Buổi sáng ngày hôm sau, Cảnh Nhu tự tỉnh dậy, lúc thức dậy Mễ Dương và Thân Chiêu Chiêu đều ở đó. Mễ Dương đang bôi kem chống nắng, ngẩng đầu nói với cô: “Hoắc Bắc Thần kêu cậu thức dậy thì gọi điện cho cậu ấy, hình như cậu ấy muốn dẫn cậu đi đâu để ăn sáng.”
Cảnh Nhu bước xuống cầu thang, đáp lại một tiếng, cô không hiểu tại sao anh không gọi điện cho cô, ngược lại còn làm phiền chị cả chuyển lời.
Dường như Mễ Dương biết cô đang nghĩ gì, như cười như không nói: "Tiền Hoài nói, Hoắc Bắc Thần sợ đánh thức cậu, nên mới không gọi điện cho cậu, cũng bảo tớ cũng đừng làm phiền cậu, đợi cậu thức dậy rồi mới nói.”
Thân Chiêu Chiêu lắc đầu chặc lưỡi: "Tớ có bạn trai, mà tại sao tớ vẫn phải bị nhét cẩu lương chứ?"
Cảnh Nhu hắng giọng một cái, nhịn không gọi ngay cho Hoắc Bắc Thần, cô cầm đồ dùng vệ sinh đi ra ngoài. Một lúc sau, cô quay lại với gương mặt ướt sũng, rút khăn ra lau mặt, nhìn thấy chị cả và cô gái nhỏ tuổi nhất đang ngồi đó thì thầm nói riêng, họ liếc nhìn cô rồi nở nụ cười mập mờ.
“... Làm gì thế?” Cảnh Nhu có một dự cảm không tốt, cô đưa tay lấy kem dưỡng da.
Mễ Dương nở nụ cười xấu xa, "Nhu à, nghe nói cậu và Hoắc Bắc Thần bí mật sống chung, sao không báo cáo với tớ một tiếng thế?"
Cảnh Nhu trừng mắt nhìn Thân Chiêu Chiêu đang báo cáo, Thân Chiêu Chiêu lè lưỡi với cô, cậy có chị cả ở đây nên ngược lại còn mạnh miệng hơn: "Đúng vậy, khai thật thì sẽ được khoan hồng!"
Cảnh Nhu bất đắc dĩ, nhìn gương lau mặt: "Không phải sống chung, mà là ở chung."
“Ai tin câu nói này của cậu chứ?” Con gái có sự tò mò mãnh liệt về phương diện này, ngay cả Mễ Dương, người xưa nay thận trọng cũng không ngoại lệ, cô ấy chen vào: “Mau nói cho tớ biết, có phải hai cậu đã lén lút “làm” chuyện đó không?”
Cảnh Nhu đỏ mặt, cô biết Mễ Dương đang nói gì: “Không có.”
“Nói dối.” Thân Chiêu Chiêu cũng chen vào: “Chị cả, cách hỏi của cậu không đúng, nên hỏi là Hoắc Bắc Thần có giỏi hay không!”
Sáng sớm nói về chủ đề này có phải quá nặng nề rồi không? Cảnh Nhu càng đỏ mặt hơn: “Thật sự không có, bọn tớ là bạn trai bạn gái trong sáng.”
“Chị à, logic của cậu có vấn đề rồi, cũng đã là bạn trai bạn gái rồi, còn có thể trong sáng đến đâu được?” Thân Chiêu Chiêu cười nhạo cô.
Cảnh Nhu không biết trả lời thế nào.
“Còn cậu thì sao, cậu đã ML* chưa?” Mễ Dương chuyển đề tài sang Thẩm Chiêu Chiêu. Cô thấy hình như Cảnh Nhu thật sự không có, cũng rất bội phục năng lực tự khống chế của Hoắc Bắc Thần. Cũng đã sống chung với nhau gần một tháng rồi, anh vẫn chưa giơ móng vuốt ra. Xem ra cũng rất biết cách khống chế bản thân.
ML*: viết tắt của “make love”.
Thân Chiêu Chiêu không ngờ rằng họng súng lại nhắm vào mình trong nháy mắt, cô ấy lắp bắp: “Không, không có, tớ với Ba Đắc Nhĩ mới được bao lâu đâu chứ? Chị cả, cậu thì sao, chắc chắn là cậu có đúng không?” Cô và Tiền Hoài đã bắt đầu qua lại từ cấp ba rồi.
Mễ Dương không ngờ rằng nạn nhân cuối cùng lại là mình, đúng là gậy ông đập lưng ông: “Tớ, ơ, chắc... là vậy.”
“Cảm giác thế nào?” Cảnh Nhu và Thân Chiêu Chiêu cùng hỏi.
Mễ Dương chớp mắt, cười “xì” một cái, chọc một cái vào tay: “Đều là sắc nữ cả.”
Hai “sắc nữ” bị chỉ mặt đặt tên liếc mắt nhìn nhau, ho khan hai tiếng một cách hơi ngượng ngùng.
