Buổi tối, Cảnh Nhu và Hoắc Bắc Thần còn có một nhà ba người của Dương Tĩnh Vũ đi ăn ở Burger King. Đúng vậy, chính là Burger King ngoại trừ calo thì vẫn là calo. Kể từ khi có người bạn gái ốm yếu hay bệnh như Cảnh Nhu, đã rất lâu rồi Hoắc Bắc Thần không ăn lại loại thực phẩm rác rưởi này nữa. Nhưng bất đắc dĩ là tiểu công chúa Dương Tịnh Tịnh lại muốn con gấu bông pudding được tặng kèm trong phần ăn ở đây, cả đám người ngoại trừ thỏa mãn yêu cầu của con bé cũng không thể làm khác, bởi vì con bé mà không vui thì sẽ khóc lớn.
Thật ra Hoắc Bắc Thần không hề gì, cô bé càng khóc lớn thì anh càng vui, nhưng bố mẹ cô bé và Cảnh Nhu đều không nhẫn tâm, vì thế mọi người đều để cô bé được toại nguyện.
Rosa hỏi Dương Tĩnh Vũ sao không kêu Lý Hiền đến, Dương Tĩnh Vũ cười nói: “Người ta giảm béo còn giảm không kịp, sao có thể ăn loại đồ có calo cao này được?”
Rosa nói: “Ái chà, em cũng giảm béo.”
Dương Tĩnh Vũ nói: “Em đừng giảm cân, em vừa vặn như vậy là tốt rồi, không mập không ốm.”
Rosa cười.
Hoắc Bắc Thần cũng nói với Cảnh Nhu: “Còn em thì quá gầy, phải tăng thêm chút mỡ.”
Cảnh Nhu cũng cười.
Dương Tĩnh Vũ ngầm vươn ngón tay cái với Hoắc Bắc Thần.
Tuy nói là thực phẩm không dinh dưỡng, nhưng sau một thời gian đã lâu không ăn, hương vị ngược lại cũng không tệ. Mọi người đều ăn khá no, Dương Tịnh Tịnh được như ý nguyện có hai con gấu bông pudding, mỗi tay ôm một con chẳng còn tay để ăn cơm. Kết quả là Rosa phải đút con gái bảo bối của mình, cô ấy vừa đút, vừa không quên tìm đề tài nói chuyện phiếm: “Mọi người có nghe nói không? Khách sạn của chúng ta đã có người chết, ngày hôm qua, hay là tối hôm trước, ngay khách sạn Tây Kinh.”
“Anh cũng nghe nói.” Dương Tĩnh Vũ lấy ra một gói thuốc, đang định rút hai điếu ra, thì bị vợ yêu trừng mắt nên chỉ đành hậm hực cất đi: “Anh còn nghe nói, chuyện này cũng có liên quan đến thằng nhóc cậu à.” Anh ta nhìn về phía Hoắc Bắc Thần.
Rosa chấn động, thiếu chút nữa đút khoai lát vào trong lỗ mũi của con gái mình luôn: “Bắc Thần, làm sao vậy, sao lại liên quan đến em? Không có chuyện gì chứ?”
Hoắc Bắc Thần gặm cánh gà, liếc mắt nhìn Cảnh Nhu một cái: “Không có chuyện gì, em chỉ đặt phòng thay thôi.”
Cảnh Nhu quay đầu nhìn anh, thấy hơi căng thẳng, trước khi mọi thứ còn chưa rõ ràng, hy vọng anh không nói bậy gì hết.
“Cô ta là bạn của em à?” Rosa hỏi: “Nhà nào thế, tụi chị quen biết không?”
Hoắc Bắc Thần ăn sạch sẽ ném xương gà trên mặt bàn: “Anh chị không quen biết.”
“Vậy sao em quen được?”
Hoắc Bắc Thần cười như không cười: “Nhặt được trên đường.”
“Hả?”
“Cô gái đó ở trên đường kể lại chuyện rất bi thảm của cô ấy, bị người ta lừa không một xu dính túi. Em tốt bụng, nhặt cô ấy về sắp xếp cô ấy ở trong khách sạn.”
Rosa nghe xong, bán tín bán nghi: “Thiệt hay giả vậy?”
“Chị đoán xem?” Hoắc Bắc Thần cười hì hì.
“Đương nhiên là giả, nó mà có lòng tốt như vậy, thì tiền cũng có thể từ trên trời rơi xuống.” Dương Tĩnh Vũ buồn cười khi thấy vợ mình thật dễ bị lừa.
“Thì ra là giả à.” Rosa thất vọng: “Vậy rốt cuộc thì sao em quen được cô ta?”
Hoắc Bắc Thần chớp chớp mắt: “Chị đoán đi?”
Cái đức tính này của anh, không muốn nói rõ thì đừng mong anh nói gì cả. Rosa cũng không phải ngày đầu tiên quen biết Hoắc Bắc Thần, anh muốn thì dễ nói chuyện, không muốn thì nửa ngày cũng không cạy miệng anh được một chữ. Hiển nhiên Dương Tĩnh Vũ cũng cực kỳ hiểu tính tình anh, chỉ kêu anh đừng ra ngoài gây chuyện nguy hiểm, không tiếp tục cái đề tài này nữa.
Cảnh Nhu nhẹ nhàng thở ra, nhưng tại sao Hoắc Bắc Thần không nói cho anh họ chị dâu họ của anh là anh biết rõ tình huống của Ngũ Chân?
Ăn cũng gần xong, Dương Tịnh Tịnh lôi kéo bố mẹ đến khu trò chơi thiếu nhi xem cô bé biểu diễn, Cảnh Nhu hỏi Hoắc Bắc Thần: “Sao lúc nãy anh không nói Ngũ Chân là do em quen biết?”
Hoắc Bắc Thần bĩu môi: “Anh phiền nhất là phải giải thích, phiền toái.”
——————
Cuối cùng thì bố mẹ của Ngũ Chân cũng đồng ý giải phẫu thi thể Ngũ Chân qua điện thoại, nhưng Lữ Huy phí cả sức lực chín trâu hai hổ mới được sự đồng ý, lại không thu hoạch được cái gì. Trên người Ngũ Chân nội thương hay ngoại thương cũng không có, nhìn kiểu gì cũng thấy giống chết một cách tự nhiên. Vì thế pháp y sợ đến mức không dám vào phòng giải phẫu cả một ngày.
Chết có nguyên nhân đáng sợ, chết không có nguyên nhân càng đáng sợ hơn.
Sau khi có báo cáo giám định của pháp y, Lữ Huy cầm lấy đập lên bàn một cách mạnh mẽ. Chết một cách tự nhiên, vậy thì căn bản không thể lập án được, vốn dĩ dự định dụ rắn ra khỏi hang, cũng vì cái chết của cô ấy bị lộ ra nên không thể giải quyết được gì. Còn bên khoa kỹ thuật cũng đưa đến một tin khác, Lữ Huy nhờ bọn họ phân biệt hai người kia, nhưng trong cơ sở dữ liệu lại không có thông tin.
Chứng cứ gần như đã bị cắt đứt hoàn toàn, vào lúc này Cảnh Nhu lại gửi cho anh một tấm ảnh chụp. Bên trong là Lý Hiền và một cô gái khác, Cảnh Nhu nói cô từng gặp cô gái này với La Mỹ Liên, tên là Lưu Tĩnh, những thông tin khác thì không rõ mấy, nhưng đột nhiên cô ta đến tìm Lý Hiền, còn gọi chị ta là chị, có lẽ hai người là họ hàng của nhau.
Cảnh Nhu cũng không có nói quá cụ thể, nhưng mà có quen với La Mỹ Liên, làm người ta không thể không nghĩ theo hướng cho vay khỏa thân. Hơn nữa hiện tại Lữ Huy đã không dám coi thường cô gái Cảnh Nhu này, cứ cảm thấy cô vẫn biết một ít tình huống mà anh không biết, cô cung cấp mấy cái manh mối này, rất có khả năng vô cùng quan trọng.
Chỉ là sao cô lại xuất hiện ở hai án tử của hai cô gái kia? Rốt cuộc thì cô đóng vai gì ở trong đó?
