Gần đến ngày khai giảng, cũng có nghĩa là gần đến ngày chết của Lý Hiền. Từ trước đến nay ngay cả con ve Cảnh Nhu cũng mềm lòng không muốn đánh chết, nhưng lúc này lòng của cô cũng đã nguội lạnh, cô không hề lo lắng về chuyện của cô ta.
Lý Hiền nham hiểm độc ác như vậy, nếu bị bắt lại thì cũng bị phán án tử hình. Nếu bây giờ không có chứng cứ mà không có cách đối phó cô ta, cũng chi bằng để cho người nào đó bí mật giết cô ta đi, dù sao thì quả quýt dày cũng có móng tay nhọn.
“Nhưng cho dù cô ta phạm tội, cũng nên để cô ta bị trừng phạt bởi pháp luật.” Đại Nhu nói.
Cảnh Nhu im lặng một lúc.
Tôi cũng không phải là cảnh sát, tôi mặc kệ chuyện này.
“Bạn thân à.”
Tôi vẫn còn là sinh viên. Ngày mai tôi bảo Hoắc Bắc Thần và anh Dương một tiếng, tôi không đến Công ty Vũ Trụ nữa. Cảnh Nhu ra quyết định.
“Này này...”
Thân Chiêu Chiêu hô to tên Cảnh Nhu, tối hôm nay Mễ Dương và bạn trai cô ấy sẽ xuống máy bay, sau đó sẽ đến trường học ngay. Cảnh Nhu và Thân Chiêu Chiêu muốn đến cổng đón bọn họ, hơn nữa tính gọi cả Hoắc Bắc Thần và Ba Đặc Nhĩ cùng nhau đi luôn, bởi vì bạn trai Mễ Dương chỉ đưa Mễ Dương đến đây trước, hai ngày sau còn phải bay đến trường học của mình. Hách Bình ở ký túc xá của Hoắc Bắc Thần vẫn chưa đến, Thân Chiêu Chiêu suy nghĩ ra một biện pháp đẹp cả đôi đường, đó là để bạn trai của Mễ Dương ở hai ngày trong ký túc xá bọn họ, phí nghỉ chân cũng được miễn.
Mễ Dương và bạn trai của cô ấy gọi một chiếc xe taxi dừng ở cổng trường, cô ấy vừa xuống xe đã nhận được cái ôm nhiệt tình của chị em ở ký túc xá, sự mệt mỏi khi đi đường đều được xua tan, cô ấy cũng cười lớn mỗi tay ôm mỗi người, còn tặng thêm hai nụ hôn.
Vẻ mặt của mấy người con trai hơi kỳ lạ.
Tiền Hoài - bạn trai của Mễ Dương vội vàng lấy va-li từ cốp xe ra, vì để bày tỏ tình cảm của anh em cột chèo, Ba Đặc Nhĩ nóng lòng tiến lên hỗ trợ cầm va-li. Hoắc Bắc Thần đưa cho mỗi người một điếu thuốc.
Tiền Hoài đã sớm nghe Mễ Dương nói bạn trai của em ba Cảnh Nhu trong ký túc xá là một công tử có lai lịch bất phàm, chỉ cần nhìn một cái quả nhiên không sai, tùy tiện mời một điếu thuốc, cũng bằng tiền anh mua một gói thuốc.
Giây phút náo nhiệt trôi qua, mọi người sôi nổi đi vào trong, Cảnh Nhu hỏi Mễ Dương có đói bụng không, có muốn đi ăn khuya hay không, Mễ Dương nói: “Tớ đã ăn trên máy bay rồi, một phần không đủ no, tớ lại gọi thêm một phần nữa. Ha ha ha, cuối cùng cũng ăn no rồi.”
“Còn có thể gọi hai phần à, cơm máy bay là miễn phí sao?”
“Đương nhiên có thể gọi, chỉ cần da mặt cậu dày chút là được.”
Khi mấy chị em ở bên nhau thì sẽ có những lời tâm sự không ngớt, trời Nam đất Bắc gì cũng nói, còn hỏi trưa mai khi nào Quan Trạch Nam đến. Hoắc Bắc Thần vừa nghe thấy, tiến lên khoác cánh tay dài của mình lên vai Cảnh Nhu: “Vậy tối mai mời ký túc xá mọi người cùng nhau ăn một bữa cơm nhé?”
Cảnh Nhu ngẩng đầu cười khẽ: “Được, đúng lúc anh Tiền cũng ở đây, càng sôi nổi hơn nữa.”
Mặc dù Mễ Dương đã từng nghe Thân Chiêu Chiêu sống động kể lại, nhưng dù sao cũng không gây sốc khi tận mắt nhìn thấy. Hai người này, thật sự là động lòng thật rồi mà, ngay cả ánh mắt nhìn đối phương cũng đã trở nên khác biệt.
“Vậy đi chỗ nào ăn, Đường Gia Sảnh hay là Tây Hữu?”
Tiền Hoài nghe xong thiếu chút nữa đứng không vững, hai nhà này đều là nhà hàng có chi phí cực cao ở Tây Kinh, cậu ấy nói sao cứ giống như đó là quán ăn khuya thế?
Bên này Hoắc Bắc Thần không đợi Cảnh Nhu trả lời: “Lần trước mọi người đã từng ăn ở đường Gia Sảnh, lần này đi Tây Hữu đi, đồ ngọt ở chỗ đó không tệ, hẳn là mấy cô gái các em sẽ rất thích.”
Cảnh Nhu nói: “Anh bỏ tiền, anh làm chủ. Tụi em chỉ lo ăn thôi.”
“Đồ ngốc này.” Hoắc Bắc Thần véo má cô.
Tiền Hoài lén lút hỏi Mễ Dương: “Các em từng đi ăn ở đường Gia Sảnh lúc nào thế?”
“Lần trước sinh nhật Hoắc Bắc Thần, tụi em đi ăn một bữa thịnh soạn.” Mễ Dương tặng cho bạn trai một cái V thắng lợi.
Tiền Hoài ghen tị, anh không bắt kịp thời gian tốt: “Cũng là cậu ấy mời hả?”
“Không phải, là một vị đại thần khác trong ký túc xá bọn họ, Kinh Kinh Dương mời.”
Tiền Hoài chậc lưỡi, vốn tưởng rằng hơi có chút vốn liếng làm ăn, không ngờ ngồi ở đất Tây Kinh này, tùy tiện túm lấy một người thôi mà cũng là đại thần. Đế đô quả nhiên là vùng đất trù phú mà.
Một đám người đến trước dưới lầu của ký túc xá nữ, Mễ Dương bảo Tiền Hoài đem va-li cô ấy lên lầu sáu trước, nhưng Hoắc Bắc Thần lại xung phong nhận việc này: “Tôi đi cho, để Cảnh Nhu mở cửa cho tôi, mấy người đến ký túc xá nam trước đi.”
“Sao lại không biết xấu hổ thế chứ?” Mễ Dương vội vàng từ chối, va-li của cô vừa lớn vừa nặng, thật sự rất ngại khi để Hoắc Bắc Thần đem đi giúp.
“Không sao đâu, anh Tiền ngồi máy bay cũng mệt mỏi, chút sức này Hoắc Bắc Thần vẫn có mà. Cứ để anh ấy làm, mọi người đi trước đi.” Cảnh Nhu cười cười: “Lát nữa tụi tớ qua liền.”
Nghe Cảnh Nhu cũng nói như vậy, Mễ Dương mới yên tâm, chỉ là vẫn còn hơi thấp thỏm, mỗi bước đi đều lưu luyến quay đầu lại nhìn.
Hoắc Bắc Thần nhẹ nhàng đem cái va-li 24 inch của Mễ Dương dời lên tầng sáu, Cảnh Nhu mở cửa, Hoắc Bắc Thần khiêng vào ký túc xá, sau đó vỗ vỗ tay: “Được rồi.”
“Vất vả rồi.” Sở trường của Cảnh Nhu là quạt tay cho anh, tuy đây là buổi tối, nhưng vận động như thế cũng rất nóng, cô hỏi anh: “Muốn uống nước không?”
