“Đây là lý do cô giết người sao?”
Người cảnh sát hỏi.
Người đối diện ngẩng mặt lên, chính là gương mặt mỉm cười của An Miên.
“Anh cảnh sát, thực sự không phải là tôi muốn giết anh ta.”
Người cảnh sát nhìn chằm chằm cô, hỏi: “Nếu Minh Hy đã nói rằng anh ta thật sự yêu cô, vì sao cô phải giết anh ta?”
An Miên cúi đầu, trầm ngâm một lát, mới mở miệng: “Thực ra trong điện thoại di động của anh ta, tôi không chỉ phát hiện được các tin nhắn tán tỉnh với cô gái đó mà còn phát hiện được chuyện khác. Đó là lịch sử trò chuyện của anh ta và vợ cũ... hóa ra anh ta đã kết hôn! Hoá ra anh ta còn có một đứa con gái! Hơn nữa lúc anh ta lên giường với cô gái kia, thì anh ta còn chưa ly hôn! Anh ta từng ngoại tình! Nhưng những chuyện này anh ta không hề nói gì với tôi cả! Anh ta biết, nếu nói với tôi, tôi nhất định sẽ không ở bên cạnh anh ta nữa! Anh ta quá ích kỷ! Anh ta huỷ hoại tôi, huỷ hoại niềm tin vào tình cảm của tôi…”
An Miên ôm mặt, nước mắt chảy ra từ khe hở ngón tay, “Sau khi biết được chân tướng, tôi thiếu chút nữa đã điên rồi, ngày nào tôi cũng rơi nước mắt… Tình yêu mà tôi cho là thuần khiết, thực ra sau lưng lại chứa đựng một sự gian dối lớn đến thế. Tôi thật sự không thể chịu đựng, mỗi ngày tôi đều rất dày vò… bề ngoài vui vui vẻ vẻ, nhưng nội tâm khô kiệt, bất kể là gặp bạn bè hay là ra ngoài đi du lịch, hay là nỗ lực làm việc, vẫn không thể thoát khỏi đau khổ, một khi nhắm mắt lại, lập tức nhớ tới những tin tức đó. Sau này, tôi đưa ra lời chia tay, nhưng vẫn không cam lòng, tôi phẫn nộ, thất vọng… Cuối cùng, tôi biết, nếu Minh Hy không chết, cuộc đời này tôi cũng sẽ không bình yên được...”
Người cảnh sát hỏi: “Vậy bây giờ cô có bình yên không?”
An Miên nhớ tới buổi tối hôm đó, cô giơ con dao gọt hoa quả lên, cắt qua động mạch Minh Hy, Minh Hy mở to đôi mắt khủng hoảng chỉ nói được một câu: “An Miên, anh không muốn chết.”
“Anh gạt em!” An Miên tuyệt vọng rống lên, “Anh không phải nói anh đồng ý vì em mà chết sao?”
Cô vừa ôm chặt hắn vừa nói: “Minh Hy, em nghe lời anh nói, ôm chặt anh đây, anh sẽ không lạnh chứ?”
*
Bác sĩ nói với người cảnh sát: “Cô ta có bệnh tâm thần hoang tưởng, tờ giấy gì đó đều là ảo giác cô ta tưởng tượng ra, cô ta chỉ muốn tìm một cái cớ cho tội ác của chính mình
Người cảnh sát gật đầu, nhìn An Miên đang ngơ ngác, đột nhiên nói: “Vậy anh nói xem, vào cái đêm hôm đó, Minh Hy rốt cuộc là có muốn giết An Miên không?”
- ------------------
Một khi tình cảm đã kết thúc, hãy để nó trôi qua nhẹ nhàng, đừng để quá khứ ám ảnh.
Một khi đã không còn tin tưởng, cho dù không hại người nhưng cũng không thể không đề phòng.
Một khi đã yêu, hãy thành thật và quan tâm người bên cạnh mình, để không xảy ra điều đáng tiếc...
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...