anh muốn từ lúc tụi em tốt nghiệp cấp ba rồi, nhưng lúc đó hình như vẫn còn sớm quá”
“Ừm” Du Uyên Nhi gật gù gắp đồ ăn bỏ vào miệng, trầm tư suy nghĩ rồi đưa ra lời khuyên chân thành: “Anh đợi được tới giờ thì đợi thêm đi, năm sau bọn em tốt nghiệp đại học rồi, đang học mà kết hôn sẽ bị gián đoạn”
“Có gì đâu mà gián đoạn, kết hôn là kết hôn, học là học, anh đâu có bắt Ái Ái nghỉ học sau khi kết hôn đâu mà lo” Du Hiên Hạo ra sức thuyết phục.
Du Uyên Nhi buông đũa xoay người qua đối mặt với Du Hiên Hạo, nghiêm túc phân giải: “Đó là do anh nghĩ thôi, nhỡ sau khi kết hôn lại phát sinh chuyện thì chẳng phải phí thời gian của cậu ấy sao? Cũng chỉ còn hơn một năm rưỡi nữa là bọn em học xong rồi”
“Bây giờ không được sao?” Du Hiên Hạo đã buông bỏ nửa hy vọng, vẫn cố chấp hỏi lại lần nữa.
“Không được, đợi đi” Du Uyên Nhi lắc đầu bác bỏ mong muốn của Du Hiên Hạo.
Ngày còn nhỏ Du Hiên Hạo từng cưng Du Uyên Nhi đến mức đòi ở giá nuôi cô, nhưng sau khi biết được cô rơi vào lưới tình của anh trai nhỏ nào đó bên ngoài, anh liền lật mặt sẽ lấy vợ phòng cô lấy chồng bỏ rơi anh.
Thêm vào đó, Du Hiên Hạo còn đưa ra thỏa thuận, nếu ai muốn kết hôn phải hỏi ý người còn lại trước, bởi người ngoài cuộc luôn sáng suốt hơn người trong cuộc.
Chưa kể đến Ái Ái không có ý muốn kết hôn, nếu Du Uyên Nhi giúp Du Hiên Hạo khuyên Ái Ái thì tỷ lệ đồng ý bao giờ cũng cao hơn.
Giờ đây Du Uyên Nhi đã kiên quyết không chịu, Du Hiên Hạo chỉ đành đợi đến khi Ái Ái tốt nghiệp mới liệu đường mà tính tiếp.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...