Bạn trai cặn bã

Lưu Tĩnh dùng chút sức, kéo Vương Tích Ninh ở dưới đất lên, ai ngờ vừa ngẩng đầu lên đã nhìn thấy mấy bóng người, ba người đàn ông mặc áo thun không biết đã đến trước mặt cô ta từ lúc nào, phía sau còn có một nam một nữ mặc đồng phục cảnh sát.
 
Lưu Tĩnh sững sờ một lúc, sau đó chớp mắt với người đàn ông trẻ tuổi tóc xoăn tự nhiên ở trước mặt giống như đùa: “Anh trai, nhường một chút đi, các anh che đường của chúng tôi rồi.”

“Cô chính là Lưu Tĩnh?” Lữ Huy vô cùng bình tĩnh, anh ấy giơ thẻ cảnh sát lên: “Chúng tôi là cảnh sát, bây giờ chúng tôi đang nghi ngờ cô ép buộc sinh viên bán dâm, phiền đi theo chúng tôi một chuyến!”
 
Sắc mặt Lưu Tĩnh lập tức biến đổi, cô ta hét lên một cách hoảng sợ: “Đồng chí cảnh sát, tôi đến đón em gái tôi, gì mà bán dâm không bán dâm chứ, các anh đang nói gì thế? Có phải các anh đã tìm nhầm người không?”

Cô ta vừa nói, vừa nắm thật chặt cánh tay của Vương Tích Ninh. Vương Tích Ninh bị đau, kêu lên một tiếng.
 
“Có phải bắt nhầm người hay không, chúng ta về cục cảnh sát rồi hẵng nói, đi theo chúng tôi!” Lữ Huy đưa tay định bắt Lưu Tĩnh, Lưu Tĩnh vỗ mạnh vào tay Lữ Huy, lớn tiếng quát: “Các anh không có tư cách bắt tôi, các anh có bằng chứng gì! Các anh đang lạm dụng chức quyền, áp bức người dân, tôi có thể cáo tội các anh đấy!”
 
Ngô Tiểu Dung, nữ cảnh sát trong nhóm truy quét văn hóa phẩm đồi trụy đi cùng Lữ Huy lười nói nhảm với cô ta, trực tiếp móc còng tay đưa ra phía trước: “Cô muốn tự đi hay là muốn tôi còng tay cô đi?”
 
Thấy rõ tình thế không tốt, trong nháy mắt Lưu Tĩnh lại nở nụ cười: “Dữ cái gì chứ, đùa thôi cũng không được sao? Tôi là người dân lương thiện, đương nhiên sẽ phối hợp với công việc của đồng chí cảnh sát, chỉ là các người đang lãng phí thời gian, dù sao chúng tôi cũng trong sạch mà.”
 

Nói xong Lưu Tĩnh để họ dẫn đường một cách vô cùng hợp tác, chỉ là thầm liếc Vương Tích Ninh để cảnh cáo.
 
Lữ Huy thấy cô ta trở mặt như hát hí khúc, anh ấy thầm chặc lưỡi, người phụ nữ này trẻ tuổi mà lại có thần kinh nhạy cảm như vậy, không phải là một người đơn giản.

Xe cảnh sát dừng ở bên ngoài, Lưu Tĩnh cười híp mắt nói: “Tôi lớn vậy rồi, cũng chưa từng ngồi xe cảnh sát.”
 
Ngô Tiểu Dung không để ý cô ta, nhét cô ta vào trong một chiếc xe cảnh sát. Lữ Huy muốn dẫn Vương Tích Ninh ngồi chiếc xe khác, Lưu Tĩnh lo lắng: “Các người muốn dẫn em gái tôi đi đâu? Sao con bé không được ngồi chung một xe với tôi chứ!”

“Điều này không cần cô lo lắng đâu, vào trong đi!”
 
Lưu Tĩnh chau mày nhìn về phía Vương Tích Ninh, rồi mới đặt mông vào trong xe cảnh sát.
 
Vương Tích Ninh ngồi vào trong xe, rõ ràng thời tiết nóng như lửa đốt nhưng cô ấy lại không nhịn được mà run cầm cập. Bây giờ cô ấy vừa sợ hãi, vừa lờ mờ cảm nhận được sự an toàn. Cô ấy biết mình có chuyện lớn rồi.
 
