Vương Tích Ninh bị sắp xếp ở trong phòng khách tập thể, một nữ cảnh sát ở bên cạnh cô ấy, rót một ly nước nóng cho cô ấy. Vương Tích Ninh đã sớm khát khô cổ họng, bưng ly nước lên uống sạch một hơi.
Cô không thể nói gì cả, nếu cô nói ra hết, cô thật sự sẽ trở thành người bán dâm, cảnh sát cũng nhất định sẽ bắt bố mẹ của cô, chắc chắn họ sẽ tức chết mất. Hơn nữa đợi đến lúc người phụ nữ đó ra ngoài nếu biết cô bán đứng cô ta, chắc chắn cô ta sẽ gửi ảnh khỏa thân của cô cho mọi người, vậy cô sẽ trở thành trò cười trên mạng... Nhưng không nói với cảnh sát, người đó vẫn sẽ để cô đi bán dâm...
Vương Tích Ninh đang hoang mang lo sợ, đột nhiên cửa mở ra, cảnh sát tóc xoăn lái xe vừa rồi dẫn theo cô gái có cùng cảnh ngộ với cô ấy bước vào trong. Anh ấy bảo cô gái đó ngồi bên cạnh cô ấy, rồi nói với nữ cảnh sát hai câu, hai người lần lượt bước ra ngoài.
Trong phòng chỉ còn lại cô ấy và cô gái đó. Hai người im lặng ngồi một lúc lâu, Vương Tích Ninh nhìn trộm cô gái đó, khẽ mở miệng: “Này! Em bị sao thế?”
Cảnh Nhu học hỏi theo Đại Nhu sững sờ một lúc, sau đó mới nói: “Em... muốn mua túi, nên đã mượn một chút tiền, nhưng em không trả nổi nữa, trì hoãn vài tháng, nên có người muốn em bán thân để trả nợ, nếu không thì sẽ gửi ảnh của em cho bố mẹ và thầy cô.”
Vương Tích Ninh tự chế giễu mình: “Chị cũng không khác em là mấy, chị vì mua điện thoại.” Cô ấy lắc chiếc điện thoại Thái Dương Cát trong tay.
“Em cũng mua.” Cảnh Nhu lấy điện thoại Tranh Tử mà Hoắc Bắc Thần tặng ra, Vương Tích Ninh vừa nhìn thấy thì cảm thấy cô gái này còn tiêu nhiều tiền hơn cô ấy, vừa mua túi vừa mua điện thoại, hơn nữa mẫu này còn đắt gấp đôi Thái Dương Cát.
Vương Tích Ninh hỏi cô nợ bao nhiêu tiền, Cảnh Nhu nghĩ ngợi, giơ 5 ngón tay ra, Vương Tích Ninh trừng to mắt: “500 nghìn, sao em nợ nhiều vậy!”
“Em cũng không biết nữa, thật ra em chỉ vay một, hai chục nghìn, không biết bị sao mà tăng lãi nhiều như thế.” Cảnh Nhu chau mày.
“Vậy sao em trả nổi?” 500 nghìn, cho dù bán thân cũng phải bán rất nhiều lần! “Chị nợ 100 nghìn, cũng bị tăng lãi như em đấy.”
Lữ Huy, Nghê Huân và các anh em đội điều tra kinh tế trong phòng camera trao đổi một ánh mắt.
“Nên em mới bị Lưu Tĩnh gọi đến, chị ta muốn em bán thân trả nợ.” Cảnh Nhu nói: “Em vừa ra ngoài thì đã bị nhóm cảnh sát Lữ chặn lại rồi. Họ nói hành vi cho vay tiền của Lưu Tĩnh là phạm pháp, chúng ta không cần trả nhiều tiền như thế. Hơn nữa họ có thể ngăn cản những người đó phát tán ảnh khỏa thân của chúng ta ra ngoài...”
Vương Tích Ninh cắt đứt lời Cảnh Nhu nói: “Em đừng ngây thơ nữa, trời mới biết họ có bao nhiêu tệp dự phòng ở trong tay, cảnh sát có thể ngăn cản hết sao? Chỉ sợ chúng thẹn quá hóa giận, gửi nhiều hơn thôi! Nếu bị bố mẹ và bạn bé nhìn thấy, chị chết đi còn hơn!”
