Cả quá trình Tần Vi đều chú tâm ăn cơm, tới khi sạch bát mới buông đũa ngẩng đầu.
Cô nhìn gương mặt không chút hòa hoãn của Hàn Thiếu Quân dè dặt nói:
"Em cần phải quay về sắp xếp cho An An, thằng bé không thấy em sẽ sợ hãi."
Hàn Thiếu Quân hơi trầm tư một chút, ngay sau đó mở miệng từ chối yêu cầu của Tần Vi: "Cô nghĩ tôi còn tin cô? Tần Vi cô ngoan ngoãn ở đây sinh đứa bé ra đừng nghĩ tới việc đi đâu cả, An An tôi sẽ cho người đi đón rồi."
Bàn tay Tần Vi vô thức siết chặt khăn trải bàn, đúng là không còn tin tưởng cô thật rồi, niềm tin đã mất phải làm sao để lấy lại đây?
"An An đang học ở đấy rất tốt, thằng bé mới quen bạn bè thôi em không muốn thay đổi môi trường khác."
Tần Vi cố gắng bắt lấy sợi tơ tình cảm mong manh, để em trai ở bên cạnh là tốt nhất, nhưng nhỡ may có chuyện gì xảy ra lại thành nguy hiểm.
Cô vẫn nghi kỵ Hàn phu nhân, trước sau gì bà ta cũng biết cô quay về lúc đó sợ rằng lại lấy An An ra ép cô làm theo ý mình, như vậy thà rằng để thằng bé sống cùng gia đình cô chủ nhà một thời gian còn hơn.
Hàn Thiếu Quân nhíu mày không có ý định thỏa hiệp, anh ăn được vài miếng cơm rồi đặt đũa xuống, giống như không muốn hít chung một bầu không khí với Tần Vi nữa cứ thế đi ra khỏi cửa.
"Cạch." Tần Vi nghe thấy tiếng khóa cửa mới nhận ra Hàn Thiếu Quân đã nhốt mình ở trong nhà, cô chạy ra đập cửa gọi anh nhưng vẫn là vô tác dụng.
Tần Vi thở dài đầy suy sụp, không rõ lần này dây dưa có kết quả gì đây?
Gặp lại nhau cũng tốt, mà không gặp lại càng tốt hơn.
Cô một phần muốn ở bên anh phần khác lại luôn lo sợ, sau khi đứa nhỏ được sinh ra sẽ thế nào đây? Anh thực lòng muốn chia cắt mẹ con cô? Đem người mẹ khác cho nó? Đồng Vân Nhã ghét cô như vậy há có thể yêu thương con cô?
Tần Vi ôm lấy bụng từ từ trượt xuống cửa, ngồi trên sàn nhà đưa bàn thân giam cầm vào một mớ suy nghĩ hỗn độn.
Hàn Thiếu Quân bởi còn có cuộc hẹn với Hàn phu nhân, cho nên không thể ở nhà cùng Tần Vi hàn huyên tâm sự được.
Tính cách mẹ anh như nào người làm con chẳng lẽ còn lạ? Bà ấy không thấy anh nhất định sẽ tìm đến nhà, mà hiện tại chưa phải thời điểm thích hợp để Tần Vi cùng bà ấy chạm mặt.
Hàn Thiếu Quân lái xe tới quán cà phê gần công ty, lúc tiến vào Hàn phu nhân đã uống được nửa tách trà, xem biểu cảm mất kiên nhẫn hiện trên gương mặt bà, chắc hẳn không chỉ đợi vài phút thôi đâu.
"Mẹ tưởng con cho mẹ uống nước căng bụng." Hàn phu nhân nhìn con trai châm chọc.
"Con còn công việc cần phải giải quyết gấp." Hàn Thiếu Quân ngồi đối diện mẹ giải thích.
Hàn phu nhân không rời mắt khỏi con trai, có vẻ chưa được hài lòng với cách biện minh này của anh, nhưng cũng không tiếp tục chủ đề.
"Mẹ đã bảo con thôi ngay chuyện đăng báo rồi, sao con vẫn còn cố chấp? Muốn mất hình ảnh vậy sao?"
Hàn Thiếu Quân mỉm cười, hiển nhiên đã đoán trước được mẹ tới tìm mình là vì chuyện bài báo sáng nay.
Anh tùy ý khuấy tách cà phê đen nóng hổi trả lời: "Cô ta thích như vậy, con đành phối hợp cùng thôi."
Cái bẫy mà Đồng Vân Nhã kỳ công đào ra, anh không thể khiến nó phí phạm được.
