Điểm quan tâm của Đường Quân và cô ấy khác nhau: “Vừa rồi anh nói đứa trẻ này ‘nghe’ thấy tiếng bánh xe hành lý, còn ‘nghe’ thấy tiếng đóng cửa, những điều này em ấy tự nói à?”
Khóe môi Kinh Kinh Dương cong lên: “Đúng vậy.”
Đường Quân sờ cằm, giống như đang tự nói chuyện: “Đã nghe thấy hai lần rồi à...”
Lương Tĩnh Huyên khó hiểu: “Đội trưởng, có vấn đề gì sao?”
“Thông thường mà nói nằm mơ thì không dùng đến từ ‘nghe’ này, chỉ nói là mơ thấy gì đó thôi, hình như đối phương đang nói gì đó. Còn Lưu Dương lại dùng ‘nghe’ hai lần, chứng tỏ tiềm thức em ấy ghi nhớ sâu sắc. Lúc chúng ta ngủ, có lúc sẽ dễ lẫn lộn giấc mơ với hiện thực, cũng có khả năng là một điều gì đó ở hiện thực đã khiến em ấy nằm mơ.”
“Ý anh là tối hôm đó Lưu Dương đã nghe thấy tiếng bánh xe va-li và tiếng mở cửa nhưng em ấy tưởng mình đang nằm mơ sao?”
“Có khả năng này.”
“Vậy lẽ nào mẹ Lưu Dương rời đi lúc giữa đêm sao?” Nhưng điều này không khoa học, chuyện đến nước này, muốn đi thì đáng lẽ động tĩnh rất lớn, hơn nữa bố Lưu Dương cũng không thể nào nhìn vợ rời đi mà không lên tiếng.
“Nửa đêm ra ngoài, không nhất định phải là mẹ Lưu Dương, cũng có khả năng là bố Lưu Dương.” Đường Quân nói một cách ý vị thâm sâu.
“Hả?”
Kinh Kinh Dương nói: “Tôi từng hỏi bố Lưu Dương, ông nội em ấy nói mẹ Lưu Dương cứ oán trách bố Lưu Dương thường xuyên không ở nhà, lại không kiếm được tiền, nên thân mật với đàn ông bên ngoài cũng không kỳ lạ. Chỉ là bình thường bà ấy rất thương con, chuyện mà người mẹ nên làm bà ấy cũng làm hết rồi, cũng không biết tại sao bà ấy lại không thương tiếc mà vứt con chạy theo người khác. Hơn nữa trong nhiều năm như thế, còn cam lòng không trở về thăm em ấy một lần, thậm chí ngay cả bà ngoại của Lưu Dương cũng không có động tĩnh gì, mẹ già của mình chết, mà bà ấy cũng không trở về thăm dù chỉ một lần.”
“Cho nên nói bà ấy không nhất định là không trở về thăm, mà đã không thể trở về được nữa.” Đường Quân nói.
Lương Tĩnh Huyên trừng to mắt, ý họ là...
“Bây giờ nghĩ thì thấy hơi kỳ lạ, mẹ Lưu Dương cũng không phải sinh ở vùng trọng nam khinh nữ hay không biết vận dụng tri thức. Bà ấy tốt nghiệp cấp ba, cũng coi như học xong giáo dục tố chất, không nên có suy nghĩ cổ hủ là chạy trốn với người tình một đi không trở lại như vậy. Bây giờ cũng đã là thời đại nào rồi, anh nói phải không, cùng lắm thì ly hôn với bố Lưu Dương là được rồi, tai sao còn chơi trò chạy trốn nữa?” Đường Quân phân tích: “Hơn nữa, nếu tôi đoán không sai, từ đầu đến cuối cả sự việc đều là một mình bố Lưu Dương nói. Trừ ông ấy ra, căn bản không có người thứ hai nhìn thấy hoặc biết việc mẹ Lưu Dương chạy theo người khác.”
“Đội trưởng, ý anh là tối hôm đó bố Lưu Dương đã giết chết mẹ Lưu Dương, sau đó dùng va-li kéo bà ấy ra ngoài vứt xác. Sáng ngày hôm sau vẫn chưa về sao?” Lương Tĩnh Huyên rùng mình, lẽ nào lúc Lưu Dương nửa mơ nửa tỉnh đã nghe thấy tiếng bố cậu ấy kéo xác mẹ cậu ấy ra ngoài sao?
“Bây giờ không loại trừ khả năng này, rất nhiều vụ án người mất tích đều do tội phạm giết người cố ý đến cục cảnh sát báo án.”
Kinh Kinh Dương nói: “Lưu Dương nói em ấy rất muốn gặp lại mẹ một lần nhưng hễ em ấy nhắc đến chuyện này, bố em ấy trở nên rất hung dữ, hoặc là rất buồn rầu. Lưu Dương sợ kích thích bố em ấy, nên cũng không dám nhắc đến nhưng tôi luôn cảm thấy có chỗ nào đó không đúng, nên em ấy đề nghị giấu bố đến cục cảnh sát báo án về sự mất tích của mẹ em ấy. Nếu có thể tìm thấy thì tốt nhất, để Lưu Dương có thể chấm dứt tâm bệnh, chỉ là nếu như ngay cả cảnh sát cũng không tìm thấy... Vậy e là có chỗ nào đó đã xảy ra vấn đề.”
Đường Quân nhìn Kinh Kinh Dương ở trước mặt. Hóa ra ban đầu anh ấy đã có thái độ nghi ngờ đến cục cảnh sát báo án cùng Lưu Dương. Người trẻ bây giờ đều thông minh đến mức giữ được bình tĩnh như vậy sao? Hơn nữa tại sao anh ấy lại quan tâm chuyện nhà của một cậu bé không thân quen như vậy?
“Là thế này, bạn học Kinh, manh mối anh cung cấp rất có giá trị nhưng những điều này chỉ là suy đoán của chúng ta, thời gian đã trôi qua lâu như vậy, có lẽ chứng cứ gì đó đều không còn nữa, bắt tay vào điều tra thì rất khó khăn. Nhưng anh yên tâm, chúng tôi sẽ không bỏ qua bất kỳ dấu vết nào, giống như câu nói đó, có lẽ chính nghĩa sẽ đến muộn nhưng tuyệt đối sẽ không vắng mặt.”
Kinh Kinh Dương đứng dậy, nắm tay cáo biệt với Đường Quân: “Vậy thì làm phiền rồi.”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...