Hoắc Bắc Thần không ngờ cô đột nhiên nói một câu như thế với anh, dán lên lỗ tai anh, nhẹ nhàng mềm mại, làm anh tê dại từ da đầu đến ngón chân.
Anh biết cô thích anh, nhưng nghe chính cô nói ra, sao lại dễ nghe đến thế chứ? Thật giống như trong sách nói, như âm thanh của thiên nhiên vậy.
Hoắc Bắc Thần cười toét miệng, tay anh ôm chặt cô: “Tối hôm nay có phải anh có thể ngủ giường em không?”
Thật vất vả mới có một chút nhu tình mật ý thì cũng bị sắc lăng lúc nào cũng nghĩ đến chuyện đó phá hủy mất. Cảnh Nhu trừng anh: “Cút đi.” Mắng anh xong, Cảnh Nhu lại kéo tay anh: “Đi ăn sáng.”
Cảnh Nhu và Hoắc Bắc Thần một đi không trở lại, Lữ Huy cũng không tìm bọn họ, vì Cảnh Nhu đã gửi tin nhắn cho anh ấy. Cô nói thẳng bởi vì bị đã kích khi nghe tin Ngũ Chân chết, nên nếu có yêu cầu lấy khẩu cung gì, cô sẽ liên lạc anh ấy sau.
Lữ Huy để pháp y đưa thi thể Ngũ Chân về nhà xác trước, chờ anh ấy liên hệ được với người nhà của Ngũ Chân thì sẽ tiến hành giải phẫu, cẩn thận điều tra nguyên nhân cái chết. Lại tự mình chạy một chuyến đến khoa kỹ thuật, đem ảnh chụp của hai người đàn ông cao và thấp đã đuổi theo Cảnh Nhu với Ngũ Chân đưa cho bọn họ, nhờ bọn họ tiến hành nhận dạng gương mặt, xem thử có phải hai người đó đã từng có tiền án phạm tội hay không.
Hai ngày nay có rất nhiều vụ án, phải ít nhất một ngày bộ phận kỹ thuật mới có thể tra ra kết quả, Lữ Huy nói cảm ơn trước, sau đó xoay người lên lầu.
Nghê Huân vẫy vẫy tay đi ra khỏi toilet bước vào văn phòng, từ phía xa đã thấy Lữ Huy đang ngồi tại chỗ, trong miệng lúc đóng lúc mở lẩm bẩm nói gì đó, anh ấy để sát tai vào nghe, tất cả đều là Tam Tự Kinh chửi thề.
Anh ấy lấy một tập tài liệu vỗ lên đầu anh: “Sáng tinh mơ mà đã niệm cái gì vào lỗ tai sự phụ cậu thế!”
Lữ Huy vuốt đầu ngẩng đầu, trong mắt ngập tràn sự ai oán: “Sư phụ, em tức giận!”
“Tức giận cái gì?”
Tối hôm qua sinh nhật con gái Nghê Huân, Nghê Huân rất vất vả mới xin được phép để về sớm một chút. Lữ Huy không muốn quấy rầy Nghê Huân, nên bây giờ mới nói toàn bộ sự việc cho Nghê Huân nghe. Nghê Huân ngồi ở góc bàn, giũ ra điếu thuốc: “Chẳng phải cậu nói nguyên nhân cái chết còn chưa điều tra ra được sao? Bây giờ mà mắng liệu có phải quá sớm hay không?”
“Đó là một chuyện khác, giờ em tức giận là em cần phải đăng tin Ngũ Chân chết lên báo, còn phải báo cáo kết án Ngũ Chân cố ý thương gây thương tích, vậy thì mấy người khốn nạn đó sẽ biết Ngũ Chân đã chết. Nếu là do bọn họ giết, chắc chắn bọn họ sẽ đắc ý, cười nhạo cảnh sát chúng ta ngay cả một người cũng không bảo vệ được; nếu không phải bọn họ giết, bọn họ cũng sẽ vui mừng, chúng ta cũng rút dây động rừng. Khốn kiếp! Đã cưỡng gian chưa thành rồi mà còn dám báo án, con mẹ nó quá là điên cuồng, có lẽ chúng chắc chắn là chúng ta không làm gì được chúng! Ông đây sẽ canh chừng chúng nó tới chết!”