Tại sao lại như vậy, rõ ràng cô ấy chỉ muốn mua một chiếc điện thoại thôi mà. Tại sao lại biến thành thế này?
 
Vương Tích Ninh nắm chặt điện thoại Thái Dương Cát trong tay, tay vẫn không ngừng run rẩy.
 
“Chị không sao chứ?” Bên cạnh đột nhiên truyền đến giọng nữ quan tâm.
 
Vương Tích Ninh chợt xoay đầu lại, lúc này mới phát hiện còn có một người ngồi bên cạnh. Một cô gái trông còn nhỏ tuổi hơn cô ấy.
 
“Em cũng mượn tiền nên bị bắt à?” Cô ấy buột miệng nói ra.
 
Cảnh Nhu sững sờ, trả lời theo cách của Đại Nhu: “Đúng vậy, chị cũng vậy à?”
 
Hai mắt Vương Tích Ninh chợt sáng lên, giống như đã nhìn thấy ngọn cỏ cứu mạng: “Chị...”
 

Lữ Huy mở cửa ngồi vào buồng lái, một lúc sau Nghê Huân cũng ngồi vào trong xe, Vương Tích Ninh lập tức im miệng.
 
Lữ Huy xoay đầu nhìn ra phía sau, Vương Tích Ninh cúi cằm xuống, hai tay đặt trên đầu gối một cách ngoan ngoãn, dường như cơ thể lại bắt đầu run rẩy.
 
Cảnh Nhu và Lữ Huy liếc mắt nhìn nhau, dường như Lữ Huy nhìn thấy đôi mắt cô có điều muốn nói.
 
“Em Cảnh Nhu...”
 
“Cảnh sát, tôi với anh không thân, đừng lôi kéo làm quen tôi, cảm ơn.”
 
Lữ Huy: “...”
 
Nghê Huân cũng xoay đầu lại, liếc nhìn Cảnh Nhu: “Lái xe đi.”
 
Lữ Huy liếc nhìn Nghê Huân một cách oan ức, anh ấy cảm thấy mình và Cảnh Nhu cũng coi như thân nhau, sao lại trở thành lôi kéo làm quen thế?
 
Cả đường, Lữ Huy khẽ hỏi Vương Tích Ninh rất nhiều câu hỏi, nhưng bất luận Lữ Huy giải thích với cô ấy thế nào thì cô ấy cũng là nạn nhân, chứ không phải nghi phạm. Vương Tích Ninh im bặt, không nói câu nào, đến lượt Nghê Huân ra mặt với biểu cảm dữ tợn, Vương Tích Ninh càng kín miệng hơn nữa.
 
Vai ác vai hiền đều không có tác dụng, hai người chỉ có thể đợi đến khi về cục cảnh sát mới nghĩ cách sau.
 

Xe cảnh sát dừng ở trước cửa cục cảnh sát, Ngô Tiểu Dung áp giải Lưu Tĩnh, Nghê Huân dẫn Vương Tích Ninh vào trong, cả đường đi Vương Tích Ninh đã bình tĩnh hơn rất nhiều. Cô ấy và Lưu Tĩnh liếc mắt nhìn nhau, bị ánh mắt rét lạnh của cô ta dọa sợ, cô ấy lại xoay đầu nhìn Cảnh Nhu, Cảnh Nhu mới bước xuống xe, không nhìn cô ấy.
 
Lữ Huy nói với Cảnh Nhu: “Chúng ta đã bắt được Lưu Tĩnh rồi, cảm ơn sự giúp đỡ của em, em yên tâm đi, bọn anh sẽ điều tra sự việc rõ ràng.”
 
Cảnh Nhu nói: “Vừa rồi ở trên xe, Vương Tích Ninh cũng xem em thành người vay tiền thế chấp ảnh khỏa thân, chị ấy tưởng em cũng bị bắt, chi bằng để em hỏi chị ấy thử, có lẽ chị ấy chịu mở miệng nói với em.”
 
Hèn gì cô nói cô với anh ấy không thân. Trái tim nhỏ bé bị tổn thương của Lữ Huy lập tức lành lại.
 
“Không biết như vậy có thích hợp không.”
 
“Chị ấy là nạn nhân, cảnh sát cũng không cần tạm giam chị ấy, em chỉ nói với chị ấy vài câu, chắc không sao đâu chứ?”
 
Lữ Huy nghĩ một hồi, nghiêng người để Cảnh Nhu vào trong cục cảnh sát.

 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui