Bạn Trai Cũ Là Tay Đua Có Bệnh FULL


Gần đây người của câu lạc bộ thấy Thịnh Kình Việt luyện tập vô cùng dữ dội, còn tưởng nguyên nhân là vì gặp Hà Trấn Kiệt đêm hôm đó.
Lưu Đăng từ dưới chiếc xe đua bò lên, trên người lấm tấm vệt đen.

Cậu thử phủi bụi trên người song thấy phủi cũng không hết nên thôi cũng không quan tâm nữa.
“Anh Việt đừng tức giận, luyện ít lại chút đi, xe đua còn chịu không nổi mà huống hồ anh cũng chỉ là con người.” Lưu Đăng lảm nhảm một câu, “Tối hôm đó người trong đội đua của chúng ta đều ở đây, bảo đảm sau này Hà Trấn Kiệt sẽ không dám béng mảng tới câu lạc bộ nữa.”
Đa phần mọi người trong đội đua đại học Hưng Nam đều đang học năm ba, bây giờ lại là lúc thi cuối kỳ nên bình thường không có nhiều thời gian đến câu lạc bộ.
Thịnh Kình Việt ném cho Lưu Đăng một cái nhìn nhàn nhạt, “Hà Trấn Kiệt là nhà đầu tư.”
Vừa rồi Lưu Đăng cũng chỉ nói cho sướng miệng thôi, cho dù bọn họ có khó chịu đến đâu thì cũng chỉ có thể ra tay âm thầm.
Cậu ấy cười hihi: “Có điều cũng may, trước đây người của câu lạc bộ luôn xem thường chúng ta, bây giờ bọn họ đều đang khen anh Việt đó, nói anh có khí phách, bảo anh là đại trượng phu có thể xử lí được mọi tình huống.”
“Ai da, anh Việt, cô gái đêm hôm đó đúng là rất hot nha, anh có xin WeChat không vậy.” Tiểu Triệu của câu lạc bộ vừa lau lớp bụi trên xe đua vừa nhìn sang bên này hóng dưa.
Nguyên nhân bọn anh thay đổi cách nhìn của mình về Thịnh Kình Việt đúng là có liên quan đến chuyện tối hôm đó.

Bọn anh sớm đã không vừa mắt Hà Trấn Kiệt rồi, dựa vào việc mình có chút tiền thì xem thường bọn anh, vậy mà lại không có người nào dám đứng ra cho ông ta một trận.
Thịnh Kình Việt lại ra mặt vì một cô gái, việc này ngay lập tức tạo nên sự khác biệt với hình tượng lạnh nhạt lúc bình thường của anh, cũng kéo gần khoảng cách giữa anh với bọn họ hơn.
Thế nên lúc này Tiểu Triệu mới trêu đùa Thịnh Kình Việt.
Lưu Đăng hứ một tiếng: “Anh Việt của chúng ta là kiểu người sẽ bị sắc đẹp mê hoặc sao? Việc anh Việt làm là bên vực lẽ phải! Huống hồ chi anh Việt của chúng ta đã có bạn gái rồi.”
“Hả? Anh Việt có bạn gái rồi? Bọn em đều chưa được thấy mặt nữa, bạn gái anh Việt chắc rất xinh đẹp nhỉ.”
“Điều đó là chắc chắn rồi, chỉ là gần đây chị dâu có chút chuyện thôi.”
Lần trước rõ ràng Đổng Vi đồng ý qua đây, cuối cùng lại không đến, trước đây người trong đội đua cũng nhìn ra có chút gì đó không đúng rồi, vậy mà Lưu Đăng lại chưa chú ý đến.
“Chị dâu của chúng ta thích anh Việt lắm, lúc đầu còn theo đuổi anh Việt đến mấy năm đấy, ánh mắt của chị dâu mỗi lần nhìn anh Việt, chậc chậc, cậu hiểu mà…”
Giọng Lưu Đăng mang đầy ý ngưỡng mộ.
“Đi đây.”
Tiếng xe đua khởi động cắt ngang cuộc nói chuyện của hai người, Thịnh Kình Việt cài mũ bảo hộ lại, biểu cảm khuôn mặt bị che lại dưới chiếc mũ, nhìn không rõ hỉ nộ.
Tiểu Triệu gấp gáp thu tay lại, đứng sang một bên: “Anh Việt đúng là liều mạng đó.”
“Ừ, không thì sao lại là tay đua giỏi nhất đội đua của chúng ta được.” Lưu Đăng ríu rít nói.
Chiếc xe xông ra đường đua, xe bay như tên bắn vòng này nối tiếp vòng kia hệt như không còn thiết sống nữa, cơ bắp trên bả vai anh cong lên, mồ hôi thuận theo trán chảy xuống mắt, mang lại cảm giác châm chích đau nhức và nóng rát.
Thịnh Kình Việt không nhịn được nhắm mắt lại, mà trong khoảnh khắc anh nhắm mắt mình lại ấy, dường như anh thấy được Đổng Vi đang vẫy cờ với anh ở đầu bên kia của đường đua.
“Bão Tuyết” sắp đến khúc cua nhưng vẫn không hề có dấu hiệu chuyển hướng.

