Đại Nhu híp mắt lại.
“Được rồi, bây giờ cô mở cái đầu gấu trúc trên giao diện ra là có thể theo dõi được điện thoại cả bạn trai cô rồi, nhưng nếu khoảng cách quá xa, có khả năng tín hiệu sẽ không được tốt lắm.” Lữ Trì xem thông tin hiện trên máy tính, huýt một tiếng sáo: “Bạn trai cô là nữ à, có phong cách vậy?”
Đại Nhu không để ý đến anh ta: “Liên kết mà anh gửi là quần áo gì thế?”
Lữ Trì ngâm nga một điệu nhạc, chuyển ra bức ảnh của liên kết virus… là trang phục hầu gái mà các trạch nam hằng theo đuổi.
Bị anh ta chơi một vố. Đại Nhu xoa xoa ấn đường, cho Lữ Trì một chưởng vào gáy, khom lưng gõ một cái địa chỉ trên máy tính, để lại một câu: “Tự mà giải quyết”, sau đó cô ấy xoay người rời khỏi gian phòng nhỏ.
Lữ Trì không tiễn khách, anh ta nhìn chằm chằm một chuỗi dài địa chỉ trên màn hình, gân xanh trên nắm tay có thể thấy được rõ ràng.
Đại Nhu đi ra phía trước cửa hàng của Lữ Trì, bước xuống từ cầu thang có tay vịn. Cảnh Nhu hỏi cô: “Cô nói Lữ Trì muốn trả thù, anh ta sẽ không dùng địa chỉ này để giết người đấy chứ?”
Yên tâm đi, lòng dạ tên này không tàn nhẫn vậy đâu. Sau này chúng ta sẽ bắt Chu Tiểu Phương chịu tội buôn người. Lữ Trì tự sửa lại khẩu cung, buông tha cho chị anh ta, chẳng qua chỉ là đào rỗng thẻ ngân hàng của Chu Tiểu Phương mà thôi. Thật ra anh ta chỉ muốn rũ bỏ nỗi ám ảnh của mình. Đại Nhu gửi cho Lý Hiền cái ảnh meme “thật ngại quá”, nói là mình đã gửi sai liên kết.
“Chúng ta lấy không của người ta một chiếc điện thoại, có phải không hay lắm không?”
Sao lại là lấy không? Tôi giúp anh ta giảm bớt mấy năm ngồi tù, còn giúp anh ta lấy được tiền Chu Tiểu Phương nộp cho cục cảnh sát. Tôi đã giúp mọi người tiết kiệm được một khoản tiền lớn, chúng ta chỉ đòi một chiếc điện thoại đúng là thiệt thòi chết đi được.
… Hóa ra dòng địa chỉ này thật sự có giá trị.
Hoắc Bắc Thần lại gọi điện thoại tới, Cảnh Nhu dỗ Đại Nhu thay cô nghe điện thoại một chút. Đại Nhu cười ha ha, tôi nghe máy rồi nói chia tay nhé?
“Đại Nhu, hãy tin tưởng Hoắc Bắc Thần đi.”
Sau đó đợi đến tương lai rồi mới hối hận sao? Đại Nhu cúp điện thoại.
“Thế nhưng bây giờ tôi không hề hối hận.”
Ngồi trên tàu điện ngầm trở về, Cảnh Nhu lại đổi trở lại, lập tức gọi điện thoại cho Hoắc Bắc Thần. Hoắc Bắc Thần lại tức giận quá mức: “Tổ tông à, xin em bị tiền bạc cám dỗ chút có được không, đổi chiếc điện thoại không từ chối cuộc gọi của anh có được không?”
Cảnh Nhu: “…” Cái này hơi khó, đoán chừng dù có bị tiền bạc cám dỗ, thì điện thoại vẫn cứ bị trục trặc thôi.
Cảnh Nhu tránh đề tài này, hỏi anh gọi điện thoại làm gì. Hoắc Bắc Thần bị cô đánh trống lảng, nói cô đừng mua đồ ăn, anh sẽ đưa cô đi chơi. Lúc này Cảnh Nhu mới nhớ lại, cô định trưa hôm nay sẽ nấu cơm.
“Vậy một tiếng nữa anh ở cửa tàu điện ngầm chờ em.”
“Một tiếng ư? Em chạy đi đâu đấy?”
“Thập Hương Đồn.”
“Đi xa như vậy làm gì?”
“Mua tai nghe.”
“Anh cũng có tai nghe mà? Em dùng điện thoại của anh không được à?” Hơn nữa cô chạy đi xa như vậy chỉ để mua một cái tai nghe thôi sao?
“Không được, không bị tiền bạc cám dỗ.” Hoắc Bắc Thần hỏi sai trọng tâm rồi, Cảnh Nhu thở phào nhẹ nhõm, cô vừa nói vừa cười, nhưng giọng điệu vẫn rất đứng đắn.
Không cần nghĩ cô cũng biết vẻ mặt Hoắc Bắc Thần ở đầu dây bên kia như bị sét đánh.
“Bia mộ của anh hãy khắc là ‘chết vì giàu sang’, đồ ngốc!” Hoắc Bắc Thần bị cô chọc tức đến nỗi phải tắt máy.
Cảnh Nhu cười như một kẻ ngốc ở trên tàu điện ngầm.
Một tiếng sau, Cảnh Nhu từ cửa tàu điện ngầm đi ra, trong tay xách thêm một cái túi. Hoắc Bắc Thần đeo kính râm, đứng ở dưới bóng cây ven đường chờ cô. Thấy cô đi ra thì bước lên đón, rõ ràng đã quên chuyện một tiếng trước, mình bị cô chọc tức đến suýt dựng bia mộ.
Hoắc Bắc Thần lấy túi trên tay Cảnh Nhu, rồi xách thêm một túi giấy nữa: “Mua gì vậy?”
Cảnh Nhu cong môi: “Mua cho anh đấy."
“Này, Hoắc Bắc Thần, đón được người rồi thì mau đi thôi, nóng chết mất!” Có người gọi Hoắc Bắc Thần. Cảnh Nhu nhìn về phía phát ra tiếng nói, Khổng Ba cùng mấy người bạn của Hoắc Bắc Thần đứng dưới bóng cây cách đó không xa. Có người cô biết có người cô không biết. Cô khó hiểu, quay đầu nhìn về phía Hoắc Bắc Thần.
Hoắc Bắc Thần nói: “Có một người bạn khi học cấp ba đã ra nước ngoài sinh sống, hôm nay vừa trở về. Khổng Ba muốn bọn anh đón tiếp cô ấy tại một party home* ở khu Minh Tháp, anh đưa em đi chơi nhé?”
*Party home: là tổ chức một bữa tiệc, nhưng không tổ chức tại nhà mình mà đi thuê ở nơi khác. Trong home party vừa phục vụ đồ ăn vừa có các loại trò chơi.
Cảnh Nhu gật đầu: “Được thôi.”
Hoắc Bắc Thần dắt tay cô, kéo cô đi tới trước mặt đám bạn: “Đây là bạn gái tôi - Cảnh Nhu, chắc điều này mọi người đã biết.” Hoắc Bắc Thần khoanh vùng mấy người mà Cảnh Nhu đã gặp lần trước ở giữa không trung, rồi chỉ hai người ở bên cạnh Khổng Ba: “Hai người này em không biết, cậu ấy là Khổng Thụy em họ của Khổng Ba, còn cô ấy là kẻ phản bội Vanessa? Đàm Toa.”
“Ai phản bội, cũng không phải là tôi muốn ra nước ngoài.” Cô gái bị chỉ đích danh cười khổ, cô ấy chính là nhân vật chính của buổi tiếp đón lần này, Đàm Toa.
Hóa ra là một cô gái. Cảnh Nhu nhìn về phía Đàm Toa. Cô ấy có tóc xoăn buông ngang vai, dáng người cao gầy, trang điểm nhạt kiểu thường ngày, mặc chiếc áo không tay phối với quần jogger cộc trên mắt cá chân, là một cô gái vô cùng hút mắt. Cảnh Nhu gật đầu với Đàm Toa: “Chào cô.”
“Chào cô.” Đàm Toa dừng lại một giây trên người Cảnh Nhu, sau khi chào hỏi xong liền dời đi. Cô ấy dịu dàng cười với Hoắc Bắc Thần nói: “Bây giờ chúng ta đã đi được chưa, cậu cả Hoắc? Tôi đói sắp chết rồi!”
“Kêu các cậu đi trước, nhưng các cậu lại chạy tới như bám đuôi.” Hoắc Bắc Thần nói.
Sử Tế, người sợ cô đơn nên không dám đi lặn một mình cũng chạy tới, nhón chân vịn vào vai Hoắc Bắc Thần: “Đây không phải là vì sợ cậu đi đón người ta rồi lại không thấy bóng dáng đâu sao? Lần nói chuyện trước mới chỉ vội vã chào hỏi, cục cưng bảo bối của cậu không biết còn nhớ chúng tôi không?” Sử Tế phát hiện Hoắc Bắc Thần đối xử với Cảnh Nhu rất đặc biệt.
Hoắc Bắc Thần không chút lưu tình chụp lấy tay anh ta: "Cậu cho rằng ai cũng giống như cậu sao, trí nhớ của cô ấy rất tốt đấy." Anh xoay người về phía Cảnh Nhu, kiểm tra tại chỗ: “Cậu ấy tên gì?”
“Sử Tế.” Cảnh Nhu không do dự, không đợi Hoắc Bắc Thần hỏi lại, cô dựa theo thứ tự đọc tên từng người: “Trương Đan Dương, Lộ Phi Chu, Khổng Ba, Dương Miểu Miểu, chào mọi người.”
“Ây da, sinh viên xuất sắc của trường Đại học quả thật khác biệt!” Sử Tế trố mắt.
Hoắc Bắc Thần ôm vai Cảnh Nhu: “Đương nhiên rồi.”
Hoắc Bắc Thần có một chiếc xe, Lộ Phi Chu lái một chiếc xe nữa, vừa đủ chỗ ngồi. Hoắc Bắc Thần để đồ của Cảnh Nhu vào cốp xe, để cô ngồi ở ghế phụ lái. Cảnh Nhu dùng tay che ánh nắng chói chang rồi đi tới phía trước, cửa xe vẫn chưa mở, vừa ngẩng đầu đã thấy bên trong có người ngồi, là Đàm Toa.
“À, tớ có hơi say xe, cậu đừng để bụng… Thôi, tớ vẫn nên xuống dưới thì hơn…” Đàm Toa cảm thấy không ổn, mở cửa định xuống xe, Cảnh Nhu nhẹ nhàng giữ cô ấy lại: “Không sao, cậu cứ ngồi đi, tớ ngồi phía sau.”
Hoắc Bắc Thần bước lên trước, một tay vắt trên nóc xe: “Đàm Toa, sao cậu không ngồi xe của Lộ Phi Chu, chiếc xe đó của cậu ấy là xe mới.”
“Xe của cậu ấy gầm xe thấp quá, tôi ngồi xuống sẽ bị nôn.” Đàm Toa lắc đầu điên cuồng.
Dương Miểu Miểu cũng đi tới: “Người phô trương mới thích đi xe thể thao, ngồi khó chịu lắm, tôi cũng muốn ngồi chiếc xe này.”
Hoắc Bắc Thần liếc Cảnh Nhu một cái, Cảnh Nhu mỉm cười, tự mình mở cửa ghế sau ra. Hai người ngồi vào, Khổng Ba không chịu cô đơn cũng đi qua đây, xe của Hoắc Bắc Thần đã biến thành xe chuyên dùng cho các cô gái, rời đi trong sự ngưỡng mộ tột cùng của Sử Tế.