Uổng công trước đó anh còn đánh giá cô ta ngu ngốc, hóa ra chỉ là làm dáng cho anh coi.
Hàn phu nhân nổi giận mắng: "Mẹ càng ngày càng không hiểu nổi con nữa, bị Vương Phong đánh cho hỏng não rồi à? Con làm vậy được lợi gì không? Hay biến cả nhà họ Hàn thành tuồng xiếc để người ta đùa cợt."
Không nhắc tới thì thôi, nghe thấy cái tên Vương Phong kia Hàn Thiếu Quân lại không kìm được căm ghét, dù cả đời này ông ta có mục xương trong tù anh cũng không có cách nào buông tha được.
Hàn phu nhân biết mình lỡ lời, ngữ điệu hạ xuống nhẹ nhàng nói: "Con làm thế nào thì làm, đừng để mẹ và ông con ra đường không dám ngẩng đầu."
Hàn Thiếu Quân nâng tách cà phê lên miệng nhấp xuống vài ngụm, sau đó nói: "Mẹ yên tâm con sẽ không làm thế, nhưng không dám hứa cả."
Lời anh nói ra mang rất nhiều tầng ý nghĩa, khiến Hàn phu nhân có cảm giác một trận sóng gió sắp đổ xuống trên đầu mình.
"Con đã đồng ý hôn sự với Vân Nhã thì cũng nên thể hiện một chút cho người ngoài thấy, đừng có suốt ngày ngồi lì ở phòng làm việc."
Hàn Thiếu Quân cứng đầu nói:
"Ở đời không nên đòi hỏi quá nhiều, con nghĩ đồng ý lấy cô ta đã là đi quá giới hạn của bản thân rồi."
Hàn phu nhân tức sôi máu, nhưng lại nhận ra bản thân không thể làm gì được với đứa con này, ôm một bụng tức xách túi đứng dậy: "Chẳng biết kiếp trước mẹ mắc nợ con hay không? Làm mẹ tức chết con mới hài lòng?"
Chờ Hàn phu nhân ngồi lên xe rời đi, Hàn Thiếu Quân cũng lập tức rời quán, chơi trò lén lút lái xe quay về nhà.
Tần Vi ở trong một không gian kín, không rõ đã qua bao lâu tiếng mở cửa làm cô giật mình tỉnh giấc.
Cô mơ màng ngồi dậy, đứng nép vào bên kia tường.
"Chị hai."
Cánh cửa chẳng mấy chốc đã được mở ra, luồng không khí lạnh lẽo bên ngoài ập vào kèm theo là tiếng gọi non nớt.
Tần An An bổ nhào vào người Tần Vi, cánh tay nhỏ bé ôm chặt lấy cô: "Chị nói đi nửa ngày thôi mà."
"Chị xin lỗi, để An An mong ngóng rồi." Tần Vi vừa xoa đầu em trai vừa nhìn Hàn Thiếu Quân dò ý, cô sắp tẩu hỏa nhập ma vì chạy theo suy nghĩ của anh rồi, càng lúc càng không đoán ra được anh suy tính cái gì nữa.
Trước cái nhìn của Tần Vi, Hàn Thiếu Quân bình thản đi vào nhà thay giầy, chọn cách im lặng hoặc bần thinh để chung sống cùng cô.
Căn hộ này rộng lớn thì có rộng lớn thật, nhưng lại chỉ có hai phòng ngủ.
Buổi tối Hàn Thiếu Quân sắp xếp cho Tần An An ngủ phòng khách, còn về phần Tần Vi không hề đả động tới.
Thấy vậy Tần Vi cũng không muốn lắm lời, suy nghĩ chen chúc chung một phòng với em trai cũng được.
Nhưng tới khi chuẩn bị đi ngủ, Hàn Thiếu Quân lại liên tục trưng cái sắc mặt đen thui khó ở.
Tần Vi nhìn nhìn Hàn Thiếu Quân lựa lời: "Em không đem quần áo theo, vào phòng anh lấy ít đồ cũ được không?"
Hàn Thiếu Quân không trả lời nhưng cũng không từ chối, Tần Vi thấy vậy nhẹ bước về phía căn phòng chính đem cửa mở ra.
Cô dựa theo ghi nhớ trước đây mở tủ tìm quần áo ngủ, lúc xoay người Hàn Thiếu Quân đã ở trong phòng từ lúc nào không hay.
Cô né tránh đi qua người anh, bất chợt bên tai nghe được thanh âm rất nhỏ.
"Ngủ ở đây đi, bên kia giường nhỏ không thích hợp."
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...