Hoắc Bắc Thần trở về khu dân cư Kim Tuệ, đã hơn 7 giờ tối, anh đẩy cửa ra. Căn nhà đang sáng đèn nhưng lại không có ai. Anh vừa cởi giày vừa gọi một tiếng: “Cảnh Nhu.”
“A.” Giọng nói truyền ra từ nhà bếp: “Anh về rồi à?”
Hoắc Bắc Thần tỉnh lại một cách kỳ lạ, dường như sự phiền muộn đến từ bên ngoài tan thành mây khói trong chớp mắt.
“Ừm, anh trở về rồi.” Anh lần theo giọng nói vào nhà bếp, Cảnh Nhu quay lưng về phía anh đang cắt gì đó. Cô mặc chiếc áo thun đen rộng rãi, rõ ràng là áo của anh, chiếc cổ tròn bình thường nhưng khi mặc trên cơ thể nhỏ bé của cô lại giống như cổ áo to, lộ ra phần gáy trắng ngần xinh đẹp.
Bạn trai sức lực dồi dào lập tức sục sôi nhiệt huyết, anh bước lên phía trước ôm lấy chiếc eo thon của Cảnh Nhu, dùng đầu lưỡi liếm lên cổ cô, mút vài cái: “Sao lại mặc đồ của anh?”
Cảnh Nhu sợ ngứa, cười hi hi tránh né anh: “Học tiết thể dục, đổ mồ hôi hơi bẩn nên trở về tắm rửa mới phát hiện quần áo bên này chưa khô, đành phải mặc đồ của anh... Đừng liếm, ngứa...”
Hoắc Bắc Thần nghe lời không liếm nữa, anh nhẹ nhàng xoay cổ cô lại, nụ hôn nóng rực phủ lên cánh môi đỏ của cô. Cảnh Nhu ngã vào lòng anh, buông dao gọt hoa quả trong tay xuống. Nhưng rõ ràng thứ Hoắc Bắc Thần muốn không chỉ là một nụ hôn, anh xoay người cô lại, chợt ôm cô đến bàn bên cạnh. Cảnh Nhu định la lên nhưng bị anh cản lại rất nhanh.
“Đừng sờ...” Tư thế này có vẻ rất nguy hiểm, Cảnh Nhu thốt ra từng chữ một cách mơ hồ: “Bỏ em xuống...”
“Em mặc đồ của anh còn bảo anh bỏ em xuống.” Hoắc Bắc Thần dùng tay cố định đầu cô, liếm lỗ tai cô.
Lỗ tai Cảnh Nhu rất nhạy cảm, bị anh làm vậy nên run rẩy không ngừng: “Mặc đồ của anh thì sao!”
“Mặc đồ của anh, dụ dỗ anh.” Tiểu yêu tinh từ đâu đến khiến anh vừa nhìn thấy đã muốn hôn, chỉ muốn ấn xuống mà “làm” thôi.
Sau khi Cảnh Nhu bị Hoắc Bắc Thần chiếm lấy, Hoắc Bắc Thần trở nên rất ngạo mạn, không sợ Cảnh Nhu giận nữa, ở nhà bếp cũng liều lĩnh mà làm. Cảnh Nhu mới tắm xong, lại ướt đẫm mồ hôi hơn cả lúc học thể dục. Hoắc Bắc Thần còn muốn tắm chung, bị Cảnh Nhu đá ra ngoài mới chịu bỏ cuộc.
Hai người tắm xong, Cảnh Nhu lại lấy một cái áo thun khác của Hoắc Bắc Thần mặc vào. Hoắc Bắc Thần thấy cô mặc đồ của mình thì rất vui, giúp cô sấy tóc, còn cười hi hi một cách ngốc nghếch, thỉnh thoảng nghiêng đầu hôn lên cổ cô.
Cảnh Nhu véo má anh kêu anh dừng lại, thời tiết vẫn còn nóng, cô không thể quấn khăn quàng cổ mãi được.
Hoắc Bắc Thần thở dài hai tiếng, nhưng vẫn thật thà nghe theo.
Đợi anh sấy khô tóc cho cô, Cảnh Nhu xoay người lại sấy tóc cho Hoắc Bắc Thần, cô vừa sấy vừa hỏi: “Tình hình hôm nay thế nào?”
“Không tốt lắm, Lý Hiền nói anh Tĩnh Vũ giết người.” Hoắc Bắc Thần hưởng thụ như một ông chủ.
“Giết người? Giết ai chứ?” Cảnh Nhu sững người, lẽ nào hai cô gái mất tích đó là do Dương Tĩnh Vũ giết sao?
Hoắc Bắc Thần kể một lượt từ đầu đến đuôi chuyện mình biết, Cảnh Nhu chỉ thấy buồn nôn, để cô gái vị thành niên dùng ma túy chỉ để thỏa mãn dục vọng dơ bẩn của anh ta, khiến cô gái vì dùng ma túy quá liều mà chết, vậy thì Dương Tĩnh Vũ có khác gì cầm thú đâu?
Chỉ là Lý Hiền cũng không phải người tốt, lời cô ta nói đều là nói dối, lần này có nói thật không? Hay vì cha con Dương Tĩnh Vũ muốn giết cô ta nên cô ta ôm hận trong lòng?
“Chứng cứ xác thực không?” Cảnh Nhu sấy tóc cho Hoắc Bắc Thần xong, rút phích cắm để lên bàn.
Hoắc Bắc Thần ôm cô vào lòng: “Cảnh sát nói là có chứng cứ, anh thấy không có kết quả đâu.”
Cảnh Nhu ngẩng đầu: “Tại sao?”
Hoắc Bắc Thần không chịu nổi ánh mắt long lanh của cô, cúi đầu hôn cô một cái: “Sự việc đã qua lâu như thế, có chứng cứ gì đi nữa thì cũng chẳng còn, thi thể chôn dưới đất cũng sắp thành xương trắng. Có lẽ ngoài bức hình ra thì mấy chứng cứ khác đều quá gián tiếp.” Không biết những người đó có khai ra Dương Tĩnh Vũ không.
“Không phải bức hình ở trong tay cảnh sát sao?”
“Nếu thật sự có, thì cần gì đợi đến bây giờ?” Hoắc Bắc Thần cười xì một tiếng: “Anh đoán hoặc là không có, hoặc là Lý Hiền muốn lấy cái này nói điều kiện với cảnh sát. Cảnh sát muốn nhìn thấy thi thể trước rồi mới lên kế hoạch sau, không ngờ ngày hôm sau Lý Hiền đột nhiên chết mất.”
“Lời Lý Hiền nói tám, chín phần mười là thật. Có lẽ kiếp trước mấy chứng cứ này bị Dương Tĩnh Vũ biết được nên đã ra tay giết chết cô ta.” Đại Nhu nói: “Còn về bức hình đó, có lẽ bị Lý Hiền giấu đi, hoặc là nằm trong tay người cô ta tin tưởng.”
“Lưu Tĩnh ư?” Cảnh Nhu nói: “Ý tôi là bức hình nằm trong tay Lưu Tĩnh sao?” Người Lý Hiền tin tưởng nhất chắc là em gái của cô ta nhỉ?
“Lưu Tĩnh đang ở trại tạm giam, nếu đúng là cô ta thì chắc bức hình đã nằm trong tay cô ta rồi.” Hoắc Bắc Thần thỉnh thoảng bóp ngón tay của Cảnh Nhu: “Có lẽ cảnh sát đã đến nhà Lý Hiền và nhà bố cô ta lục soát rồi.”
“Vậy đồ ở đâu?” Cảnh Nhu dừng một lúc: “Ý em là nếu như thật sự có.”
“Theo anh đoán là nằm trong tay người tình của cô ta.”
“Nhưng không phải dùng người tình đó để che giấu không cho người khác biết sao?” Cảnh Nhu nói xong thì bổ sung thêm một câu: “Nếu như tình hình là thật.”
Hoắc Bắc Thần khẽ cười rồi cúi đầu: “Em không cần nói chuyện một cách dè dặt như vậy đâu, anh không yếu đuối đến thế. Nếu anh trai anh phạm tội thì chính là phạm tội, nếu anh ta thật sự làm ra chuyện thương thiên hại lý như vậy, vậy anh ta chính là một kẻ xấu xa. Một kẻ xấu xa không xứng làm anh trai anh.”
