“Gia đình này cũng thật là cứng rắn!”
“Tôi nhấn like cho họ! Nếu tất cả nạn nhân đều cứng rắn như họ, vậy cảnh sát của chúng ta sẽ dễ làm việc hơn rồi.”
“Nói thì nói vậy chứ nếu tôi là người nhà của nạn nhân, e là tôi cũng không cứng rắn như vậy, những người đó dám điên cuồng ngang ngược như vậy, chắc chắn đằng sau có chống lưng. Nếu cảnh sát chúng ta có thể điều tra được ngọn ngành thì được, nếu không điều tra ra, sau này sớm muộn gì họ sẽ gặp tai nạn.”
Trong cục cảnh sát Vương Thành, mấy cảnh sát vây xung quanh nhận thức ăn nhanh đang xem tin tức nóng trên điện thoại, họ cũng đang nhao nhao bàn luận.
“Đúng vậy, huống hồ vụ kiện uống thực phẩm bảo vệ sức khỏe đến mức chết người này, về cơ bản thì không thể thắng được! Luật sư mà những công ty Y Dược đó mời có thể trì hoãn đến khi người dân chết, cuối cùng tán gia bại sản cũng không chừng.”
“Nhưng chỉ dựa vào vụ kiện này, bây giờ nổ ra chuyện này, vậy coi như đã thêm một chứng cứ lớn rồi. Bây giờ hy vọng những người nhà này đừng xảy ra tai nạn gì trước khi mở phiên tòa.”
“Vụ này do phân cục nào quản lý thế, không phải của cục chúng ta đúng không? Nổ ra tin tức lớn như vậy, nếu vào lúc mấu chốt này xảy ra sai sót gì, e là cả phân cục sẽ chịu vạ lây!”
Kinh Kinh Dương ngồi trong góc làm việc cách đó không xa, đôi mắt dán lên điện thoại, lỗ tai vẫn nghe cuộc thảo luật của các cảnh sát.
Anh ấy cũng đã xem bản chữ của tin tức này. Tin tức này nổ ra không bao lâu đã “vèo vèo” nhảy lên vị trí hot search đầu tiên. Lượt đọc và chuyển tiếp đều cao đến mức kinh ngạc. Điều kỳ lạ là không có tư bản ép nó xuống.
“Tập đoàn Y Dược Tứ Hải Dương... Hình như tôi từng nghe ở đâu đó.” Giọng nói trong đầu Kinh Kinh Dương nói.
Sao, lúc đó cũng có công ty Y Dược này sao?
“Không có, không có công ty đó.” Kinh Kinh Dương nói một cách chắc chắn: “Nhưng có một công ty thực phẩm bảo vệ sức khỏe trị giá hơn trăm tỷ, chủ yếu giới thiệu rằng chỉ uống thuốc thì có thể trị được ung thư.”
Có thể trị ung thư sao? Trong tương lai à?
“Có thể, nhưng nguy cơ rất cao, tình trạng tái phát đôi khi sẽ xảy ra nhưng chung quy thì đó không tính là bệnh nan y. Chỉ là vẫn phải dựa vào phẫu thuật và hóa trị, không nghe nói chỉ uống thuốc mà có thể trị khỏi.”
Vậy chẳng phải là một công ty gạt người sao? Chỉ vậy thôi cũng có thể hơn trăm tỷ ư?
“Bất luận khoa học kĩ thuật phát triển thế nào, vẫn có rất nhiều người bệnh và người nhà ngu ngốc.” Đại Kinh nói: “Hơn nữa công ty đó...”
“Thật ngại quá, anh chàng đẹp trai, để anh đợi lâu rồi.” Lương Tịnh Huyên ôm một đống hồ sơ qua đó, có một người đàn ông đi theo phía sau, là tiểu đội trưởng của khoa điều tra người mất tích, Đường Quân. Kinh Kinh Dương đứng dậy, nắm tay với tiểu đội trưởng. Ba người kéo ghế ngồi xuống, Lương Tịnh Huyên rót một ly nước cho Kinh Kinh Dương, Kinh Kinh Dương nói cảm ơn.
Gần đây đang chỉnh đốn nếp sống, đặc biệt xem trọng việc tiếp đãi quần chúng, vì vậy vẻ mặt Đường Quân vô cùng ôn hòa: “Bạn học Kinh đúng không? Tôi nghe nói anh quan tâm tình hình điều tra về việc mẹ Lưu Dương, Hứa Lan Mộng mất tích à?”
“Đúng vậy, đội trưởng Đường, sau khi Lưu Dương báo án thì tinh thần vẫn luôn bất an, ngày nào cũng mong chờ có kết quả, nên tôi muốn giúp em ấy hỏi thăm tình hình, để em ấy có thể yên tâm học tập.”
“Tôi hiểu rất rõ tâm trạng của cậu bé Lưu Dương, bây giờ cũng không giấu gì anh, vụ án này có thể hơi khó giải quyết.”
Kinh Kinh Dương buông ly nước trong tay xuống: “Ồ, sao lại nói vậy?”
