Bạn trai cặn bã

Hóa ra anh nhìn hồi lâu vì đang suy nghĩ về điều này. Cảnh Nhu còn tưởng bạn trai đang cảm thấy cô đẹp, cô phản tỉnh lại sự đa tình của mình, cô nói một cách yếu ớt: “Anh muốn xem không?”
 
Anh muốn xem không... Anh muốn xem không... Hoắc Bắc Thần liên tưởng đến cảnh tượng đó, trong mũi đột nhiên có một dòng chảy nóng, Cảnh Nhu trừng to mắt, nhanh tay nhanh chân rút hai tờ khăn giấy trên bàn ấn giữ mũi của Hoắc Bắc Thần.
 
“Đang yên đang lành sao lại chảy máu mũi thế?” Cảnh Nhu lo lắng hỏi.
 
Lúc này Hoắc Bắc Thần mới biết đột nhiên mình bị chảy máu mũi một cách mất mặt như thế. Ngay khi Cảnh Nhu mặc đồ xong bước ra, anh đã sớm trố mắt ra nhìn. Quần áo Cảnh Nhu thường mua về cơ bản đều đơn giản và thoải mái, nhiều nhất là áo phông và quần jean. Anh thích nhìn cô mặc đồ ôm người, đôi chân thẳng tắp rất thu hút người khác. Chiếc váy trắng cô ấy mặc trong đêm kỷ niệm ngày thành lập của trường lần trước cũng rất đẹp. Mỗi một tấc đều giống như đang tỏa sáng, bộ đồ hôm nay để lộ ra xương quai xanh... anh muốn hôn thật sâu. 
 
Vốn dĩ anh đã suy nghĩ vẩn vơ rồi, Cảnh Nhu lại thốt ra câu này, sao anh không... Nghĩ một hồi, hình như lại có một luồng nóng khác tuôn ra.
 
“Sao không cầm được thế?” Cảnh Nhu lo lắng, ấn đầu anh bảo anh hạ thấp xuống 45 độ, đứng dậy kêu phục vụ mang túi đá đến. Hoắc Bắc Thần nắm lấy tay cô, hỏi cô đi đâu. Biết cô muốn đi lấy đá, anh nói: "Không cần lấy, một lát nữa sẽ ổn thôi."
 
Những người khác đều vây quanh, quan tâm hỏi han tình hình của anh, Hoắc Bắc Thần cảm thấy hơi xấu hổ, lại có chút mất kiên nhẫn, xua tay bảo họ cứ đi chơi đi.
 
“Có cần đến bệnh viện xem thử không, sao lại đột nhiên chảy máu mũi?” Cảnh Nhu chau mày nói.
 
“Không cần, không sao đâu.” Hoắc Bắc Thần tự ấn mũi, nói bằng giọng ồm ồm.
 
Một lúc sau, máu mũi của anh quả nhiên đã dừng lại, anh đứng dậy đi vào nhà vệ sinh trong phòng bao rửa sạch sẽ, Cảnh Nhu không yên tâm nên đi theo vào trong.

 
Hoắc Bắc Thần mở vòi nước rửa sạch máu ở cạnh mũi, Cảnh Nhu nâng mặt anh lên nhìn kỹ thấy anh thật sự không còn chảy máu mũi nữa, lúc này cô mới yên tâm.
 
Hoắc Bắc Thần nhân cơ hội túm lấy cô, nói một cách rất nghiêm túc và chân thành: “Anh muốn xem!”
 
“Muốn xem cái gì?” Cảnh Nhu đã quên mất câu trả lời tùy tiện vừa rồi của mình từ lâu rồi.
 
“Muốn xem em cởi chiếc váy này như thế nào!”
 
Cảnh Nhu nhìn anh với vẻ mặt không biểu cảm, nhưng vẻ ửng đỏ trên gương mặt lại phản bội ý chí của chủ nhân: “Anh... biến thái.” Hóa ra anh bị chảy máu mũi vì...
 
Hoắc Bắc Thần ôm cô: “Cho anh xem đi, anh thật sự muốn xem!” Tiêu rồi, anh lại sắp chảy máu mũi rồi.
 
Gương mặt Cảnh Nhu nóng bừng: “Anh đang nói bậy gì thế, mau buông ra.”
 
“Anh không quan tâm, vừa rồi rõ ràng em có ý này, Cảnh Nhu, Muội Muội ngoan, cục cưng, xin em đấy.” Hoắc Bắc Thần ôm chặt lấy cô, đùa giỡn như một con chó đòi xương: “Em không hứa với anh, anh sẽ không buông!”
 
