Ban đêm tắt đèn, mọi người đều nằm trên giường, Cảnh Nhu đeo tai nghe, mở gấu trúc nhỏ ra nghe một chút, không có âm thanh. Nếu gọi điện thoại thì còn có thể ghi âm tự động nhưng nếu là cuộc trò chuyện trực tiếp, không mở chức năng nghe lén của gấu trúc nhỏ thì không nghe được. Chỉ là cô vẫn luôn mở để đó, điện thoại của Lý Hiền cũng sẽ liên tục bị hao pin ngầm, hơn nữa điện thoại sẽ rất nóng, Đại Nhu nói bất đắc dĩ lắm mới mở thường xuyên.
Nhưng Đại Nhu bảo Cảnh Nhu tối nay phải thật sự chú ý, Hoắc Bắc Thần gọi Cảnh Nhu ra ngoài xem phim cô cũng không đi. Cô một lòng chờ ở ký túc xá, bắt đầu từ 10 giờ, cứ cách 10 đến 20 phút sẽ mở một lần, nhưng cũng đã sắp 11 giờ rưỡi rồi, mà một chút tiếng động cũng không có. Cảnh Nhu đi học cả ngày, nên hai mí mắt đã đánh nhau từ lâu. Cố chống đỡ đến 12 giờ, hoàn toàn là nhờ Đại Nhu thỉnh thoảng gọi cô.
Đột nhiên tin nhắn nhảy ra: “Sinh nhật vui vẻ, Muội Muội cưng.” Mấy chữ đập thẳng vào mắt.
Là tin nhắn do Hoắc Bắc Thần gửi đến. Cảnh Nhu lập tức lấy lại tinh thần, nghiêng người nhìn chăm chăm hàng chữ này, ánh sáng màn hình khiến đôi mắt cô như chứa đựng những vì sao. Cô chỉ thấy miệng mình rất ngọt, giống như đang ngậm kẹo.
[Cảm ơn] Cô cong môi mỉm cười.
Hoắc Bắc Thần lập tức trả lời tin nhắn: [Sao còn chưa ngủ?]
Dường như Cảnh Nhu có thể tưởng tượng ra dáng vẻ chau mày của Hoắc Bắc Thần. Tên này canh giờ gửi tin nhắn, lại không hài lòng về việc giờ này cô còn chưa ngủ. Cảnh Nhu khẽ cười thành tiếng, gửi lại một tin nhắn: [Bây giờ ngủ nè, anh cũng mau ngủ đi]
Tin nhắn vừa được gửi đi, chợt có một dòng tin nhắn khác: [Sinh nhật vui vẻ]
Là Kinh Kinh Dương.
Ngón tay cái của Cảnh Nhu trượt hai cái trên điện thoại, vốn dĩ không muốn trả lời nhưng một lúc sau, cô vẫn trả lời một câu cảm ơn. Kinh Kinh Dương cũng trả lời rất nhanh: [Chưa ngủ à?]
Cũng vào lúc này, một tin nhắn khác được gửi đến, tin nhắn này của Mễ Dương: [Sinh nhật vui vẻ nhé, Nhu Nhu yêu dấu, chúc cậu càng ngày càng xinh đẹp nhé~~]
Cảnh Nhu thò đầu nhìn giường của Mễ Dương ở phía đối diện, quả nhiên sau rèm có ánh sáng mờ mờ. Cô chỉ nói một lần ở ký túc xá về ngày sinh nhật của mình, mà chị cả đã nhớ rồi sao? Đúng là có lòng mà. Trong lòng Cảnh Nhu ấm áp: [Cảm ơn chị cả], cô trả lời.
Nhưng cô lựa chọn không trả lời tin nhắn của Kinh Kinh Dương nữa.
Rất nhanh, Mễ Dương đã trả lời tin nhắn: [Cảm ơn cái gì, đứa trẻ ngốc. Ngày mai cậu muốn ăn sinh nhật với Hoắc Bắc Thần à?]
Cái này mà cô ấy cũng biết sao? Lần này Cảnh Nhu thật sự bội phục Mễ Dương rồi, gửi một nụ cười ngại ngùng.
[Tớ hiểu cậu mà. Vậy ngày mai không tính. Ngày mốt chúng ta tụ tập ở ký túc xá.]
Cảnh Nhu trả lời lại bằng hai biểu tượng yêu thương: [Ok]
Cảnh Nhu nghe thấy tiếng cười khẽ của Mễ Dương, một lúc sau, lại nghe thấy tiếng ngáy khe khẽ của cô ấy. Cảnh Nhu tiếp nhận món ăn tinh thần, kiên trì thêm một giờ nữa. Phía Lý Hiền ngoài tivi ra thì không có động tĩnh gì khác. Cảnh Nhu thấy sắp kiên trì không nổi nữa, Đại Nhu bảo cô ăn sô cô la để đổi cho nhau, Cảnh Nhu nhẹ nhàng xuống giường, từ trong túi móc sô cô la mà Hoắc Bắc Thần tặng cô ra ăn, Đại Nhu ra ngoài leo lên giường, Cảnh Nhu đã thiếp đi trong cơ thể của mình.
Ngày hôm sau tỉnh dậy, Cảnh Nhu hỏi Đại Nhu về tình hình hôm qua, Đại Nhu cụt hứng: “Hơn 2 giờ Lý Hiền nhận một cuộc điện thoại, đối phương cho chị ta leo cây, nên Lý Hiền lại hẹn tối nay.”
2 giờ sáng mới gọi điện sao?