Mễ Dương nói: “Lần đầu tiên rất đau, nhưng sau đó thì cũng ổn.”
"À, thật sự đau đến thế sao?”
“Chỉ lần đầu thôi, sau đó cũng, ờ, rất thoải mái.” Mễ Dương nói xong mặt cũng hơi nóng lên, nhưng sau đó cô ấy nghiêm mặt lại: “Con gái phải đợi tình cảm đạt đến mức đó mới có thể đồng ý, đừng đồng ý một cách tùy tiện, nghe thấy chưa?"
Mấy cô em gái ngoan ngoãn gật đầu, sau đó Thân Chiêu Chiêu gõ đầu Mễ Dương một cách mập mờ: "Chuyện tình cảm của cậu chắc chắn hơn vàng luôn nhỉ? Có phải bọn tớ nên gọi là anh rể không?"
Đang nói chuyện thì “anh rể” của trọng điểm chủ đề gọi tới, mọi người mỉm cười rời đi. Cảnh Nhu cũng lấy điện thoại ra gọi cho Hoắc Bắc Thần, trong lòng vẫn còn dao động bởi đề tài vừa rồi. Đau sao? Lại rất thoải mái ư?
“Muội Muội, làm chuyện đó sẽ mang thai đấy.” Đại Nhu dội một chậu nước lạnh: “Có thai thì có khả năng sẽ bị phá bỏ.”
Cảnh Nhu bình tĩnh lại trong nháy mắt, bàn tay quay số của cô dừng lại.
Đại Nhu, sau này Hoắc Bắc Thần... thật sự sẽ biến thành loại người như thế sao? Sẽ ép tôi phá bỏ đứa bé?
Đại Nhu im lặng một hồi: “Sao cô lại hỏi vậy?”
Hôm đó Kinh Kinh Dương nói, trên đời này không có ai đáng tin hơn chính mình. Tôi chợt hiểu ra một điều, cô, chính là tôi.
“... Cô đang nói gì vậy?”
Tôi đang nói, nếu Hoắc Bắc Thần thật sự biến thành loại người như thế, tại sao cô, cũng chính là tôi vẫn quan tâm đến anh ấy? Nếu là tôi, dù chỉ một ánh mắt cũng sẽ không bố thí cho anh ấy.
“Tôi...”
“Cảnh Nhu, Hoắc Bắc Thần biết cậu dậy rồi, bảo cậu gọi lại cho cậu ấy.” Mễ Dương nói.
“À, tớ biết rồi, tớ gọi cho anh ấy ngay lập tức.” Cảnh Nhu quay đầu và đáp lại, sau đó bấm gọi cho Hoắc Bắc Thần.
“Cô không đi thực tập cũng được. Cô gọi cho anh Lữ, hỏi anh ấy điều tra Lưu Tĩnh thế nào rồi.” Đại Nhu lo lắng nói.
Tôi đã nói rồi, tôi không quan tâm chuyện này nữa.
Hoắc Bắc Thần bắt máy rất nhanh, Cảnh Nhu không quan tâm Đại Nhu nữa.
Hoắc Bắc Thần đưa Cảnh Nhu đi ăn món bánh bao súp rất nổi tiếng của Tây Kinh, còn nhân tiện dạo phố mua hai bộ đồ đôi. Lúc Cảnh Nhu đang ngăn cản Hoắc Bắc Thần mua bộ thứ ba, Lý Hiền đã gọi cho cô. Cảnh Nhu rất không thoải mái khi nhìn thấy điện thoại của cô ta, lúc nói chuyện với cô ta cũng hơi căng thẳng. Lý Hiền lại nhiệt tình hỏi sao cô lại đột nhiên không đến thực tập nữa, có phải chê cô ta đã sơ suất hay không.
Cảnh Nhu qua loa nói hai câu thì đã cúp máy. Đại Nhu nói cô nên nhân cơ hội để dụ cô ta một lần nữa, Cảnh Nhu chỉ giả vờ như không nghe thấy.
Quan Trạch Nam ngồi chuyến tàu đến lúc 4 giờ 30 phút chiều, Cảnh Nhu và Hoắc Bắc Thần dạo chơi một vòng, thuận tiện đến trạm tàu hỏa đón cô. Quan Trạch Nam nhìn thấy Hoắc Bắc Thần và chiếc xe địa hình phía sau Cảnh Nhu, thì nháy mắt ra hiệu với cô.
Hoắc Bắc Thần định sau khi đưa Quan Trạch Nam trở về ký túc xá để cất va-li đi thì sẽ đến nhà hàng Tây Hựu, trên đường đi anh đã gọi cho nhóm người Ba Đắc Nhĩ, bảo họ chuẩn bị trước. Cảnh Nhu thản nhiên hỏi: “Kinh Kinh Dương có đi không?”
Hoắc Bắc Thần chưa kịp trả lời, Quan Trạch Nam đã hào hứng thò đầu từ phía sau: “Nam thần của tớ sao có thể không đi được!” Họ đều có đôi có cặp cả rồi, bây giờ chính là cơ hội tuyệt vời để cô chinh phục nam thần.
“Cậu ấy không đi, cậu ấy có việc rồi.” Hoắc Bắc Thần nhàn nhạt phá vỡ kế hoạch của Quan Trạch Nam, đồng thời đưa tay bóp gáy Cảnh Nhu, hỏi một cách không rõ ràng: “Sao, em muốn cậu ấy đi à?” Nếu cô dám trả lời có, anh sẽ… để cô thư giãn gân cốt.
Cảnh Nhu cảm thấy lời nói của Hoắc Bắc Thần có ẩn ý, dường như anh đã biết điều gì đó, hơn nữa mình còn chột dạ vì chuyện Đại Nhu làm càn, bây giờ càng chột dạ hơn, thế là cô lắp bắp: “Không, không có.”
Nhìn dáng vẻ của Cảnh Nhu thì đã biết quả nhiên tên khốn đó đã bí mật ra tay với Muội Muội nhà anh. Rốt cuộc là bắt đầu từ khi nào? Không phải cậu ấy nhân lúc anh và Cảnh Nhu mâu thuẫn bởi chuyện PUA nhảm nhí đó mà chen vào đấy chứ? Thằng nhóc đó bình thường không lên tiếng, thực chất lại rất nham hiểm, nếu không cũng sẽ không đạt được kết quả thi tốt như thế.
Hoắc Bắc Thần nghiến răng. Mẹ nó, anh kết giao với loại bạn tai hại gì thế này.
Tình anh em mười mấy năm trời cho chó ăn hết rồi.
“Có phải em thường bàn luận về văn chương với mọi người, nghiên cứu xem tại sao một người đàn ông lại muốn kết hôn với chậu rửa chân của mình đúng không?” Hoắc Bắc Thần nói một cách chua chát.
Cảnh Nhu chau mày: “Anh cũng đọc quyển sách đó rồi à? Không phải anh không thích xem những thứ này sao?” Lần trước đi tham gia buổi gặp mặt độc giả, anh còn mơ màng buồn ngủ mà.
Hoắc Bắc Thần ngẩng mặt lên: “Kiến thức của ông đây rộng như vậy đấy.”
Cảnh Nhu mỉm cười: “Vậy anh có thích sách của Tào Triêm không?”
“Ông ấy à?” Đôi mắt của Hoắc Bắc Thần lóe lên: “Ông ấy… Ông ấy rất giỏi.”
Cảnh Nhu thấy vậy, đôi mắt cô lóe lên một nụ cười.
“Chờ một chút, anh hỏi em có phải hay nói chuyện với Kinh Kinh Dương không!” Hoắc Bắc Thần lấy lại quyền chủ động.
“Không có, hiếm khi nói chuyện.” Có cần nói cho anh ấy biết chuyện Kinh Kinh Dương nói thích cô không, Cảnh Nhu nghĩ ngợi, cuối cùng vẫn không nói.
Đây là cuộc đối thoại gì thế? Quan Trạch Nam lặng lẽ trừng to mắt.
Lẽ nào Hoắc Bắc Thần đang ghen sao? Ghen với Kinh Kinh Dương ư? Chẳng lẽ anh cho rằng Kinh Kinh Dương cũng có ý với Cảnh Nhu sao? Điều này quá đáng nhỉ... Cảnh Nhu mắc phải vận đào hoa gì thế này... Không, đây chắc chắn là giả!
Quan Trạch Nam trở về ký túc xá, đương nhiên lại nhận được sự chào đón nồng nhiệt từ Mễ Dương và Thân Chiêu Chiêu. Hai người họ đã thay quần liền áo màu trắng vừa ngầu vừa nữ tính, Thân Chiêu Chiêu cũng nóng lòng giục hai người họ mặc vào.
Thế là mười lăm phút sau, các chị em phòng 616 ăn mặc đẹp đẽ lần lượt bước ra ngoài, bọn con trai đợi ở phía dưới, nhìn thấy bốn người đẹp như bốn chị em song sinh, mắt của họ đều sáng lên.
Cả đoạn đường, Hoắc Bắc Thần nhìn chằm chằm cô bằng ánh mắt thích thú, khi chạy đến chỗ đèn giao thông thì dừng lại, quay đầu nhìn cô, như cười như không. Cảnh Nhu hỏi anh đang nhìn gì, anh cũng không nói. Khi họ đến nhà hàng, một nhóm người đã ngồi xuống phòng bao, những người khác đang say sưa chiêm ngưỡng nhà hàng cao cấp, nhân tiện chụp ảnh quay video. Chỉ có Hoắc Bắc Thần và Cảnh Nhu ngồi cạnh bàn tròn, Hoắc Bắc Thần nhìn cô cười, sau đó đột nhiên nảy ra một câu hỏi bên lề: “Con gái tụi em mặc đồ thế này, lúc đi vệ sinh làm sao cởi ra thế?”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...