“Hoắc Bắc Thần, nhân lúc nói chuyện còn đang yên ổn, mau buông ra.”
 

Lúc bình thường, khi Cảnh Nhu nói câu này, Hoắc Bắc Thần không dám thất lễ mà buông tay ra, nhưng lần này sức cám dỗ quá lớn, không ngờ anh lại “ngẩng mặt mà đi”, mặc kệ mọi thứ mà ôm lấy cô, gọi bừa nào Muội Muội cục cưng, la lối om sòm giống như đứa trẻ đòi kẹo ăn: “Muội Muội tốt, Muội Muội ngoan, em cho anh xem chút đi, anh bảo đảm không làm chuyện khác!”
 
Cảnh Nhu ở trong lòng anh ngẩng đầu nhìn anh, mặt anh cũng đỏ bừng, đôi mắt sáng đến mức dọa người. Tên này... nghĩ đến việc nhìn cơ thể của cô, không ngờ lại nghĩ đến mức chảy máu mũi. Bây giờ còn mang dáng vẻ ngốc nghếch như vậy nữa.
 
Hoắc Bắc Thần nghiền ngẫm một hồi, khom người cúi đầu, hôn cô thật sâu, Cảnh Nhu lại cảm thấy nụ hôn cũng chứa đựng sự làm nũng, không ngờ cô đã dao động rồi. Cô chỉ nghe thấy bản thân nói: “Anh thật sự chỉ xem thôi sao?”
 
“Anh thề với trời!” Hoắc Bắc Thần nghe thấy cô buông lỏng ra, hai mắt gần như ánh lên màu xanh.
 
“Vậy... đợi vài ngày nữa...”
 
“Hôm nay em đã mặc rồi, sao còn phải đợi thêm vài ngày nữa!” Nếu ngày mai cô lại trở mặt không nhận thì làm sao? Hoắc Bắc Thần vội nói: “Hôm nay đi, ăn cơm xong!”
 
“Anh...”
 
“Bắc Thần, có người đang tìm cậu, mũi của cậu đỡ hơn chưa?” Ba Đắc Nhĩ gọi ở bên ngoài.
 
 “Tôi đỡ rồi.” Hoắc Bắc Thần lớn tiếng đáp lại, sau đó xoay đầu lại nói với Cảnh Nhu: “Cứ quyết định vậy đi, đừng giở trò!” Nói xong anh bèn mở cửa, bước nhanh ra ngoài.
 
Rốt cuộc là ai đang giở trò vậy? Cảnh Nhu vừa bất lực vừa buồn cười, tim đập nhanh chết được. Cô bước đến bồn rửa mặt, nhìn chằm chằm bản thân trong gương một lúc lâu, mới vỗ nước lên khuôn mặt đỏ bừng của mình, lại vỗ thêm hai cái, rồi mới bước ra ngoài.

 
Ở bên ngoài, một chị gái mặc đồng phục nhà hàng cao cấp dẫn một nhóm người bước vào, đang nói chuyện thân mật với Hoắc Bắc Thần, hình như nghe nói Hoắc Bắc Thần bị chảy máu mũi, nên vội vàng bảo anh chú ý sức khỏe, đừng ăn quá nhiều đồ chua cay, còn lập tức gọi một nhân viên trông giống trợ lý ở phía sau đi mua thuốc cho anh.
 
Cấp bậc của chị gái này thoạt nhìn còn cao hơn giám đốc, nhưng lại nói chuyện với Hoắc Bắc Thần vô cùng lễ phép, trong lời nói có thể nghe thấy rõ vẻ nịnh bợ , nhưng vẻ mặt Hoắc Bắc Thần lại hờ hững, rõ ràng chỉ đang xã giao. Ba Đắc Nhĩ và những người khác nhìn nhau, trực giác nói rằng chuyện này không đơn giản. Rốt cuộc Hoắc Bắc Thần là công tử nhà nào mà có thể diện lớn như vậy!
 
Hoắc Bắc Thần không chú ý, thấy Cảnh Nhu ra ngoài, anh lập tức nở nụ cười. Anh nhìn bảng tên trước ngực chị gái: “Tổng giám đốc Đào, cảm ơn cô đã giảm giá cho tôi, cô đi làm việc đi, không cần lo cho chúng tôi.”
 
Tổng giám đốc Đào của nhà hàng rất biết quan sát: “Được thôi, vậy chúng tôi sẽ không làm phiền người trẻ các anh dùng bữa nữa, chúc cậu Hoắc ăn ngon miệng, đưa ra vài ý kiến quý giá cho chúng tôi và xin gửi lời hỏi thăm đến bà Dương Mai giúp tôi.”
 