“Nhưng em nghe nói trước đây có hai người giống chúng ta, họ đều đã chết rồi.” Cảnh Nhu nói một cách yếu ớt.
Vương Tích Ninh trừng to mắt: “Chết thế nào?”
Cảnh Nhu nhìn Vương Tích Ninh, nói bằng giọng khàn khàn: “Hình như là bị chơi đến chết, những người khách đó đều thích... BDSM*, cơ thể họ đều bị giày vò đến mức không nhận ra, cả người không có chỗ nào lành lặn, cũng không biết lúc còn sống, rốt cuộc đã bị ngược đãi đến mức nào.”
*BDSM: hành động bạo dâm, khổ dâm và các hành vi tình dục không bình thường, gây ra đau đớn cho đối phương hoặc chính bản thân.
Cả người Vương Tích Ninh lạnh đi, vốn dĩ cô ấy tưởng rằng bán thân đã là chuyện tồi tệ nhất trên đời rồi, không ngờ còn có chuyện khủng khiếp hơn thế. Bị người ta ngược đãi đến chết, cả người không có chỗ nào lành lặn...
“Sau khi em xem ảnh xong thì không còn tâm tư gì nữa, nếu ra ngoài bị họ ép đến mức chết đi như thế, thì thà dùng một sợi dây thừng tự thắt cổ chết còn hơn.” Cảnh Nhu nói một cách “cuộc sống không còn gì để luyến tiếc”.
Khóe môi Vương Tích Ninh tái đến mức không còn một tia máu.
“Dù sao em cũng định hợp tác với cảnh sát, chị...”
“Chị cũng hợp tác với cảnh sát!” Vương Tích Ninh cướp lời của Cảnh Nhu: “Chị làm cùng với em!”
Mọi người ở trong phòng camera đều đợi câu nói này của Vương Tích Ninh: “Nhanh lên, ghi âm khẩu cung cho Vương Tích Ninh, thẩm vấn Lưu Tĩnh!”
Có lời khai của Vương Tích Ninh, còn có những tin nhắn mà điện thoại cô ấy cung cấp làm chứng cứ, coi như Lưu Tĩnh đã bị bắt cùng với tang vật, nhưng Lưu Tĩnh nhất quyết nói mình không biết gì cả.
Cảnh sát xin lệnh khám xét, tìm được lượng lớn ảnh và video khỏa thân trong máy tính và điện thoại của Lưu Tĩnh, chỉ riêng trong ổ cứng di động thì đã có tới hai tệp nén 10GB, bên trong toàn là ảnh. Một ổ cứng di động khác có dung lượng 4T, bên trong đều là video khiếm nhã, các nữ cảnh sát đều bị ám ảnh tâm lý trong lúc đang thu thập chứng cứ, không biết tại sao lại có nhiều cô gái ngu xuẩn đến vậy.
Cảnh sát còn lục tìm một quyển sổ ghi chép ở trong túi của Lưu Tĩnh, bên trong ghi chép chi chít họ tên và số điện thoại. So sánh với chứng cứ thu thập được, tất cả đều là thông tin của người vay tiền thế chấp ảnh khỏa thân, bao gồm điện thoại bố mẹ trong nhà, điện thoại thầy cô trong trường, thậm chí còn có số của nhóm gia đình và nhóm trường học. Lưu Tĩnh dựa vào những thứ này để khống chế các cô gái vay tiền cô ta.
Lữ Huy đặc biệt điều tra ra một người tên là Châu Nhụy, đây là người mà Cảnh Nhu nói anh ấy biết, còn về việc tại sao cô biết cái tên này, Cảnh Nhu chỉ nói là nghe thấy. Lữ Huy không có thời gian nghiên cứu rốt cuộc nhờ đâu mà cô biết được, anh ấy đặt trọng tâm vào Châu Nhụy vừa tra ra được.