Dọc đường, Khổng Ba cùng Hoắc Bắc Thần và Đàm Toa nói về những câu chuyện thời cấp ba. Trên đường đi gặp đèn xanh đèn đỏ, Hoắc Bắc Thần dừng lại, theo thói quen duỗi cánh tay dài ra, muốn chọc cổ người ngồi ghế phụ lái. Ngón tay đưa lên ghế thì đột nhiên nhớ ra người kia không phải Muội Muội nhà anh, chợt dừng lại, rút tay về tự xoa cổ mình. Đàm Toa và Khổng Ba đều có chút khó hiểu về động tác của anh.
Hoắc Bắc Thần nhìn kính chiếu hậu, Cảnh Nhu ngồi ở ngay phía sau anh, anh không nhìn thấy được nên gọi một tiếng. Cảnh Nhu không trả lời, Dương Miểu Miểu ngồi ở ghế giữa phía sau thay cô đáp: “Cô ấy ngủ rồi."
Cảnh Nhu là cục cưng đáng yêu ăn ngủ đúng giờ, lúc này đã đến giờ ăn cơm, không có cơm ăn, đành phải tuân theo nguyên tắc ăn no không bằng ngủ trong lúc đói, ngủ để bổ sung thể lực.
Hoắc Bắc Thần xoay người nhìn ra phía sau Cảnh Nhu dựa lên lưng ghế, nhắm hai mắt yên tĩnh mà ngủ: “Đừng nói chuyện, để cô ấy ngủ.” Hoắc Bắc Thần tắt nhạc, điều chỉnh nhiệt độ trong xe lên cao.
Khổng Ba nổi giận: “Cô ấy ngủ thì chúng tôi không thể nói chuyện sao? Có cần làm quá vậy không!”
“Ai bảo cậu muốn ngồi xe của tôi, cậu muốn nói chuyện thì ngồi xe Lộ Phi Chu mà nói.” Lời Hoắc Bắc Thần nói ra có thể làm người ta tức chết.
Khổng Ba tức giận đến mức đưa tay qua đánh lên vai anh một cái.
Đàm Toa hoà giải: “Thôi, chúng ta đợi lát nữa rồi nói tiếp.”
Thế là bên trong xe địa hình là một khung cảnh yên tĩnh kỳ lạ. Đi được một đoạn, đột nhiên điện thoại của ai đó vang lên, Khổng Ba cười lạnh: “Có phải điện thoại cũng không cho nghe không?”
Hoắc Bắc Thần nghe ra được là tiếng chuông điện thoại của Cảnh Nhu, không nói gì. Cảnh Nhu mơ mơ màng màng lấy điện thoại ra, vừa thấy là Lý Hiền thì cơn buồn ngủ đã giảm đi một nửa. Cô ngồi ngay ngắn nghe điện thoại: “A lô, chị Lý Hiền… Không có… Cái đó thật sự là đã gửi nhầm… Không phải, không mua… Thật đó… Ừm, bây giờ đi ăn cơm… cùng Hoắc Bắc Thần, còn có bạn của anh ấy nữa… Thật sự là không mua, không lừa chị…Vâng ạ, tạm biệt.”
Cảnh Nhu tắt điện thoại, đột nhiên cảm giác bên trong xe hơi kỳ lạ, chỉ là nhất thời cô chưa rõ là kỳ lạ chỗ nào.
Hoắc Bắc Thần hỏi cô không mua cái gì, Cảnh Nhu lảng tránh. Hoắc Bắc Thần cho rằng cô nhìn trúng thứ gì đó không nỡ mua, nên dò hỏi một câu. Cảnh Nhu còn chưa kịp nói, Khổng Ba đã khoanh hai tay trước ngực, dựa người ra phía sau: “Đừng nói nữa, tôi muốn ngủ!”
“A, thật là ngại quá.” Cảnh Nhu đè thấp giọng.
“Lúc này ngủ cái gì mà ngủ, muốn ngủ lên xe Lộ Phi Chu mà ngủ.” Hoắc Bắc Thần nói.
Dương Miểu Miểu và Đàm Toa cùng bị tiêu chuẩn kép vô liêm sỉ của anh làm cho khiếp sợ đến mức nói không ra lời. Khổng Ba trực tiếp giơ chân, hung hăng đạp một cái lên ghế lái của Hoắc Bắc Thần.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...