“Tôi sẽ làm.” Hoắc Bắc Thần gật đầu, xoay người về phía Cảnh Nhu.
 
Tổng giám đốc nhà hàng Tây Hựu dẫn một nhóm người rời đi, Ba Đắc Nhĩ trừng mắt, hỏi thay tiếng lòng của mọi người, ngoại trừ Cảnh Nhu: “Bắc Thần, cậu và chị Dương Mai là quan hệ gì thế?”
 
Hoắc Bắc Thần cũng không ngờ rằng ở đây có người biết đến mình, hơn nữa còn không biết quan sát mà chạy đến như vậy.
 
“Bà ấy là mẹ tôi.” Sự việc đã bại lộ, Hoắc Bắc Thần chỉ có thể bình tĩnh ném một quả bom nguyên tử.
 
“Cái... gì...!”
 
Cả nhóm người đều bùng nổ, không ngờ Hoắc Bắc Thần lại là cậu chủ trẻ tuổi của tập đoàn Phong Lâm? Tập đoàn Phong Lâm mà tùy hứng đã có thể quyên góp 5 Đại Nhu triệu đó sao?
 

Thân Chiêu Chiêu sắp ngất rồi, cô lập tức đăng một chủ đề: Bàn luận về việc khi biết bạn trai của bạn cùng phòng là Phú nhị đại là trải nghiệm như thế nào ?
 
Mẹ ơi, bây giờ Thân Chiêu Chiêu thấy Hoắc Bắc Thần ánh lên vầng sáng vàng lấp lánh. Hèn gì cậu ấy hoàn toàn không quan tâm đến kết quả học tập, ngồi đó ăn cả đời cũng ăn không hết, còn phấn đấu làm quái gì!
 
Quan Trạch Nam nói với Cảnh Nhu một cách yếu ớt: “Nhu Nhu à, ánh mắt của cậu không phải là mọc ở trên đỉnh đầu, mà là ở ngoài không gian. Nếu gia đình như Hoắc Bắc Thần cũng được gọi là “cũng chỉ đến thế”, vậy chúng ta tính là gì chứ? Những người dân nghèo khổ à?”
 
Tên này quả nhiên là một nhân vật lớn. Biết được Hoắc Bắc Thần là cậu chủ lớn của tập đoàn Phong Lâm, lúc về vẫn đối xử lúc nóng lúc lạnh với anh, sau đó còn thật sự chia tay, ép Hoắc Bắc Thần, người sở hữu cả núi vàng phải nhỏ giọng xin cô trở về... Cùng một ký túc xá, sao vận đào hoa lại khác biệt một trời một vực vậy chứ!
 
Cảnh Nhu thật sự không có khái niệm gì về việc nhà Hoắc Bắc Thần có núi vàng núi bạc, giống như việc kết quả học tập của Hoắc Bắc Thần kém vô cùng, cũng không ảnh hưởng đến việc cô thích anh. Thứ cô thích là con người của anh, không liên quan đến những thứ khác.
 
Sau khi biết được thân phận thật sự của Hoắc Bắc Thần, bữa ăn này trở nên “high” hơn. Tâm trạng của Hoắc Bắc Thần cũng rất tốt, gọi một bàn đồ ăn lớn, còn ra sức uống rượu, mọi người đều được sủng mà sợ hãi, cũng ra sức khuyên anh.
 
Cảnh Nhu cũng bị giục uống hai ly rượu vang đỏ, vẻ mặt say rượu đỏ như đóa hoa đào, sau đó mới biết Hoắc Bắc Thần vẫn luôn nắm tay cô ở dưới bàn.
 
Sau đó mọi người đều đã say, Tiền Hoài và Thân Chiêu Chiêu không động đậy nổi, Hoắc Bắc Thần dứt khoát đặt ba phòng ở khách sạn phía trên nhà hàng, để họ tự do tạo nhóm. Kết quả là Mễ Dương vì chăm sóc cho Tiền Hoài nên ngủ chung một phòng với anh ấy, Thân Chiêu Chiêu được Quan Trạch Nam dìu vào phòng, còn Ba Đắc Nhĩ thì ngủ một phòng một cách buồn bã.
 
Hoắc Bắc Thần gọi một người lái xe hộ, cùng Cảnh Nhu trở về khu dân cư Kim Tuệ. Anh mở cửa ra, hơi thở hơi nặng nề. Cảnh Nhu có thể nghe thấy mình và Hoắc Bắc Thần có cùng một nhịp đập.
 
Hoắc Bắc Thần kéo Cảnh Nhu đi thẳng vào phòng cô, bật đèn lên, sau đó đóng cửa lại.
 

 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui