Cảnh Nhu bị anh ném lên giường với lực vừa phải, không kịp phản kháng, cơ thể mang hơi nước mát của Hoắc Bắc Thần đè lên cô: “Đã mấy giờ rồi, còn chưa ngủ? Có phải muốn làm chuyện khác không, hửm?”
Hoắc Bắc Thần véo cô một cái, Cảnh Nhu bị sự uy hiếp của anh dọa sợ: “Em muốn đi tắm!” Cảnh Nhu đẩy anh ra, tự nhảy ra ngoài.
Hoắc Bắc Thần kêu đau một cách khoa trương, ngã xuống giường cười điên cuồng.
Lúc Cảnh Nhu ra ngoài thì thuận tay đóng cửa lại, ở phòng khách, cô cầm túi của mình nhanh chóng chạy vào nhà vệ sinh, chỉ là giữa chân hơi đau, khiến cô phải hít một hơi.
Đại Nhu thở dài một cách vừa bất đắc dĩ vừa châm biếm.
Cảnh Nhu xem như không nghe thấy, cô lấy điện thoại và tai nghe ra, vừa nhét tai nghe vào tai vừa mở khóa màn hình, nhấn vào gấu trúc nhỏ chú ý lắng nghe, bên trong không có âm thanh.
Có phải đã khóa máy không? Cảnh Nhu hỏi. Thỉnh thoảng buổi tối Lý Hiền sẽ khóa máy.
“Không biết, có khả năng, nhưng vẫn phải chú ý một chút. Tôi cảm thấy ngày chết của Lý Hiền gần đến rồi, hơn nữa chuyện này rất có khả năng sẽ trở thành chất xúc tác khiến chị ta bước đến quỷ môn quan.”
Nhưng trước đó tại sao chị ta lại chết?
“Không biết.”
Cảnh Nhu lại nghe thêm một lúc, phía đối diện không hề có động tĩnh, cô chỉ thu điện thoại lại, vội vàng tắm rửa. Cô cầm túi trở về phòng ngủ, dừng ở trước cửa một lúc, cô xoay đầu nhìn sô pha, nghĩ thấy đẩy cửa vào trong phòng vẫn hơn.
Đèn trong phòng đang mở, Hoắc Bắc Thần đè lên cánh tay mà ngủ, lòng bàn tay vẫn cầm điện thoại. Cảnh Nhu khẽ thở phào, cô tắt đèn, nhẹ nhàng bò lên giường. Cô muốn rút điện thoại của Hoắc Bắc Thần ra để sạc pin nhưng cô không rút được, thử lại lần nữa vẫn không rút được.
Đâu có ai ngủ mà lại nắm điện thoại chặt như vậy chứ? Cảnh Nhu vừa nghĩ như vậy thì nghe thấy vài tiếng cười xì, sau đó một luồng lực kéo cô xuống, đầu Cảnh Nhu đúng lúc nằm lên cánh tay thò ra của Hoắc Bắc Thần.
“Anh chưa ngủ à.” Cảnh Nhu cũng nở nụ cười.
“Không phải anh sợ em lại đuổi anh đó sao?” Hoắc Bắc Thần cúi đầu, nhìn cô trong bóng tối. Khóe mắt hai người đều cong lên.
“Đồ ngốc.” Cảnh Nhu cười mắng anh.
Hoắc Bắc Thần không chịu yếu thế: “Em là vợ của đồ ngốc.”
“Ai là vợ anh chứ!”
“Em đó.”
“Sao da mặt anh dày thế?”
“Gì chứ, em ăn anh sạch sẽ, chúng ta còn nằm trên một chiếc giường mà em đã lật mặt không nhận người rồi sao?” Hoắc Bắc Thần lầm bầm với cô.
Cảnh Nhu cười khanh khách, xoay trái xoay phải, vừa cười vừa ra vẻ tức giận mắng anh.
Hai người đùa một hồi, Hoắc Bắc Thần lại kéo cô vào lòng, điều chỉnh một vị trí thoải mái cho hai người, ôm cô và trán chạm vào trán cô. Hai người thì thầm với nhau.
Hoắc Bắc Thần hỏi cô: “Bây giờ còn đau không?”
“Không đau nữa.”
“Vậy thoải mái không?”
Cảnh Nhu véo anh một cái: “Không thoải mái.”
Hoắc Bắc Thần lo lắng: “Sao lại không thoải mái? Lúc sau chẳng phải em rất thoải mái sao...”
Cảnh Nhu vội che miệng anh lại, mặt cô đỏ lên trong bóng tối: “Không được nói.”
Hóa ra là khẩu thị tâm phi. Hoắc Bắc Thần toét miệng cười, giữ tay cô hôn mấy cái : “Cục cưng, em không hề lãnh cảm, giống như được làm từ nước vậy.”
“Anh còn nói nữa thì ra ngoài ngủ ở phòng khách đi!”
“Được được, anh không nói, em đừng đuổi anh đi.” Hoắc Bắc Thần ngoài miệng đầu hàng, tay lại ôm chặt Cảnh Nhu, chân cũng quấn như bạch tuộc, quyết định chơi đùa đến cùng.
Cảnh Nhu “hừ hừ” hai tiếng, nhưng dường như trong lòng lại cảm thấy rất ngọt ngào.