“Ừm, nhưng tôi cảm thấy bây giờ chắc Lý Hiền đang chau mày phiền muộn, không hoãn được lâu như thế, hôm nay cô chú ý một chút nhé.”
Biết rồi. Tuy Cảnh Nhu đáp lại nhưng cô thầm hy vọng hôm nay đừng xảy ra chuyện gì. Suy cho cùng hôm nay cũng là sinh nhật của cô mà.
Có lẽ ông trời đã cho người được mừng tuổi một chút thể diện, lúc chạng vạng, phía Lý Hiền gió yên biển lặng, chỉ có vài cuộc gọi cô ta gọi luật sư hỏi thăm, những cuộc gọi khác đều là liên lạc về công việc.
Buổi chiều không có tiết học, Cảnh Nhu bị Hoắc Bắc Thần kéo ra ngoài đi dạo một vòng ở Quốc Mậu*, Hoắc Bắc Thần đi từ tầng một đến tầng năm, muốn mua một vài bộ đồ mới cho Cảnh Nhu, nhưng dù Cảnh Nhu thích những món đồ xa hoa đó, cô vẫn từ chối từ tầng một đến tầng năm.
Quốc Mậu*: khu trung tâm thương mại của Bắc Kinh
“Em thật sự quá dễ nuôi, có thể để anh tỏa sáng một chút không?” Hoắc Bắc Thần bước đi trên hành lang của trung tâm thương mại xa hoa, vừa đi vừa vò tóc cô.
“Em vô cùng mong chờ bánh sinh nhật và bài hát sinh nhật của anh đấy.” Cảnh Nhu nghiêng đầu nhìn anh cười.
Hoắc Bắc Thần nhìn đồng hồ: “Còn sớm mà, anh bảo họ 8 giờ giao đến đây. Chúng ta đi ăn cơm trước đi, trở về vừa đúng lúc.”
“Được thôi, em mời anh.”
Hoắc Bắc Thần mỉm cười: “Hôm nay Muội Muội của chúng ta là người được mừng tuổi nên trở nên rộng rãi rồi.”
Cảnh Nhu chau mày: “Có lúc nào mà em không rộng rãi đâu?”
“Bây giờ không còn là lúc em dùng một bịch khăn giấy để đổi một đồng nữa đâu nhỉ?” Hoắc Bắc Thần vẫn còn nhớ chuyện này.
“Chẳng phải vì em thấy anh khóc, muốn phân tán sự chú ý của anh đó sao... Đúng rồi, hôm đó tại sao anh trốn một mình mà khóc vậy?”
Nụ cười Hoắc Bắc Thần nhạt đi: “Hôm đó ông ngoại anh qua đời. Lúc còn sống ông đối xử với anh rất tốt, nên lúc đó anh rất buồn.”
“À.” Cuối cùng Cảnh Nhu cũng đã hiểu: “Thì ra là vậy, anh đừng buồn nữa.” Lúc đó cô nhìn thấy có người khóc, chỉ là sự an ủi xuất phát từ chủ nghĩa nhân đạo, bây giờ tâm trạng đã hoàn toàn khác biệt, rõ ràng chuyện đã qua rồi, cô vẫn đau lòng vì anh.
“Đồ ngốc, chuyện đã qua lâu như thế rồi, anh đã không sao rồi.” Hoắc Bắc Thần thấy dáng vẻ của cô thì vui vẻ trở lại, cúi đầu hôn lên má cô: “Lúc đó anh cảm thấy cô gái này rất to gan, làm giàu ngang xương bằng tiền của anh, nên tìm em khắp nơi để xử lý em.”
Quả nhiên... “Vậy bây giờ anh xử lý xong rồi, có phải đã đến lúc rút lui không?” Cảnh Nhu liếc nhìn anh với gương mặt không biểu cảm.
“Em nằm mơ đi.” Hoắc Bắc Thần nói bên tai cô: “Cả đời này cũng không tính hết được.”
“Đúng là thù dai.” Cảnh Nhu hừ lạnh một tiếng, cô đẩy anh một cái: “Đi thôi, đi ăn cơm.”
Hoắc Bắc Thần cười “hi hi”, đuổi theo Cảnh Nhu rồi ôm cô vào lòng.
Hai người ăn cơm tối ở một nhà hàng Teppanyaki mà Cảnh Nhu mua theo nhóm, đối với việc Cảnh Nhu cứ khăng khăng đòi trả tiền, Hoắc Bắc Thần trở về nhà mà vẫn còn lải nhải, nói cô không coi bạn trai như anh ra gì, chưa từng thấy bạn gái ăn sinh nhật lại đòi tự thanh toán. Cảnh Nhu nghe anh nói đến mức thấy phiền: “Anh còn nói nữa, em sẽ không cho anh ăn một miếng bánh kem nào cả!”
Cuối cùng thì Hoắc Bắc Thần cũng im miệng. Cảnh Nhu xoay chìa khóa mở cửa ra, thuận tay mở đèn bên cạnh lên, vừa xoay đầu lại thì đã nhìn thấy một món đồ khổng lồ trên bàn ở trước sô pha.
Cảnh Nhu sững sờ nhìn chăm chăm hộp bánh kem cắm bóng bay, ít nhất cũng cao 1 mét này, cô xoay đầu đối diện với Hoắc Bắc Thần: “Anh... có phải đã hiểu nhầm chữ ‘nhỏ’ hay không?” Chẳng phải cô đã nói một cách thẳng thắn là cô chỉ cần một cái bánh kem nhỏ thôi sao?
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...