Tiểu Triệu nói: “Sao anh Việt vẫn chưa rẽ vậy?”
“Anh Việt tự khắc sắp xếp được.” Lưu Đăng nói câu này ra xong thì thấy chân mình sắp nhũn cả ra, “Bão Tuyết” hoàn toàn không hề giảm tốc, thêm mấy giây nữa là sẽ tông vào hàng rào bảo vệ…
Thịnh Kình Việt mở mắt thì thấy xe đua đang phóng thẳng vào hàng rào bảo vệ, trái tim trong lồ ng ngực càng đập càng nhanh, giống như ngay giây tiếp theo sẽ nhảy ra ngoài luôn vậy.
Anh lập tức giảm tốc, thân xe di chuyển theo hướng ngược lại, đầu xe quẹt ngang qua hàng rào làm tóe lên tia lửa cực lớn.
Xe dừng lại ngay sau khi qua khúc cua.
Lần này Tiểu Triệu phát hiện ra có điều không đúng, kéo lấy Lưu Đăng nói: “Anh Đăng, chúng ta xuống dưới xem thử đi.”
“Đi xuống, đi xuống.” Lưu Đăng vừa bước một bước thì chân đã nhũn ra, nếu không có Tiểu Triệu kéo lại thì cậu đã trực tiếp ngã xuống đất rồi.
Thịnh Kình Việt đã bước ra khỏi xe, đặt mũ bảo hộ lên đầu xe, dựa cả người mình lên xe, không biết đang suy nghĩ điều gì.
Lưu Đăng hơi hồi phục một chút liền chạy xuống dưới, một tay kéo lấy Thịnh Kình Việt: “Anh còn dựa lên nữa à, ‘Bão Tuyết’ mà nổ thì phải làm sao?”
“Không đâu.” Giọng Thịnh Kình Việt hơi khàn.
Tiểu Triệu chạy đến nhìn đằng trước xe, mở miệng nói: “Anh Đăng đừng sợ, đúng là không nổ đâu, chỉ có mũi xe bị tổn hại thôi, ngày mai thay cái khác là được.”
Lưu Đăng thở phào một hơi, không kìm được mà nhìn sang Thịnh Kình Việt.

Cậu bị dọa đến mức chân nhũn cả ra rồi, thế mà Thịnh Kình Việt lại còn bày ra dáng vẻ điềm tĩnh thế này.
“Anh Việt, gần đây trạng thái của anh không tốt nha.

Vừa nãy đúng thật là dọa chết em rồi.” Lưu Đăng rút một điếu thuốc ra, vừa mới đặt lên miệng thì đã cảm giác được ánh mắt sắc lạnh của Thịnh Kình Việt.