Lữ Huy đã từng điều tra Cảnh Nhu, nếu đặt cô bé này ở trong phim điện ảnh thì chính là người truyền cảm hứng trong phim, có một người bố là kẻ giết người và một người mẹ rời bỏ gia đình, vậy sao cô có thể không quyết tâm vươn lên được chứ? Thi vào được trường Đại học Tây Kinh trọng điểm nổi tiếng nhất cả nước, có thể thấy đây là một cô gái thông minh có kỷ luật tốt. Chuyện của La Mỹ Liên còn có thể miễn cưỡng nói cho qua được, dù sao cũng là bạn học cùng trường học, nhưng mà chuyện của Ngũ Chân, chính là điển hình của câu chuyện “gặp chuyện bất bình rút dao tương trợ”. Nhưng cô là một cô gái nhỏ điềm đạm nho nhã, từ đâu mà có can đảm và dũng khí để đi giằng co với hai người đàn ông hung ác được chứ?
Lữ Huy nghĩ trăm lần cũng không ra, anh gãi đầu ổ quạ của mình, đi đến đội điều tra Kinh tế, sư phụ kêu anh tự đi nói chuyện này với Đội trưởng Đội điều tra Kinh tế.
“Lữ Huy, cậu đi đâu đây?”
Nghe có người gọi tên anh, Lữ Huy quay lại nhìn, là Lương Tĩnh Huyên - hoa khôi cùng khóa, bị phân đến khoa điều tra người dân bị mất tích: “Tôi đến khoa điều tra Kinh tế dạo một vòng, cậu đi đâu thế?”
“Có hai người đến đây báo có người bị mất tích, tôi phải đi ghi chép rõ ràng giúp bọn họ.” Lương Tĩnh Huyên nghiêng người, có hai người đang đứng phía sau cô ấy, thật ra cô ấy không cần nghiêng người, Lữ Huy cũng có thể nhìn thấy được, một người cao 1m8 mấy, dáng người cường tráng, một thiếu niên thấp hơn cũng cao 1m7 mấy, cái dàng người vừa đến 1m6 này của Lương Tĩnh Huyên cũng không thể che được.
Hai người kia gật đầu với Lữ Huy, Lữ Huy cảm thấy người cao đó hơi quen mắt, khuôn mặt cậu ta rất dễ nhận ra, chắc mình đã từng gặp qua. Sau khi tròng mắt đảo qua một vòng, Lữ Huy mới nhớ ra, người này chính là hội trưởng Hội Học Sinh của Đại học Tây Kinh, cái họ hiếm gặp, dường như họ Kinh.
Cậu ta đến báo án có người mất tích sao? Lữ Huy nhìn sắc mặt bình tĩnh của cậu ta, còn người thiếu niên kế bên kia đáy mắt chứa sự lo sợ bất an, anh nghĩ thầm có lẽ đây mới là chính chủ.
Nhóm sinh viên top đầu của Đại học Tây Kinh này, sao cả đám đều thích xen vào những việc này nhỉ? Chẳng lẽ chỉ số thông minh cao nên ý thức về trách nhiệm xã hội cũng cao? Nhưng anh chỉ nghe nói chỉ số thông minh cao sinh ra biến thái cũng nhiều thôi.
Lữ Huy lắc đầu, nghĩ hoài không hiểu nên rời đi.
Kinh Kinh Dương hơi trầm ngân nhìn về phía Lữ Huy đã rời đi: “Anh Kinh, chúng ta thật sự phải báo án sao?” Lưu Dương thấp thỏm hỏi anh ta.
Kinh Kinh Dương thu hồi ánh mắt, vỗ vỗ bả vai Lưu Dương, mỉm cười cổ vũ cậu ấy: “Đương nhiên, không phải em muốn gặp mẹ em sao? Đây là biện pháp nhanh nhất.”
Có đứa nhỏ nào mà không nghĩ đến mẹ? Tuy rằng ba tuổi cậu đã bị mẹ vứt bỏ, nhưng sâu trong nội tâm Lưu Dương vẫn muốn gặp mẹ mình. Cho dù, chỉ hỏi bà một câu rằng tạo sao lại vứt bỏ gia đình bọn họ. Ánh mắt Lưu Dương lấp lánh, cuối cùng cũng trở nên kiên định: “Vâng, em muốn gặp bà ấy.”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...