“Uống.” Hoắc Bắc Thần nói xong, cũng không đợi Cảnh Nhu động thủ, bản thân đã “cơm no áo ấm” tự cầm lấy cái ly trên bàn Cảnh Nhu, mở nắp ra liền ừng ực ừng ực uống nước, chỉ lát sau ly nước sôi để nguội đã nhìn thấy đáy.
Cảnh Nhu thấy anh lấy ly uống nước của mình thì khuôn mặt nhỏ hơi đỏ lên, nhưng khi nghĩ đến bọn họ cũng đã “trao đổi” nước bọt với nhau, uống nước của mình hẳn là cũng không tính là gì. Cô hắng giọng một tiếng: “Chúng ta đi xuống đi.”
Hoắc Bắc Thần giữ chặt cô, cười nói: “Sốt ruột cái gì?” Anh vừa nói, vừa cúi đầu ngậm lấy cái miệng nhỏ của cô.
Hôn môi trong ký túc xá thật sự thẹn thùng không thể giải thích được mà, Cảnh Nhu lập tức đỏ mặt, hiếm khi đẩy anh ra. Tên vô lại Hoắc Bắc Thần này lại không cho, ôm cô tiến lên hai bước, đè cô lên tủ quần áo, khom lưng ngón tay xuyên qua những sợi tóc của cô, quấn lấy cô thật chặt mà hôn, mạnh mẽ vươn đầu lưỡi khuấy động không chịu lui ra.
Cảnh Nhu bị đánh bại, vòng tay qua cổ anh mà hôn, còn hôn lại anh một cái, điều này làm Hoắc Bắc Thần càng thêm điên cuồng, hôn đến mức bản thân không dừng lại được.
Đột nhiên anh lùi lại, cái ót trực tiếp đụng phải nóc giường, vang lên một âm thanh thật lớn, Hoắc Bắc Thần “ây da” một tiếng, vuốt đầu, ý niệm gì đó đều bay đi mất.
“Đáng đời.” Đôi mắt sáng của Cảnh Nhu cứ như được rửa sạch bằng nước, tuy miệng cô nói thế, nhưng vẫn vươn tay xoa ót giúp anh.
Hoắc Bắc Thần thấy thế cũng không tự xoa nữa, cúi người ôm lấy cô, cằm đặt trên vai cô, giống như một con lười treo trên người cô, để cô xoa giúp anh, còn nhân tiện làm nũng một chút: “Đau chết anh.”
“Ai bảo anh làm bậy.” Cảnh Nhu mềm giọng quát anh, ra tay nhẹ hơn một chút, cô sờ sờ khắp nơi: “Hình như không sưng, có muốn bôi thuốc không?”
“Không cần, em xoa xoa giúp anh là được rồi.” Hoắc Bắc Thần híp mắt, khóe môi cong lên nở nụ cười, anh bắt đầu hưởng thụ.
Cảnh Nhu không nhìn thấy vẻ mặt này của anh, nghiêm túc xoa nhẹ giúp anh một hồi: “Còn đau không?”
“Đau.” Cảm giác đau nhức gì đó đã bay đi xa vạn dặm từ lâu rồi, Hoắc Bắc Thần vẫn chẳng biết xấu hổ mà há mồm nói bậy.
“Đụng mạnh thế mà, may mà không bị sưng lên.” Cô bé thành thật như Cảnh Nhu không ngờ bạn trai nói đối để được yêu thương, lại giúp anh xoa nhẹ một hồi, Hoắc Bắc Thần còn muốn lừa cô nữa, nhưng sợ làm quá mức cô lại trực tiếp kéo anh đến bệnh viện, nên chỉ có thể từ bỏ.
Cảnh Nhu muốn đi đến ký túc xá nam với anh, lại bị Hoắc Bắc Thần cản lại: “Bò lên bò xuống em cũng không chê mệt à!? Lát nữa mọi người trở về, em còn đi qua đó làm gì?”
Cảnh Nhu nghĩ lại cũng thấy đúng, thế nên nói với Hoắc Bắc Thần: “Vậy sáng mai anh gọi điện cho anh họ anh, nói là em sắp chuẩn bị khai giảng rồi, không đi thực tập nữa, anh thấy được không?”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...