Sáng ngày hôm sau, Cảnh Nhu vừa mở mắt ra thì đã nhìn thấy khuôn mặt của Hoắc Bắc Thần gần trong gang tấc. Trong đầu cô chỉ hiện ra một câu: Quả nhiên lời đàn ông nói không đáng tin.
Tối hôm qua, rõ ràng Hoắc Bắc Thần bảo đảm chỉ xem thôi, không làm gì khác, nhưng sau khi Cảnh Nhu kiềm chế sự ngại ngùng mở khóa kéo ra, mọi thứ đã vượt ra ngoài tầm kiểm soát. Hoắc Bắc Thần giống như dã thú đói khát từ lâu... Tuy chưa thực hiện đến bước cuối cùng, nhưng thật sự đã đủ để Cảnh Nhu mở ra cánh cửa của thế giới mới.
Cảnh Nhu nhớ lại mọi thứ đêm qua, khí nóng lại bao trùm khắp cơ thể cô.
Cảnh Nhu nhìn chằm chằm khuôn mặt đang say ngủ của Hoắc Bắc Thần, ánh mắt cô lướt qua vầng trán đầy đặn loáng bóng của Hoắc Bắc Thần, sống mũi cao thẳng và đôi môi hơi hé mở, anh thật sự rất đẹp. Khóe môi của Cảnh Nhu bất giác giương lên, rõ ràng là bị bắt nạt, nhưng tâm trạng vui vẻ chưa từng có trước đây cứ quanh quẩn trong lòng cô.
Chỉ là đột nhiên, trong lòng lại hoảng sợ.
Lời nói của Kinh Kinh Dương nhắc nhở cô. Cô chính là Đại Nhu, Đại Nhu chính là cô. Tuy trước đây cô biết rõ rằng cô và Đại Nhu không thể tách rời, đó chính là bản thân của tương lai, nhưng bởi vì tính tình của Đại Nhu có chút khác biệt với cô, cô vẫn luôn coi cô ấy là người thứ hai. Nhưng trên thực tế, họ cùng là một người.
Thế là, cô bắt đầu sử dụng tư duy của mình để hiểu Đại Nhu, mới nhận ra rằng cô ấy có rất nhiều chỗ không thể hiểu rõ. Ban đầu, Cảnh Nhu chỉ cảm thấy Hoắc Bắc Thần của tương lai vừa đáng ghét vừa đáng hận, nhưng cô nghĩ lại, nếu Hoắc Bắc Thần thật sự trở thành một người như thế, sao cô có thể vẫn yêu và hận anh mãnh liệt đến thế? Bố cô đã phải ngồi tù vì tội giết người từ khi cô còn nhỏ, ông chưa từng hoàn thành trách nhiệm làm bố, mẹ cô đã vứt bỏ cô xây dựng một gia đình khác, đối với hai người thân từ lúc sinh ra đã gắn liền với tình yêu thương, cô cũng có thể thản nhiên đối mặt. Tại sao đối mặt với một Hoắc Bắc Thần có khuôn mặt đáng ghét như vậy, cô vẫn hận thấu cả xương, nhớ mãi không quên?
Nếu cô nghĩ không thông như vậy, thì cô hoàn toàn không sống nổi đến năm mười tám tuổi.
Vì vậy, cô phải ra kết luận rằng Đại Nhu đang nói dối.
Có lẽ Hoắc Bắc Thần căn bản không ngoại tình và phản bội cô, cũng không để cô phá bỏ đứa nhỏ, có lẽ anh không hề chia tay cô.
Nhưng nếu Đại Nhu đang nói dối, vậy tại sao cô ấy lại làm vậy? Cảnh Nhu không kìm được mà vuốt ve gương mặt của Hoắc Bắc Thần, Hoắc Bắc Thần chợt mở mắt ra.
Hai người bốn mắt nhìn nhau.
Cảnh Nhu hốt hoảng, xoay người lại, Hoắc Bắc Thần nắm lấy tay cô, khóe mắt cong lên: “Sờ trộm anh à?” Giọng anh khàn khàn do mới thức dậy.
“Không…”
Cảnh Nhu bị bắt gặp, cũng không biết giải thích thế nào, Hoắc Bắc Thần vừa lật người lại, chiếc giường lớn phát ra tiếng “cót két” nhỏ, Cảnh Nhu chỉ cảm thấy xung quanh chùng xuống, trong nháy mắt, cô đã bị Hoắc Bắc Thần đè lên người, một nụ hôn tự nhiên mà nhỏ vụn cứ thế phủ lên đó. Hoắc Bắc Thần khẽ hôn lên môi cô không ngừng, cứ hôn đi hôn lại nhiều lần, mới dùng đầu lưỡi để mở môi cô ra và tiến vào bên trong.
Ánh nắng ban mai đã chiếu vào giường, cơ thể Cảnh Nhu yếu ớt, không chịu nổi việc cả đêm bật điều hòa, đêm qua Hoắc Bắc Thần bật lên, cũng không quên hẹn giờ. Lúc này điều hòa đã tắt, nhiệt độ trong phòng không ngừng tăng lên. Cảnh Nhu bị Hoắc Bắc Thần - người như cái lò lửa đè lên mình, mồ hôi chảy đầy trên trán, tay để sau lưng Hoắc Bắc Thần cũng ướt đẫm, toàn là mồ hôi trên lưng anh. Nhưng dường như hai người không hề cảm thấy nóng, dính lấy nhau và hôn nhau thắm thiết, giống như đã quên mất mình là ai.
Cuối cùng, Hoắc Bắc Thần đột ngột bật dậy, thở hổn hển bật điều hòa, “tít tít tít” chỉnh nhiệt độ xuống mức thấp nhất.
Đêm qua Cảnh Nhu vừa để anh nếm vị ngọt, anh không thể đắc ý vênh váo, nếu không chờ đến lần sau, không biết là năm nào tháng nào nữa.
Hơi thở Cảnh Nhu không ổn định, cô nghiêng đầu và vùi đầu vào gối để điều chỉnh hơi thở. Một lúc sau, bên cạnh cô chùng xuống, cô ngước mắt nhìn, Hoắc Bắc Thần nằm lại chỗ cũ, thuận thế ôm lấy cô.
“Đừng đùa nữa…” Cảnh Nhu đẩy anh.
“Yên tâm đi, anh không đùa em nữa.” Hoắc Bắc Thần vuốt tóc con trên má cô: “Anh nằm với em thêm một lát nữa.”
Cảnh Nhu cắn môi, không gật đầu, nhưng lại nghiêng người về phía anh. Hoắc Bắc Thần điều chỉnh tư thế thoải mái cho hai người, anh cúi đầu nhìn cô mỉm cười, cô cũng nhìn anh cười.
Hai người thỉnh thoảng trao nhau nụ hôn ngắn ngủi mà ngọt ngào.
Cảnh Nhu lại im lặng nhìn Hoắc Bắc Thần, sự bất an của cô lại lặng lẽ dâng lên.
Có lẽ Đại Nhu đã nói dối, nhưng cảm xúc của cô ấy lại là thật, cô ấy thật sự không muốn cô ở bên cạnh Hoắc Bắc Thần, Đại Nhu nóng lòng hy vọng cô ở bên cạnh Kinh Kinh Dương.
Cô ấy nói cô càng lún sâu thì sau này sẽ càng hối hận.
Cảnh Nhu thử tưởng tượng, nếu việc Hoắc Bắc Thần biến thành tên cặn bã không đủ khiến cô cảm thấy đau khổ, vậy thì Hoắc Bắc Thần biến thành dáng vẻ thế nào mới khiến cô vừa sợ vừa đau khổ, lại không thể nào quên được?
Có lẽ là... Hoắc Bắc Thần chết đi.
Bởi vì tử biệt, nên cô mới đau khổ như thế, lại không thể nào quên được.
Cảnh Nhu càng suy nghĩ, càng cảm thấy sợ hãi. Lỡ như tưởng tượng của cô là đúng thì sao? Chẳng lẽ, Hoắc Bắc Thần sẽ chết sao?
Đột nhiên Cảnh Nhu rùng mình một cái, Hoắc Bắc Thần ôm cô chặt hơn: “Lạnh à? Để anh tăng nhiệt độ lên.”
Anh định đứng dậy lấy điều khiển, Cảnh Nhu lại kéo tay anh: “Hoắc Bắc Thần, đừng rời xa em.”
Hoắc Bắc Thần sững sờ, cười như một kẻ ngốc, nhưng lại nói Cảnh Nhu ngốc: “Anh sẽ không rời xa em.” Anh không chống lại được sự ngọt ngào chết người này, nên lại chậm rãi hôn cô từng chút một.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...