Nếu chỉ có tên một người, tra cái tên thường dùng như Châu Nhụy chẳng khác nào mò kim đáy biển, nhưng đan xen việc điều tra sổ ghi chép của Lưu Tĩnh, Lữ Huy có được số điện thoại của cô ấy và điện thoại mẹ cô ấy. Lữ Huy thử gọi đến số của Châu Nhụy, đã là trạng thái khóa máy. Lữ Huy tiếp tục gọi cho mẹ cô ấy, đối phương là công nhân vệ sinh, chồng đã mất từ lâu, một mình bà ấy nuôi Châu Nhụy lớn lên, còn cho cô ấy tiền đi học ở Học viện Sư phạm Khoan Châu, nhưng có lẽ bà ấy không biết Châu Nhụy đã xảy ra chuyện. Bởi vì họ không thường xuyên liên lạc, có lúc một hai tuần mới gọi điện thoại một lần.
Lữ Huy lần theo manh mối gọi điện đến Học viện Sư phạm, phía nhà trường vừa dò la mới biết quả nhiên Châu Nhụy đã mất tích. Quan hệ của cô ấy và bạn cùng phòng không tốt lắm, nên mất tích mấy ngày như vậy, lại không có ai quan tâm đến cô ấy.
Lữ Huy và Nghê Huân lại đến trạm xe một chuyến, trong video tìm được ở trạm xe, họ nhìn thấy bóng dáng Châu Nhụy và Lưu Tĩnh cùng nhau rời đi. Họ vứt hết những chứng cứ này ở trước mặt Lưu Tĩnh, muốn cô ta thành thật về hành tung của Châu Nhụy.
Vốn dĩ Lưu Tĩnh còn có thể cắn răng không nói, nhưng khi nghe họ trực tiếp hỏi về Châu Nhụy, phòng tuyến tâm lý của Lưu Tĩnh lập tức sụp đổ, cô ta không biết tại sao họ lại biết đến Châu Nhụy và đã biết được bao nhiêu. Cô ta nói chuyện cũng không cứng rắn như trước nữa, bắt đầu lắp bắp.
Cảnh sát thừa thắng xông lên, lúc cảm thấy Lưu Tĩnh sắp khai ra thì cô ta đột nhiên đề nghị muốn tìm luật sư.
Luật sư được mời đến không đơn giản, chi phí một tiếng có thể ngang với tiền lương một tháng của cấp bậc phổ thông, hơn nữa vụ án nào ông ta cũng nhận, chỉ cần đối phương trả nổi tiền. Lưu Tĩnh có thể mời được luật sư như vậy thì bản thân đã rất khả nghi.
Nhưng cuộc đối thoại của Lưu Tĩnh và luật sư được pháp luật bảo vệ, dù Lữ Huy muốn biết họ đã nói gì cũng không làm gì được.
Thật ra Lưu Tĩnh chỉ bảo luật sư chuyển lời lại với Lý Hiền, bảo Lý Hiền nhanh chóng cứu cô ta ra ngoài.
Lúc này Lý Hiền mới biết chuyện Lưu Tĩnh bị bắt, cô ta kinh ngạc về sự ngu xuẩn của Lưu Tĩnh: “Sao nó có thể tự chạy đi đón người chứ?”
“Điều này tôi cũng đã hỏi cô ấy, cô ấy không nói, chỉ xin cô cứu cô ấy ra ngoài sớm một chút.” Luật sư nói.
“Họ muốn bao nhiêu tiền bảo lãnh, ông cho họ là được rồi.”
“Cảnh sát không cho phép cô Lưu tìm người bảo lãnh chờ thẩm vấn, nói cô ấy là nghi phạm nghiêm trọng.”
Lý Hiền khó hiểu: “Thì cùng lắm là chuyện tiền bạc thôi, sao lại là nghi phạm nghiêm trọng thế?”
“Cảnh sát đã kết tội giết người cho cô Lưu.”
Luật sư nói hết tình hình biết được cho Lý Hiền nghe, đương nhiên cũng bao gồm chuyện của Châu Nhụy. Lý Hiền chau mày, một lúc lâu sau, cô ta mới nói: “Tôi biết rồi, phiền ông rồi luật sư Châu, sau này phải nhờ ông nhiều hơn.”
Luật sư Châu đáp lại, mở cửa bước ra khỏi xe của Lý Hiền.
Một mình Lý Hiền ở trong xe trầm tư một hồi, chậm rãi lấy điện thoại ra gọi điện: “... Tổng giám đốc Dương, tối nay có thể gặp mặt không?... Tôi có chút chuyện gấp... Tôi biết rồi, muộn thế nào tôi cũng sẽ đợi ông. Được, tối nay gặp.”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...