Lưu Đăng thầm tự mắng mình một câu, cậu bị dọa đến nỗi quên mất Thịnh Kình Việt ghét mùi khói thuốc, thế là liền đưa tay lấy điếu thuốc kẹp lên tai mình.
“Bỏ đi, không bị thương là tốt rồi.”
Tiểu Triệu từ đằng trước chui ra, quay đầu một cái thì liền nhìn thấy tay Thịnh Kình Việt đang nhỏ máu, cậu la lên một tiếng: “Anh Đăng, tay anh Việt bị thương rồi!”
Thịnh Kình Việt để tay ra sau người, Lưu Đăng hoàn toàn không nhìn thấy, cậu nghe Tiểu Triệu nói xong thì vội vàng tiến lên kéo tay Thịnh Kình Việt ra: “Mẹ nó, anh thật sự không sợ đau hả? Đâm thành thế này rồi mà lại không có chút biểu cảm gì!!”
Thịnh Kình Việt rũ mắt nhìn bàn tay mình, vết thương đó là do anh dùng sức quá mạnh, quán tính lại quá lớn nên đâm thẳng vào bảng điều khiển, thậm chí máu đã chảy lên cả người anh rồi.
Đau?
Có đau đến mấy đi nữa cũng không bằng nỗi đau trong lòng anh.
Lưu Đăng và Tiểu Triệu lập tức ầm ĩ đòi đưa Thịnh Kình Việt gặp bác sĩ trong câu lạc bộ.
Thịnh Kình Việt băng bó ở bên trong, Lưu Đăng đứng ngoài cửa châm một điếu thuốc, lại đưa một điếu khác cho Tiểu Triệu.
Hai người bắt đầu hít mây nhả sương.
“Anh Đăng, có nên gọi điện thoại nói chuyện này cho chị dâu không, nói với chị ấy một tiếng?”

Lưu Đăng thở ra một ngụm khói, đánh Tiểu Triệu một cái: “Ai da, nhóc con thông minh ghê, anh cũng quên mất luôn, nếu chị dâu mà biết thì chắc chắn sẽ đau lòng cho anh Việt, lúc này người đàn ông này vẫn cần có phụ nữ ở bên cạnh.”
“Đúng đúng!” Tiểu Triệu đưa đầu qua sát điện thoại, muốn nghe thử giọng của người chị dâu trong truyền thuyết.
Lưu Đăng gọi vào số của Đổng Vi, đợi một chút thì liền nghe được giọng nữ dịu dàng truyền đến từ đầu dây bên kia: “Thật xin lỗi, ngài…”
“Ai da, giọng chị dâu thật là hay.” Tiểu Triệu nịnh nọt một cái, sau đó thì bên kia lại tiếp tục nói hết câu.
“Chào ngài! Số điện thoại vừa gọi hiện không liên lạc được, xin vui lòng gọi lại sau.

Sorry! The number you dialed does not exist, please check it and dial later.”
Tiểu Triệu trầm mặc một lúc, “Anh Đăng, có phải anh gọi sai rồi không?”
Lưu Đăng chau mày rồi lại nhìn số điện thoại kia: “Chắc vậy rồi, tôi đi tìm anh Việt mượn điện thoại chút.”
Lấy được điện thoại Thịnh Kình Việt, Lưu Đăng nhìn lại số điện thoại mà hai người lưu, giống nhau mà, sao lại không liên lạc được nhỉ?
“Lấy điện thoại anh Việt gọi thử đi.” Tiểu Triệu nhỏ giọng đề nghị.
Lưu Đăng ừ một tiếng, gọi lại một lần nữa, “Thật xin lỗi, số điện thoại vừa gọi hiện không liên lạc được, xin vui lòng gọi lại sau…”
Tiểu Triệu không kiềm được lấy điện thoại mình gọi đi, cậu cũng nhận được câu trả lời y hệt Lưu Đăng.
“Chị dâu…bỏ số này rồi sao? Sau đó còn chặn anh Việt trước khi bỏ số?”
“…”
Lưu Đăng lập tức cảm thấy bị lời của mình nói lúc trước vả mặt chính mình, dường như câu thấy mình đã biết được nguyên nhân Thịnh Kình Việt “offline” rồi.
*
Sau khi Đổng Vi tham gia buổi họp mặt trở về thì dùng tất cả thời gian của mình cho việc tập luyện.
Bọn cô có một tiếng nghỉ ngơi vào buổi trưa, trước giờ Đổng Vi đều không trở về nghỉ mà ở lại phòng tập để tiếp tục tập luyện.

Đổng Vi hệt như một đóa hoa đang liều mạng vươn lên, không ngừng hấp thụ chất dinh dưỡng, có thể nhìn thấy được sức sống mạnh mẽ trong cô.

Mấy ngày tới sẽ có một bài kiểm tra, nghe nói công ty Nhược Hoa nhận đại ngôn nên chuẩn bị lượt bỏ bớt một tốp người mẫu, vậy nên mọi người đều bắt đầu nỗ lực nhiều hơn trước đây.
Buổi trưa, số người không về cũng trở nên nhiều hơn.
“Nhỏ Đổng Vi đó là ai vậy? Chúng ta đều là người mẫu có chút danh tiếng, cô ta thì sao? Tôi còn chưa nghe qua tên cô ta nữa, chắc trước đây là người mẫu ảnh.”
“Chưa chắc, nói không chừng người ta là người mẫu Taobao đó.”
Trong bất cứ giới nào cũng đều có giai cấp, đối với những người mẫu đã tham gia vài show, người mẫu ảnh hay người mẫu Taobao thì bọn họ cũng không coi ra gì.
Đổng Vi nghe được những lời bàn tán bên ngoài nhưng cũng coi như không hề nghe thấy gì, đối với cô mà nói, những lời này không là gì cả.

Người bên ngoài càng lúc càng đến gần nên giọng nói cũng lớn hơn, hoàn toàn là cố ý để tất cả mọi người nghe được.
“A a, chắc là vào bằng cửa sau thôi, cũng không biết bị người ta ngủ bao nhiêu lần rồi nữa.”
Đổng Vi bước xuống, cả người cô đầy mồ hôi, vậy mà gương mặt lại xinh đẹp rực rỡ.
Cửa bị đẩy ra, ba cô người mẫu từ bên ngoài bước vào, cô đứng giữa che miệng lại, bày ra một dáng vẻ ngại ngùng: “Ai da, thật ngại quá, tôi tưởng buổi trưa cô sẽ về nghỉ chứ.”
Đổng Vi bước lại gần bọn họ, đưa tay ra với cô ta, ả người mẫu đó có chút không tự nhiên nhưng vẫn đưa tay ra, không biết Đổng Vi muốn làm gì.
Đổng Vi nhìn tay cô ta một cái, sau đó mạnh tay kéo cô ta gần lại, cơ thể hai người sát lại cực kỳ gần, gương mặt ả người mẫu đó đỏ lên, giây tiếp theo liền bị Đổng Vi nắm chặt cánh tay kéo mạnh từ phía sau lên phía trước.
Mọi người lập tức hoảng hốt, cũng không dám tiến lên.
Cơ thể cô ta đau dữ dội, hét lớn: “Cô bị điên hả?”
Đổng Vi ép cô ta dưới người mình.

Cô nhìn cô ta, nhẹ nhàng nở nụ cười, hệt như một đóa hoa anh túc đang hé nở, một đóa hoa đầy nguy hiểm nhưng lại khiến người khác chìm đắm.
Cô ả ngẩn người, ngay cả việc kêu đau cũng quên mất.
“Thật ngại quái, tôi tưởng cô có thể tiếp chiêu của tôi chứ.”
Nét lạnh lùng thoáng qua trong ánh mắt cô, giọng cô lại vừa nhẹ nhàng vừa mềm mại, ép sát vào tai cô ta mà nói, người khác không biết còn tưởng cô đang làm nũng nữa.
Ả người mẫu thở gấp, muốn đẩy Đổng Vi ra mà không được.
Đổng Vi nghiêng đầu, như một nàng thiên sứ vừa thuần khiết lại đầy mị lực: “Đừng nhúc nhích nha, nhúc nhích một cái là gãy xương sống đó.”
Ả người mẫu lập tức không dám động đậy, bởi vì sau khi Đổng Vi nói xong thì cô ta liền cảm thấy được xương sống của mình vừa đau vừa tê, bị dọa đến mức sắp khóc luôn rồi.
Đổng Vi nhìn bộ dạng của cô ta, chậm rãi mở miệng: “Cô biết tôi tham gia cuộc thi người mẫu của Nhược Hoa không? Vì tôi đạt được giải ba nên Nhược Hoa mới ký với tôi, cô nói vậy là cảm thấy Nhược Hoa không có mắt nhìn sao? Vậy không phải ý cô là chúng ta ở đây đều ký kết hợp đồng với một Nhược Hoa không có mắt nhìn người hả?”
Cô có thể nhẫn nhịn người khác nói cô không có danh tiếng, thế nhưng có những lời đứng trước mặt nói rõ thì sẽ tốt hơn, nếu đợi đến cuối cùng thì không ai biết được chuyện sẽ bị đồn đại đến mức nào nữa.
“Cô nói gì đó, tôi hoàn toàn không nói như vậy!”
Bị Đổng Vi chụp mũ một cái thì ả người mẫu đó liền hoảng sợ.
“Đang làm gì vậy?” Catherine từ bên ngoài bước vào.
Đổng Vi đứng dậy, nói với Catherine: “Chúng em kéo gân cốt cho nhau thôi.”
Đổng Vi nói vậy cũng không ai dám phản bác, họ sợ rằng cú kéo vai đó sẽ rơi lên người mình.
Catherine vỗ vỗ tay, đi đến phía sau lớp học: “Được rồi, bắt đầu luyện tập thôi.”
Ả người mẫu đó được bạn dìu từ dưới đất lên, cất bước cà nhắc đi ngang qua Đổng Vi, nói một cách hung hãn: “Để tao xem thử đứa hạng ba như mày có thể đạt được thành tích tốt thế nào!”
Đổng Vi hất cằm, “Nếu tôi cao hơn cô, cô phải xin lỗi tôi, còn nếu tôi thấp hơn cô tôi sẽ xin lỗi cô.”
Bị một người mẫu không tên tuổi khiêu khích, ả người mẫu liền nổi nóng: “Được, đến lúc đó mà mày thua rồi, mày phải quỳ xuống dập đầu ba cái thì tao mới tha thứ cho!”
Đổng Vi gật đầu, mặt không cảm xúc.
*
Đổng Vi đã tập luyện được gần một tháng nên Nhược Hoa cho bọn cô nghỉ ngơi một hôm, vốn dĩ Đổng Vi định chuẩn bị tiếp tục luyện tập, vậy mà Mạnh Nghệ Đình lại tìm đến.
“Đổng Vi, cô đúng là thủ đoạn quá đó.” Mạnh Nghệ Đình ghen ăn tức ở nói, “Thế mà lại ký luôn với Nhược Hoa rồi.”
Ban đầu cô ta đạt hạng chín, tuy đã miễn cưỡng vào được top 10, thế nhưng Nhược Hoa lại không hề ký kết với cô ta, thậm chí dù cô ta đến xin Chu Hoài Ngọc, anh cũng không đồng ý.

Chẳng qua Đổng Vi may mắn mà thôi, vậy mà giờ lại có thể tập luyện ở Nhược Hoa.
Đổng Vi cau mày, “Cô có chuyện gì không?”
“Cô không nói tôi cũng quên luôn đó, tôi đến để nói với cô một chuyện.” Mạnh Nghệ Đình nhìn chăm chăm vào mặt Đổng Vi, không muốn bỏ lỡ bất kỳ một biểu cảm nào của cô, “Thật ra thì, tôi cũng vì thấy cô đáng thương nên mới nói với cô thôi, thấy cô cứ mù tịt không biết gì, thật là đáng thương ghê.”
“Có gì thì nói thẳng đi, không thì phắn.”
Mạnh Nghệ Đình nghẹn một cái: “Có phải cô cảm thấy lần trước tôi tỏ tình với Thịnh Kình Việt là đang bắt chước cô không? Trên thực tế thì không có liên quan gì đến cô cả, dù gì thì nhân vật chính cũng trở về rồi, mấy thứ tép riu như chúng ta đều phải né qua một bên.”
“Ồ.” Đổng Vi lạnh nhạt khác thường.
Mạnh Nghệ Đình kinh ngạc: “Vậy thôi hả? Cô không muốn biết nhân vật chính kia là ai sao?”
Đổng Vi liếc Mạnh Nghệ Đình một cái, nhìn bộ dạng ngốc nghếch của cô ta.

Mạnh Nghệ Đình ghét cô, tạm thời không nói đến độ đáng tin trong lời của cô ta, trên thực tế thì cô đã không còn muốn biết những chuyện liên quan đến Thịnh Kình Việt nữa rồi.
Mạnh Nghệ Đình thấy Đổng Vi không có chút phản ứng gì thì lập tức kích động: “Sao cô lại có thể không có phản ứng vậy, cô biết chuyện Thịnh Kình Việt có vị hôn thê chưa? Cô ta luôn ở nước ngoài, bây giờ lại trở về rồi, cô không lo lắng chút nào sao?”
“Cô không muốn thấy hả?”
Đổng Vi bị Mạnh Nghệ Đình làm phiền đến mức không thể nào luyện tập được, cô khoác chiếc áo sơ mi bên ngoài bộ quần áo tập luyện: “Có phải tôi phải đi với cô thì cô mới chịu ra khỏi đây không?”
Bây giờ Mạnh Nghệ Đình hoàn toàn nhìn không thấu được Đổng Vi nữa rồi.