“Vậy anh không đau lòng à?”
Hoắc Bắc Thần im lặng một lúc: “Đau lòng thì cũng có, nhưng tức giận vì bị phản bội chiếm phần nhiều hơn.”
Cảnh Nhu thở phào nhẹ nhõm, chỉ cần anh không đau lòng là được.
Hoắc Bắc Thần ôm chặt lấy cô, hôn lên trán cô.
Đêm đó, Hoắc Bắc Thần dụ Cảnh Nhu ở lại căn nhà thuê, Cảnh Nhu không muốn chị em trong ký túc xá cười chê cô, nên dụ thế nào cô cũng không chịu. Hoắc Bắc Thần đành phải đưa cô về ký túc xá. Đã hơn 10 giờ tối, rất ít người đi lại trong khuôn viên trường Đại học, lúc bước đi trên đường có thể nghe thấy tiếng bước chân của mình. Có lẽ gần đây kinh phí không đủ, đèn đường chỉ mở một bên, ánh sáng chiếu xuống mặt đất không đủ, bầu trời cũng không sáng như bình thường. Ngược lại lộ ra màu đen hiếm thấy, ánh trăng tròn vắng lặng treo giữa không trung, tỏa ánh sáng dịu nhẹ trong màn đêm.
Mười ngón tay của Cảnh Nhu và Hoắc Bắc Thần đan vào nhau, ngẩng đầu nhìn chăm chăm ánh trăng tròn một lúc, đột nhiên muốn nắm tay đối phương đi cả đời. Cùng với đó là niềm vui và sự bất an. Lời dự đoán của Đại Nhu giống như ma quỷ quấy phá, thỉnh thoảng nhảy ra đâm vào tim cô.
Nhưng cho dù bất an, cô cũng không muốn buông bàn tay này ra.
Chuyện tương lai chỉ có ánh trăng mới biết nhỉ?
Cảnh Nhu chậm rãi giãn chân mày ra, cô quay đầu lại, ánh mắt long lanh: “Hoắc Bắc Thần, ánh trăng đêm nay thật đẹp.”
Hoắc Bắc Thần ngẩng đầu nhìn: “Cũng có thế thôi.” Ở thành phố ngắm trăng thì có gì đẹp đâu, yêu cầu của Muội Muội nhà anh thật là thấp. Hôm khác sẽ tìm nơi ngắm trăng đẹp hơn để đưa cô đi.
Khóe miệng Cảnh Nhu cong lên, cúi đầu đá văng một hòn đá nhỏ.
“Không có văn hóa thật đáng sợ, Cảnh Nhu đang nói về ánh trăng với cậu à?” Đại Hoắc gần như tự cười nhạo mình: “Cảnh Nhu đang nói ‘Em yêu anh’.”
Lúc làm thầy giáo ở trường học, Natsume Soseki cho học sinh một đoạn văn ngắn để dịch, phải dịch câu nói “I love you” mà nam chính không kìm lòng nổi đã nói ra khi đang tản bộ dưới ánh trăng với nữ chính. Học sinh trực tiếp dịch thành “Anh yêu em”, nhưng Natsume Soseki nói nên khéo léo và súc tích hơn. Học sinh hỏi vậy nên nói thế nào, Natsume Soseki trầm ngâm một lúc, nói với học sinh: “Ánh trăng đêm nay thật đẹp” là đủ rồi.
“Hả?” Hoắc Bắc Thần dừng bước chân lại, Cảnh Nhu cũng dừng theo, cô ngẩng đầu hỏi: “Sao thế?”
Hoắc Bắc Thần đã hiểu, ánh mắt chợt sáng bừng, anh ôm Cảnh Nhu vào lòng, cắn lỗ tai cô: “Những người có văn hóa như em, chỉ một câu nói cũng không biết nói!”
Cảnh Nhu biết anh đã nghe hiểu, cô tựa vào lòng anh mỉm cười như hoa.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...