Hai người kề bên ôm nhau, nói những lời tình cảm ngốc nghếch, không khí thổi vào phòng giống như rót thêm mật ong. Hoắc Bắc Thần đột nhiên ôm cô chặt hơn: “Cảnh Nhu, anh...”
Hoắc Bắc Thần từ không biết lo lắng là gì, đột nhiên có chút lắp bắp, Cảnh Nhu giương mắt nhìn, nhìn chăm chăm anh qua ánh sáng thoắt ẩn thoắt hiện.
“Anh, anh yêu em.” Hoắc Bắc Thần nói một cách lo lắng. Câu này anh tuyệt đối không dám nói giữa ban ngày, bởi vì có chút khó xử. Hoắc Bắc Thần biết chắc chắn mình sẽ đỏ mặt, trong phòng điều hòa, mặt anh cũng nóng lên một cách kỳ lạ.
Giống như có người cầm búa lên đập vào tim cô, tim Cảnh Nhu ngừng đập trong nháy mắt.
Hơi thở của Hoắc Bắc Thần hơi nặng nề, anh ấn cô lên ngực mình, Cảnh Nhu nghe thấy nhịp tim cũng nặng nề giống cô.
Hơi thở của Cảnh Nhu trở nên nặng nề, cô đè lên ngực anh một lúc lâu, khẽ mở miệng, căn phòng yên tĩnh vẫn rất rõ ràng: “... Em nghe nói, đàn ông thích nhất là nói lời yêu đương trên giường, những lời nói này đều không đáng tin.”
“Đồ ngốc, cái đó là nói đàn ông trước khi xong việc, để lừa lên giường nên cái gì cũng nói ra được. Còn anh là sau khi xong việc, em cũng cam tâm tình nguyện để anh lừa rồi, anh còn lừa em làm gì nữa?” Hoắc Bắc Thần dùng giọng điệu như trước nói chuyện với cô.
“Vậy... anh nói lời thật lòng sao?”
“Đương nhiên là lời thật lòng.” Dù sao Cảnh Nhu cũng không thấy anh đỏ mặt, Hoắc Bắc Thần đã nói ra hết: “Lần đầu tiên anh thích một cô gái như vậy, muốn ngày nào cũng nhìn thấy em, ngày nào cũng ôm em hôn em.”
“Anh chỉ muốn làm chuyện này thôi.”
“Ôi, không phải, ý anh là thế này, em nói xem người thông minh như em sao cứ hiểu lầm ý anh thế chứ.”
Hơi thở thơm ngát của Cảnh Nhu tỏa ra bên tai anh: “Em thích đấy.”
Hoắc Bắc Thần giật mình, thiếu chút nữa muốn đè cô xuống lần nữa. Cuối cùng anh ép mình chìm vào giấc ngủ với Cảnh Nhu, để tránh bản thân nghĩ lung tung.
Hoắc Bắc Thần chìm vào giấc ngủ, Cảnh Nhu khẽ trở mình lấy tai nghe đeo vào, nghe âm thanh trong gấu trúc nhỏ, nhưng vẫn không có động tĩnh. Cảnh Nhu nhìn chăm chăm gương mặt đang ngủ của Hoắc Bắc Thần, hồi lâu, cô khẽ nói: “Có thể em cũng đã yêu anh rồi.”
Đại Nhu vẫn còn ở đó, không phát biểu ý kiến gì đối với câu nói này của cô.
Cảnh Nhu kiên trì một tiếng, cứ cách 15 phút sẽ thăm dò một lần, vẫn không có động tĩnh gì đáng chú ý, cô nhìn đồng hồ, đã 1 giờ sáng rồi, cô ngáp một cái, Hoắc Bắc Thần bập môi mấy cái, cô rất vui.
Đại Nhu gọi cô: “Hay là tôi ra ngoài thay cô nhé?”
Cảnh Nhu hơi lo lắng, với tình trạng hiện tại, trong cơn tức giận cô ấy sẽ không đâm Hoắc Bắc Thần một nhát đó chứ?
“Hơ hơ, cô sợ tôi thiến anh ấy sao?” Đại Nhu nhìn thấu sự lo lắng của cô: “Cũng không phải không có khả năng đó.”
Bỏ đi, không dám phiền cô đại giá. Cảnh Nhu cảm thấy không phải không có khả năng này, suy cho cùng, Đại Nhu cũng rất khỏe.
Cảnh Nhu hi sinh giấc ngủ của mình vì sức khỏe thể chất và tinh thần của Hoắc Bắc Thần. 1 giờ rưỡi, Cảnh Nhu nghe thấy Lý Hiền nhận một cuộc điện thoại, đoạn trước không nghe thấy, chỉ nghe thấy một câu: “Vậy tôi đợi ông.”
Vì câu nói này, Cảnh Nhu chống mắt lên đợi đến 2 giờ 45 phút, Cảnh Nhu mở phần mềm nghe lén, nghe thấy âm thanh nhỏ vụn, giống như tiếng mở cửa, đồng thời giọng nói của một người đàn ông lờ mờ truyền đến.
Cảnh Nhu lập tức lấy lại tinh thần.
“Tổng giám đốc Dương, sao ông lại đến đây?” Giọng nói Lý Hiền truyền đến.
Cảnh Nhu chau mày, chẳng phải Lý Hiền đang đợi “Tổng giám đốc Dương” sao? Sao lại nói câu này? Rốt cuộc người đàn ông này có phải là Dương Tĩnh Vũ không?
“Sao, không thể là tôi sao?”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...