Cô ta muốn hỏi vì sao Đổng Vi lại biết cô ta muốn dẫn cô tới nơi khác, thế nhưng lại cứ cảm thấy nếu mình hỏi thì đối phương sẽ lại dùng ánh mắt lúc nãy để nhìn mình nên bèn ngậm miệng.
Ánh mặt trời nóng bức ở Hưng Nam mang theo cảm giác bỏng rát chiếu lên người, Đổng Vi và Mạnh Nghệ Đình đứng dưới bóng râm bên ngoài quán cà phê, híp mắt lại nhìn vào trong.
Đúng là Thịnh Kình Việt đang ở đó, mà người đang ngồi đối diện trước mặt anh là một thiếu nữ mặc chiếc váy trắng trễ vai, cô vén tóc nghiêng qua một bên, đuôi tóc trên vai trần tạo ra một đường cong tuyệt đẹp, màu môi cô rất nhạt, ngón tay thon dài trắng nõn, khí chất trầm tĩnh nhã nhặn, cả người toát lên sự yên bình và đẹp đẽ.
“Nhìn xong chưa, được rồi nhỉ?” Trong lòng Đổng Vi hơi bực bội, giọng nói cũng lớn hơn một chút.
Mạnh Nghệ Đình nhìn dáng vẻ đúng thật là không có chút phản ứng gì của Đổng Vi thì có hơi chán chường.
Cô ta xem thường Đổng Vi là vì gia cảnh của Đổng Vi, cô ta thấy dựa vào cái gì mà ngay cả Đổng Vi mà Thịnh Kình Việt cũng để mắt đến, vậy mà anh lại không để ý đến mình, cô ta tự tin rằng mình sẽ giành được Thịnh Kình Việt từ tay Đổng Vi, thế nhưng nếu so sánh với Minh Hàn Yên thì cô ta hoàn toàn không bì được với một sợi tóc của người ta nữa, đoán chừng cô ta còn chưa làm gì thì đã bị người nhà họ Minh trực tiếp ấn đầu cho chết rồi.
Thế nên cô ta mới muốn gọi Đổng Vi đến xem cảnh này, để Đổng Vi phá tung hôn lễ của họ lên, vậy mà phản ứng của Đổng Vi hoàn toàn không nằm trong suy nghĩ của cô.
Đổng Vi nhìn thấy được Mạnh Nghệ Đình muốn gì, không nhịn được có chút châm biếm, thế mà lúc cô quay đầu thì ý trào phúng trên khóe miệng liền cứng lại.
Xa như vậy mà cô vẫn thấy được cô gái kia chạm vào Thịnh Kình Việt, Thịnh Kình Việt lại không né tránh, đến nét mặt cũng không thay đổi.
Đổng Vi chỉ cảm thấy sự châm biếm nên để dành lại cho mình thì thích hợp hơn.
Mạnh Nghệ Đình biết nói dối, vị hôn thê hay thế thân, cô đều không tin, nhưng cảnh tượng vừa rồi thì không thể nào là giả.
Cô luôn tưởng rằng Thịnh Kình Việt có điều gì khó nói nên mới không muốn chạm vào cô, thế nhưng bây giờ… cô chỉ thấy buồn cười cho chính mình.
Khóe mắt Đổng Vi hơi ướt, cô cố gắng chớp chớp mắt để nước mắt chảy ngược vào trong, đến cuối cùng thì cũng thất bại rồi. 
Cô hoang mang bước lên hai bước rồi đứng lại, giọng nói mơ hồ nghe không rõ.
“Mạnh Nghệ Đình, sau này đừng đến tìm tôi nữa…”
“Vì tôi không cần anh ấy nữa rồi.”
Không ai vì một phút xúc động nhất thời mà rời xa người mình yêu thương, cô buồn bã trong sự bất lực, kìm lại giọt nước mắt của mình hết lần này đến lần khác, tất cả đều giống như vết nứt dưới con đập bị nước ăn mòn rồi càng ngày càng lớn, mà cuối cùng cô lại bị dòng nước lớn dữ dội kia đập vào, thứ lộ ra ngoài chỉ còn lại khoảnh khắc tan vỡ kia mà thôi..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui