“Không đi thì không đi, em cũng không lấy một đồng tiền lương nào, không muốn đi cũng được.”
“Nhưng anh vẫn nên gọi điện thì hơn.”
“Được, lát nữa anh sẽ gọi.”
Hoắc Bắc Thần hôn cô một cái rồi rời đi, Cảnh Nhu xoay người, rót một ly nước nóng từ trong ấm nước nóng ra để nguội, cô để tay lên mép của ấm trà, khẽ nở nụ cười.
“Cô chơi thật sao?” Giọng điệu Đại Nhu bình thản, không lộ ra vẻ vui mừng hay tức giận.
Gì mà thật với giả chứ? Cảnh Nhu hỏi.
“Không đến công ty Vũ Trụ vì thật sự không muốn quản chuyện của Lý Hiền nữa à?”
Đúng vậy, tôi từng nói rồi, tôi không quan tâm chị ta sống hay chết.
“Tôi biết cô giận về những hành động của chị ta, nhưng chẳng phải cô nên vì điều này mà trả cho Ngũ Chân một sự công bằng, không để cô ấy chết một cách không rõ ràng như vậy sao?”
... Cảnh sát sẽ trả công bằng cho cô ấy thôi.
“Nhưng bây giờ cô đang nắm giữ...”
Cảnh Nhu đột nhiên cắt ngang lời cô ấy nói, tại sao cô lại quan tâm đến sống chết của Lý Hiền như vậy, có ý nghĩa đặc biệt gì sao?
Rõ ràng Đại Nhu bị khựng lại bởi câu hỏi của cô, sau một lúc lâu, cô ấy mới chậm rãi trả lời: “Không có ý nghĩa đặc biệt gì cả, chỉ là một kỳ án thôi.”
Tôi nghe nói vụ án mà cục cảnh sát không phá giải được không chỉ có một hai vụ, có lẽ thêm hay bớt một vụ cũng sẽ không gây phiền phức quá lớn đối với cô. Hơn nữa loại người giống như Lý Hiền không xứng làm người.
Chị ta không xem người khác là người, đương nhiên cũng không phải là người.
“Nói thì nói vậy...”
Nếu nói thì nói vậy, vậy chẳng phải đã xong chuyện rồi sao? Tôi không muốn xen vào chuyện này nữa, năng lượng tiêu cực quá lớn, mọi thứ cứ giao cho cảnh sát xử lý đi.
Dường như Cảnh Nhu đã hạ quyết tâm, cho dù Đại Nhu nói thế nào, cô cũng không thay đổi.
Mễ Dương và Thân Chiêu Chiêu tay nắm tay “hi hi ha ha” trở về, Mễ Dương không thể đợi được mà mở va-li ra, lấy đặc sản ở quê cho hai người nếm thử, còn moi ra một cái túi mềm mại ở dưới đáy va-li, để trước mặt Cảnh Nhu và Thân Chiêu Chiêu: “Các cậu đoán xem đây là gì?”
“Là đồ gì ngon đúng không?” Miệng Thân Chiêu Chiêu gặm thịt khô đặc sản do Mễ Dương mang đến, còn mở to hai mắt nhìn chăm chăm chiếc túi.
“Cậu chỉ biết ăn thôi!” Mễ Dương bất đắc dĩ nói.
Cảnh Nhu cũng ăn thịt khô: “Nhìn hình dáng này, bên trong là quần áo chăng?”
“Ha ha, trả lời đúng rồi!” Mễ Dương trưng ra một vẻ mặt “trả lời đúng có thưởng” với Cảnh Nhu.
Mễ Dương cầm một chiếc quần liền áo màu trắng, cổ chữ V, thiết kế thắt eo, nhìn kiểu dáng được cắt may vô cùng vừa vặn, hiệu quả mặc vào chắc sẽ rất tốt.
“Ây da, đẹp đấy! Quần áo cậu mới mua đấy à?”
“Không phải tớ mua, đây là quần mẹ tớ mua đấy.” Mễ Dương đong đưa chiếc quần: “Thế nào, rất đẹp đúng không? Có thích không?”
Hóa ra là đang khoe mẹ mình. Cuộc đời này, khoe bạn trai vẫn chưa đủ, đúng là lòng tham của con người mà. Thân Chiêu Chiêu cắn thịt khô một cách giận dỗi: “Thích thì thích, thích thì cậu tặng cho tớ à?”
“Đúng vậy!” Không ngờ Mễ Dương lại đồng ý ngay, cô vứt quần liền áo trong tay lên đầu Thân Chiêu Chiêu: “Cái này là của cậu, Nhu Nhu, cái này là của cậu.”
Mễ Dương giống như biến phép, lấy ra một chiếc quần y hệt từ trong túi ra ném cho Cảnh Nhu, Cảnh Nhu vội chụp lấy. Mễ Dương lấy ra thêm một chiếc, ướm lên người mình: “Đây là của tớ, chiếc còn lại cho Trạch Nam.”
Thân Chiêu Chiêu chớp mắt hai cái: “Chuyện gì thế?”
“Chuyện thế này, tớ với mẹ tớ dạo phố, bà ấy thấy chiếc quần này đẹp nên rất thích, cứ đòi tớ mua bằng được rồi còn quẹt thẻ mua bốn chiếc một lượt, kêu tớ đưa cho các cậu, nói là xem như đây là quần áo nhóm của chúng ta, còn kêu tớ nhất định phải chụp ảnh cho bà ấy xem. Tớ thấy cũng được, nên để bà ấy mua. Tớ chọn bốn chiếc size M, chiếc quần này hơi rộng...”
“Ai mặc size M, ai mặc size M chứ, rõ ràng tớ là size S đáng yêu nhất có được không?” Thân Chiêu Chiêu nhảy dựng lên.
“Vậy cậu có lấy không?” Mễ Dương liếc một cái.
Thân Chiêu Chiêu lập tức trở mặt, nở nụ cười vô cùng xán lạn: “Lấy lấy lấy, cảm ơn bà dì xinh đẹp rộng lượng của chúng ta!”
Cảnh Nhu cũng nói: “Thật sự cảm ơn cậu.”
Mễ Dương xua tay: “Người một nhà, khách sáo như thế làm gì, chiếc quần này tớ giặt sạch ở nhà rồi, mai chúng ta mặc đi!”
“Được!”
Hoắc Bắc Thần vừa về ký túc xá thì đã ngửi thấy mùi đồ nướng, nhìn kĩ, Ba Đắc Nhĩ và Tiền Hoài đang ăn uống mê say ở cạnh bàn, không biết Kinh Kinh Dương đã về ký túc xá từ khi nào, anh ấy đang đọc sách ở trên giường.
“Bắc Thần, đến đây ăn đi! Kinh Kinh Dương mua về đấy.” Ba Đắc Nhĩ vừa ăn vừa gọi anh, Tiền Hoài cũng vẫy tay với anh.
Hoắc Bắc Thần vứt bừa chiếc áo ướt đẫm mồ hôi đi trước, sau đó để trần người trên lấy một xiên thịt dê cắn một cái. Lúc này Tiền Hoài mới nhìn rõ nhãn hiệu trên áo của anh, ôi, bốn chữ số.
Hoắc Bắc Thần vừa ăn, vừa đứng cạnh giường Kinh Kinh Dương, Kinh Kinh Dương bố thí cho anh một ánh mắt: “Làm gì thế?”
Hoắc Bắc Thần lại ăn thêm một miếng thịt dê, nói một cách không rõ ràng: “Tối mai tôi mời nhóm ký túc xá của Cảnh Nhu đến ăn cơm, cậu cũng đi cùng đi, ở Tây Hựu.”
Kinh Kinh Dương lại liếc anh thêm một cái, sau đó chuyển ánh mắt lên cuốn sách, lật một trang: “Tôi không đi.”
Hoắc Bắc Thần chau mày: “Tại sao?”
Kinh Kinh Dương chậm rãi nói: “Bữa cơm này cậu lấy thân phận bạn trai để mời, tôi thích bạn gái cậu, nên không muốn ăn bữa cơm của cậu.”
Ba Đắc Nhĩ và Tiền Hoài còn đang nhiệt tình nghiên cứu xem đồ nướng nào ngon nhất, nghe thấy câu này thiếu chút nữa bị nghẹn chết. Tiền Hoài cũng nghe thấy rõ ràng, anh ấy lập tức im bặt.
Vừa rồi vị đại thần Kinh này đang nói anh ấy thích bạn gái của đại thần Hoắc sao?
Bây giờ đều hành động thế này sao? Đối diện trực tiếp à?
Thế này cũng quá trực tiếp thì phải? Đã nói là anh em như tay chân, phụ nữ như quần áo mà? Quần áo này khảm vàng hay là khảm kim cương, mà có thể chẳng cần đến tay chân nữa?
Dường như bầu không khí lập tức lạnh đi. Tiền Hoài nhớ bạn gái yêu dấu từng nói, Hoắc Bắc Thần nổi tiếng với danh xưng trùm trường, tuy có gương mặt ngây thơ vô tội nhưng một lời không hợp thì có thể đánh đến mức đầu bạn nở hoa.
Với tình huống này chắc sẽ có một trận đại chiến thế giới mất.
Tiền Hoài lặng lẽ dời ghế, tránh để bản thân bị vạ lây.
Ba Đắc Nhĩ vẫn đang ho sặc sụa.
Hoắc Bắc Thần ăn thịt dê xong, ném xiên tăm ra phía sau. Mắt thấy sắp có chuyện, Ba Đắc Nhĩ đỏ mặt, anh ấy gắng sức đứng dậy: “Bắc Thần, có gì từ từ nói...”
“Mẹ nó, cậu thật sự yêu thầm Cảnh Nhu!” Dưới tình huống mọi người đều tưởng anh sắp động thủ, thì anh nhếch mép nở một nụ cười, sâu sắc vỗ lên vai Kinh Kinh Dương, không phải kiểu đánh nhau, ngược lại là... kiểu đồng cảm?
Bản thân Kinh Kinh Dương cũng bị hành động này của Hoắc Bắc Thần làm cho sững sờ.
Chỉ thế thôi sao? Anh biết anh ấy thích Cảnh Nhu, chỉ tỏ thái độ vô hại này thôi sao?
“Anh hai, trên thế gian này nơi nào mà không có cỏ thơm, cớ gì chỉ thích một cành hoa? Cảnh Nhu tốt thì tốt đấy, nhưng cô ấy đã là người của tôi rồi, cậu nên đi tìm người khác đi... Đúng rồi, Quan Trạch Nam ở ký túc xá của họ cũng được lắm, ngực to, con trai cậu sẽ có sữa bú đấy.” Dường như Hoắc Bắc Thần không hề tức giận, cười hi hi nói với Kinh Kinh Dương.
Kinh Kinh Dương nghi ngờ mình bị hoa mắt, anh thật sự nhìn thấy sự đồng cảm... và thương xót trong mắt cậu ấy sao?
Thế này là thế nào! Sự tự tin vững chắc như thép rằng anh ấy không thể cướp Cảnh Nhu của anh ở đâu ra thế?
Hoắc Bắc Thần không ngờ Kinh Kinh Dương lại nói thẳng ra như vậy, may mà giọng nói trong đầu đã sớm nhắc nhở bản thân, nếu không anh đã sớm vung một nắm đấm rồi.
Kinh Kinh Dương vẫn luôn yêu thầm Cảnh Nhu, cho đến khi họ kết hôn, Kinh Kinh Dương cũng không thể buông bỏ. Trong mắt Cảnh Nhu chỉ có anh, hoàn toàn không đặt Kinh Kinh Dương trong mắt. Đáng thương cho cậu bé đã nhiêu đây tuổi rồi mà vẫn còn độc thân... Vì vậy mặc dù anh ấy khát khao có được Cảnh Nhu thì hơi đáng ghét, nhưng anh vẫn phải phát huy một chút phong độ của người chiến thắng, chuyện lớn hóa nhỏ, chuyện nhỏ hóa không, suy cho cùng làm người cũng không dễ dàng gì.
Đây là những gì giọng nói trong đầu Hoắc Bắc Thần nói với anh.
Ban đầu Hoắc Bắc Thần vẫn không tin, anh em nhiều năm chẳng phải điều vô ích, anh không tin Kinh Kinh Dương sẽ không nể tình anh em mà cướp Muội Muội nhà anh nhưng không ngờ sức hấp dẫn của Cảnh Nhu lại lớn như thế, có thể làm cho Kinh Kinh Dương mê mệt.
Mẹ nó, tuy rất tức giận, nhưng lại dâng lên sự tự hào kỳ lạ vì Muội Muội nhà anh thật sự ghê gớm, cũng đắc ý vì Muội Muội là vợ anh. Nhưng anh vẫn rất tức giận, muốn đánh người. Thôi đi, phong độ một chút.
Kinh Kinh Dương ngồi thẳng người: “Bắc Thần, tôi không đùa với cậu đâu, tôi rất thích Cảnh Nhu, cậu có thể nhường cô ấy cho tôi không?”
Nụ cười của Hoắc Bắc Thần không thay đổi: “Trừ phi tôi chết.”
Đêm mùa hè nóng bức, nhiệt độ trong ký túc xá lại không ngừng giảm xuống một cách khác thường, thậm chí có xu hướng dưới 0 độ. Ba Đắc Nhĩ và Tiền Hoài cầm xiên thịt nướng, ăn cũng không dám ăn, ngồi ở đó giống như bức tượng, cho dù đã ép mình trở thành không khí.
“Đừng nói quá, thế sự khó lường.” Kinh Kinh Dương nói: “Có lẽ đến cuối cùng, Cảnh Nhu sẽ trở thành vợ chưa cưới của tôi.”
“Cũng nửa đêm rồi, đến lúc nằm mơ rồi đấy.” Cuối cùng Hoắc Bắc Thần liếc anh ấy thêm một cái một cách đồng cảm, xoay người xua tay: “Đi tắm rồi ngủ thôi.”
Vừa ra lệnh xong, Ba Đắc Nhĩ và Tiền Hoài vội vàng ném xiên thịt ăn chưa xong xuống, nhanh chóng dọn dẹp rồi tắt đèn leo lên giường.
Kinh Kinh Dương mở đèn ở đầu giường của mình, tiếp tục đọc sách. Anh ấy vẫn không hiểu sự tự tin mù quáng này của Hoắc Bắc Thần là từ đâu ra.
Hoắc Bắc Thần nằm trên giường, không nuốt trôi được cơn tức, giọng nói trong đầu anh nói: “Không cần tức giận, cậu chỉ cần nhớ Cảnh Nhu là vợ cậu, cô ấy chỉ yêu cậu, không yêu người khác, vậy là đủ rồi. Nhưng... đừng mất đi cảnh giác.”
Ý cậu là Cảnh Nhu sẽ thay lòng đổi dạ sao? Hoắc Bắc Thần lập tức ngồi dậy giống như cương thi.
Kinh Kinh Dương giương mắt nhìn anh.
Ba Đắc Nhĩ và Tiền Hoài nín thở. Đừng nói đột nhiên lại muốn đánh nhau đấy chứ?
“Dù sao Cảnh Nhu cũng sẽ không làm vậy, tôi chỉ sợ tình cảm của cậu không sâu đậm bằng tôi thôi.”
Mẹ nó. Dọa tôi một phen. Hoắc Bắc Thần lại nằm xuống.
Kinh Kinh Dương chau mày, Ba Đắc Nhĩ vỗ ngực, Tiền Hoài cũng tắt điện thoại, không dám mật báo tin tức với bạn gái yêu dấu nữa.
Hoắc Bắc Thần xoay đầu liếc nhìn Kinh Kinh Dương. Cậu chính là tôi, tôi chính là cậu, chúng ta đối với Cảnh Nhu thế nào, trong lòng mọi người đều hiểu rõ.
“Ừm, cậu hiểu ra là được, nhớ lấy, bất luận xảy ra chuyện gì, cũng đừng buông Cảnh Nhu ra.” Giọng nói trong đầu trầm giọng: “Nếu buông cô ấy ra, cô ấy sẽ không còn là của cậu nữa.”
Nói nhảm. Hoắc Bắc Thần xì mũi coi thường
Giọng nói trong đầu cười “hừ” một tiếng: “Ngày mai cậu đi điều tra vụ án của Ngũ Chân, Muội Muội của chúng ta sẽ vô tình gặp người này, chuyện này có chút kỳ lạ, tôi sợ cô ấy sẽ gặp nguy hiểm.”
Biết rồi.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...