“Là thế này...”
Ban đầu, Đường Quân nhận vụ án này cũng tưởng là vụ án đơn giản về người phụ nữ bỏ chồng vứt con rồi chơi trò mất tích, nhưng đã hai năm bà ấy không liên lạc với chồng, con, bố mẹ mình và bố mẹ chồng, cũng có thể cấu thành vụ án mất tích. Người đến báo án là một đứa trẻ đang lớn, Đường Quân có thể hiểu được tâm trạng đứa trẻ muốn gặp mẹ mình, vì vậy dù bận rộn vô cùng nhưng vẫn ghi nhớ, anh ấy dặn dò cấp dưới điều tra vụ án này, cũng để có thể ăn nói với đứa trẻ.
Chỉ là không ngờ rằng họ lại để tài liệu trên mạng nội bộ, không tìm thấy bất kỳ manh mối nào từ chứng minh thư của Hứa Lan Mộng. Thẻ ngân hàng của bà ấy cũng chỉ có tấm thẻ đã đăng ký từ nhiều năm trước, tiền trong đó đã bị rút hết vào ngày bà ấy mất tích, sau đó thì không còn dùng đến tấm thẻ đó, cũng không đăng ký làm thẻ ở ngân hàng nào nữa.
Tình huống này rất hiếm gặp, nhưng cũng có, đó chính là trong thôn xóm lạc hậu mà Hứa Lan Mộng trốn chạy cùng người tình, bình thường hoàn toàn không dùng đến những thứ này. Nhưng Hứa Lan Mộng lớn lên ở Tây Kinh, lúc đó bà ấy đã có thẻ ngân hàng điện thoại, không giống như người cách biệt với thế giới. Hoặc là bà ấy sợ chồng tìm thấy mình nên lúc điền thông tin mở thẻ đều dùng chứng minh thư của người tình. Hoặc là người tình của bà căn bản không phải là người tốt, lừa bán Hứa Lan Mộng.
Nhưng cho dù thế nào, bây giờ Hứa Lan Mộng thật sự bặt vô âm tín. Vì vậy phải bắt tay vào điều tra, không thể tìm thấy ngay tức khắc, hơn nữa thời gian đã qua lâu như thế, tất cả manh mối đều bị đứt gãy cả rồi.
“Quả nhiên là vậy?” Kinh Kinh Dương giống như tự nói chuyện với mình.
Đường Quân và Lương Tịnh Huyên liếc mắt nhìn nhau, quả nhiên là vậy?
“Bạn học Kinh, anh nói câu này là có ý gì?” Lương Tịnh Huyên hỏi. Lẽ nào anh còn manh mối gì đó giấu họ sao?
Kinh Kinh Dương ngẩng đầu lên, đôi mắt dưới cặp kính sâu thẳm: “Đội trưởng Đường, cảnh sát Lương, ngoài những khả năng mà hai người nói, còn khả năng khác không?”
Đường Quân cau chặt mày: “Ý anh là...”
Kinh Kinh Dương gật đầu: “Thật ra tôi đã hỏi kĩ Lưu Dương rồi, em ấy từng nói một chuyện khiến tôi mơ hồ. Em ấy nói buổi tối hôm trước em ấy có một dự cảm rằng mẹ sẽ rời đi.” Kinh Kinh Dương dừng lại một lúc: “Em ấy nói buổi tối hôm đó, bố mẹ em ấy cãi nhau một trận, bố em ấy phát hiện mẹ em ấy có người khác ở bên ngoài, họ cãi nhau rất dữ dội. Lúc đó ông nội Lưu Dương không có ở đó, Lưu Dương không hiểu rõ chuyện gì đã xảy ra, em ấy khóc và chạy ra ngoài xin họ đừng cãi nhau thì bị bố Lưu Dương đuổi về phòng. Lưu Dương bèn trốn trong chăn nghe tiếng cãi nhau bên ngoài mà khóc, sau đó hình như hai người từ phòng khách cãi đến phòng ngủ, cãi một lúc thì không còn tiếng động gì nữa.
Lưu Dương cho rằng hai người đã làm hòa, nên cũng yên tâm, em ấy nhanh chóng chìm vào giấc ngủ. Chỉ là đêm đó em ấy lại nằm mơ, mơ thấy tiếng bánh xe hành lý, sau đó mẹ liếc nhìn em ấy, rồi rời khỏi nhà, Lưu Dương còn nghe thấy tiếng đóng cửa. Sáng ngày hôm sau, phòng bố mẹ đóng chặt, không ai ra ngoài làm bữa sáng cho em ấy, cũng không ai đưa em ấy đi học, nhưng Lưu Dương không gọi họ, mà một mình ra khỏi hẻm đợi xe buýt để đi học. Chiều tối tan học về nhà, chỉ có bố Lưu Dương ở đó, lúc này Lưu Dương mới biết mẹ đã chạy theo người khác rồi.”
Lương Tịnh Huyên nghe xong, không khỏi thấy lạ: “Anh nói xem có phải trẻ con thật sự có giác quan thứ sáu không?”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...