Lữ Huy tức muốn chết, Nghê Huân ấn đầu đẩy anh một phen: “Chỉ có cậu giỏi thôi đúng không, người báo án thì nhất định phải là đương sự à? Cậu cho rằng bọn họ ngu ngốc sao? Bây giờ cậu không nhân cơ hội đi điều tra phòng làm việc Bảo Lợi, bắt bọn họ trở tay không kịp, cậu còn ngồi đây làm gì? Còn nữa, sao đột nhiên Cảnh Nhu xuất hiện ở đằng kia, chắc chắn không phải ngẫu nhiên, tìm cô ấy hỏi cho rõ ràng. Chắc chắn cô ấy biết chút gì đó.”
Bị sư phụ giáo huấn, Lữ Huy uất ức ngẩng đầu lên: “Em đi qua phòng làm việc Bảo Lợi, hôm nay chủ nhật, phòng làm việc không làm việc, buổi sáng em gái Cảnh Nhu ở khách sạn, nhưng em ấy nói em ấy bị kích thích, nên đi trước với bạn trai, sau đó mới liên lạc với em.”
Nghê Huân híp mắt, sờ sờ mấy cọng râu mới mọc ở cằm, bị kích thích sao? Cái em gái kia hả?
“Vậy cậu ngậm chặt miệng lại đi, giấu lâu thì không được, nhưng ngày một ngày hai cũng không thể giấu được à? Sáng sớm ngày mai, đi đến phòng làm việc đấy, xem thử xem có thể dụ rắn ra khỏi hang được không.”
3 giờ chiều, Cảnh Nhu tranh thủ lúc Hoắc Bắc Thần đang ngủ, ra khỏi cửa gọi điện thoại cho Lữ Huy. Cô muốn nói vài câu với Lữ Huy, nhưng có một số việc cũng cần phải giấu anh ấy. Cảnh Nhu sợ bị lộ, nên thay đổi thành người từng trải Đại Nhu, Đại Nhu mặt đối mặt với sư phụ tương lai Lữ Huy, vẫn rất thân thiết. Cô giải thích từng tình huống mà cô biết với anh ấy trong điện thoại, đến nỗi tại sao cô xuất hiện ở cao ốc Hồng Thành, Đại Nhu đem Uông San ra để làm lý do thoái thác: “Em thực tập ở Công ty người mẫu Vũ Trụ, còn nói chuyện và chơi rất thân với chị Uông San, nhưng mà đột nhiên có một ngày đang êm đẹp mà chị ấy bị đuổi việc. Em không nghĩ ra lý do, dò hỏi chị ấy tới cùng, chị ấy mới nói là chị ấy tra ra được công ty Vũ Trụ có một số tiền không rõ lắm, là cho phòng làm việc Bảo Lợi, nên chị ấy nói cho Lý Hiền biết, nhưng mà đến ngày thứ hai lúc chị ấy đến làm việc, công ty liền đuổi việc chị ấy. Chị ấy nói là bản thân tra được chứng cứ công ty trốn thuế, cho nên công ty không thể chứa chị ấy. Em không tin công ty lại làm ra chuyện này, muốn lấy lại công bằng cho chị Uông San, cho nên sáng hôm qua em dựa theo địa chỉ chị Uông San cho, chạy đến cao ốc Hồng Thành hỏi thăm tình huống, ai biết đúng lúc gặp phải Ngũ Chân đang bị hai người đàn ông lưu manh quấy rối, mới có chuyện tiếp theo.”
“Sao em lại đến công ty người mẫu Vũ Trụ thực tập?”
“Đó là công ty do anh họ của bạn trai em mở.”
Lữ Huy kinh ngạc: “Anh họ… của bạn trai em?” Lữ Huy đã điều tra thử, ông chủ công ty người mẫu Vũ Trụ là Dương Tĩnh Vũ, là cháu trai của giám đốc Dương Mai tập đoàn Phong Lâm, bạn trai Cảnh Nhu... không phải là... cho nên hôm qua Ngũ Chân mới vào ở khách sạn cao cấp năm sao Phong Lâm sao? Anh còn đang suy nghĩ cô lấy tiền từ đâu ra nữa.
Đại Nhu giả hồ đồ, làm bộ nghe không hiểu đây là một câu hỏi, chỉ “ừ” một tiếng.
“Vậy em nghi ngờ anh họ của bạn trai em có vấn đề sao?” Cái này cũng quá là chí công vô tư rồi thì phải?
“Đương nhiên không có vấn đề.” Đại Nhu nói: “Con người anh Dương rất tốt, sao có thể làm ra loại chuyện này, em nghi ngờ, là một mình Lý Hiền lén lút làm tất cả các trò quỷ này.”
Quả nhiên vẫn là cô gái nhỏ. Nghe Đại Nhu kiên quyết như thế, Lữ Huy nuốt một số lời vào trong bụng: “Anh biết rồi, cảm ơn em đã phối hợp, có tình huống gì, thì anh sẽ liên lạc với em sau.”
Đại Nhu cúp điện thoại, nhẹ nhàng thở ra, bây giờ anh Lữ vẫn còn dễ lừa gạt. “Lúc nào em cũng có thể phối hợp cảnh sát, chỉ là cảnh sát Lữ, nguyên nhân cái chết của Ngũ Chân đã điều tra ra chưa ạ?”
“Chúng tôi đang liên lạc với người nhà của Ngũ Chân, nhưng bố em ấy nói trong điện thoại là kiên quyết không đồng ý giải phẫu cho Ngũ Chân.” Lữ Huy thở dài một hơi, nhớ tới bố mẹ của Ngũ Chân làm loạn ở trong điện thoại anh liền đau đầu, lúc thì khóc lúc thì quậy, lúc thì muốn cảnh sát bắt lấy hung thủ ngay lập tức, lại kiên quyết không cho pháp y giải phẫu Ngũ Chân: “Nhưng mà theo những gì pháp y cẩn thận kiểm tra, trước mắt vẫn chưa tìm ra chứng cứ về ngoại lực hay là ngoại vật dẫn đến cái chết của Ngũ Chân.”
Cách nói của Lữ Huy cũng tính là nhẹ nhàng, lúc pháp y nói với anh, trực tiếp dùng một từ, rợn cả tóc gáy.
Người làm nghề pháp y như bọn họ, nhiều thi thể biến thái không bình thường đều có thể chịu đựng được, mục đích chính của họ là muốn tìm ra nguyên nhân cái chết trí mạng, dấu vết của súng đao hay bị độc, chắc chắn phải có phương pháp sát hại, ngay cả chết một cách tự nhiên, cũng phải có nguyên nhân bệnh trạng. Nhưng mà những cuộc điều tra về Ngũ Chân đều cho thấy cô không có nguyên nhân tử vong.
Lại là một người trẻ tuổi “Sống thọ và chết tại nhà”. Tựa như cô học sinh của Đại học Tây Kinh trong khoảng thời gian trước.
Một người không giải thích được cũng có thể cho qua, nhưng hai người đều chết không rõ nguyên nhân, vậy thì có chút ly kỳ.
Nhưng mấy lời này Lữ Huy không nói với Cảnh Nhu, thứ nhất là sợ làm cô sợ, thứ hai điều trước mắt của hai án tử này đều có một điểm giống nhau duy nhất, chính là Cảnh Nhu.
Dường như Đại Nhu đã đoán trước được, cô cúp điện thoại, cúi đầu nhìn bóng cây loang lổ.
Cảnh Nhu đột nhiên cảm giác được tinh thần sa sút của bản thân.
Qua một hồi lâu, Đại Nhu dường như mới tự giễu cất điện thoại.
Không có ý nghĩa gì cả, không thể cứu sống được. Cô ấy nói.
Hai người vẫn chưa biến về, Đại Nhu không muốn quay về gặp Hoắc Bắc Thần, nên ra khỏi khu dân cư, cô ấy nhìn sang khuôn viên trường Đại học Tây Kinh đối diện, còn một tuần nữa thì khai giảng, rất nhiều sinh viên tránh đi thời kỳ cao điểm mà đến trước. Tốp năm tốp ba sinh viên từ bên trong đi ra ngoài, ai cũng có sự tự tại thoải mái và vô tư của người trẻ tuổi.
Đại Nhu yên lặng từ lối đi bộ băng qua đường cái. Cảnh Nhu hỏi cô ấy đi đâu, Đại Nhu nói: Tôi chỉ muốn đi một chút.
Đại Nhu từ cửa nhỏ phía Nam đi vào Đại học Tây Kinh, hơi thở của học viện văn hóa ập vào mặt, Đại Nhu híp mắt lại, đi chậm rãi. Đi qua cửa phía Nam không xa, là có thể thấy học viện Nông Nghiệp, phía trước học viện Nông Nghiệp có một pho tượng, Cảnh Nhu vẫn không thể “get” vẻ mỹ cảm của nó được, đi qua dãy khu dạy học thật dài, bất tri bất giác đi đến chỗ tấm bia đá viết khẩu hiệu của trường, phía trên viết “Hiện tại, tương lai, cố gắng không ngừng”.
Đại Nhu đứng trước tấm bia đá viết khẩu hiệu của trường một lúc, thưởng thức một chút khẩu hiệu của trường mà trước kia không chú ý đến. Sau đó xoay người đi đến ghế đá dưới bóng cây đối diện ngồi xuống, bắt chéo chân, kiễng chân đong đưa, nhắm hai mắt lại. Bên tai là từng tiếng vui cười đùa giỡn của những người bạn cùng trường, cơn gió nhẹ và tiếng ve kêu, dường như chưa xảy ra chuyện gì cả.
Đại Nhu ngồi một lúc lâu, lúc Cảnh Nhu gần như cho rằng cô ấy đã chìm vào giấc ngủ, thì Đại Nhu lờ mờ mở miệng: Thật hy vọng cô không thể tốt nghiệp được.
Cảnh Nhu đổ mồ hôi, đây là tự mình nguyền rủa mình sao?
“Cảnh Nhu?” Một giọng nam lộ vẻ bất ngờ vang bên tai cô, Đại Nhu mở mắt ra, một người có thân hình cao lớn đứng ngược sáng đi đến trước mặt cô, cô nhìn kỹ, là Kinh Kinh Dương.
Đại Nhu yên lặng thả chân đang bắt chéo xuống, nhìn chăm chăm Kinh Kinh Dương một lúc, sau đó mới chậm rãi đứng lên, đáy mắt có một tia sáng không giống bình thường: “Ơ, sao anh ở đây?”
Đột nhiên Cảnh Nhu hơi bối rối, Đại Nhu đụng phải Kinh Kinh Dương sao?
Kinh Kinh Dương vỗ vỗ hộp giấy đang ôm trong tay: “Sáp khai giảng rồi, hội học sinh phải bắt đầu làm công tác chuẩn bị để nghênh đón tân sinh viên.”
Không chỉ có Kinh Kinh Dương, mà phía sau anh ta còn có hai người bạn khác cũng ôm hộp giấy lớn, bên trong là áo thun mà hội học sinh nhờ nhân viên công tác bên ngoài in lên để đón nhân viên công tác, còn có một ít sách biểu ngữ tuyên truyền gì đó.
“À.” Đại Nhu gật gật đầu: “Vất vả rồi. “
Kinh Kinh Dương và mấy người bạn, có người cười hì hì trả lời lại một câu là phục vụ vì nhân dân.
Kinh Kinh Dương chất thùng giấy không hề nhẹ trong tay mình lên thùng giấy trong tay một người bạn, làm đối phương thiếu chút nữa là bị trẹo eo: “Mọi người đi trước đi, lát nữa tôi đến sau.”
Chờ mấy người ở hội học sinh đi xa, Kinh Kinh Dương mới nhìn về phía Đại Nhu, Đại Nhu mỉm cười: “Em mời anh ăn kem nhé?”
Kinh Kinh Dương chăm chú nhìn Cảnh Nhu trước mặt, trong lòng không hiểu sao lại có chút xôn xao. Từ lúc anh gọi cô ra ngoài, không phải hai hôm này cô trốn anh còn không kịp sao? Sao đột nhiên lại tỏ ra tốt với anh thế? Hay là phải ngả bài với anh? Nhưng anh vẫn gật đầu.
Đại Nhu và Kinh Kinh Dương đi đến quầy bán quà vặt cách đó không xa, Đại Nhu thả chậm bước chân, đi sau lưng Kinh Kinh Dương, lặng lẽ lấy một viên sô cô la ra, bỏ vào trong miệng.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...