Cảnh Nhu đi lên tầng sáu, còn chưa đẩy hết cửa ký túc xá phòng mình ra, đã nghe thấy bên trong có đoạn đối thoại lờ mờ truyền ra: “Thế này thật sự không tốt với Cảnh Nhu lắm đâu...”
“Làm sao bây giờ? Tớ chỉ muốn mọi người đều có cặp với nhau thôi.”
“Quả nhiên mời riêng vẫn hơn.”
“Mời riêng cái gì?” Cảnh Nhu vừa đẩy cửa vào, vừa hỏi.
Ba người khác trong ký túc xá đều ở đây, động tác của họ nhất trí nhìn về phía Cảnh Nhu: “Cậu về rồi à!”
Cảnh Nhu để túi xách xuống, ngồi trên ghế cởi giày: “Ừ, tớ về rồi, vừa rồi các cậu đang nói gì thế?”
Thân Chiêu Chiêu nhìn Mễ Dương, Mễ Dương nháy mắt với cô ấy, lại nhìn Quan Trạch Nam, Quan Trạch Nam cũng nhướng mày với cô ấy. Cô ấy lau lau mặt, đi đến cầu thang giường trèo lên, nuốt nước bọt cười nói: “Nhu, tớ có chuyện này muốn thông báo với cậu.”
“Chuyện gì vậy?” Cảnh Nhu đổi dép lê xong, ngẩng đầu nhìn về phía Thân Chiêu Chiêu.
“Cái đó...” Thân Chiêu Chiêu khẽ ngượng ngùng: “Tớ có bạn trai.”
“Thật sao?” Tuy Cảnh Nhu đã biết trước chuyện này, nhưng chính tai nghe được vẫn cảm thấy rất vui vẻ: “Là ai?”
“Cái này... Là Ba Đặc Nhĩ.” Nụ cười của Thân Chiêu Chiêu cố gắng giữ bình tĩnh nhưng khó che giấu được sự ngọt ngào.
Quan Trạch Nam xông tới, đánh vào vai Thân Chiêu Chiêu một cái: “Có phải ngạc nhiên vì không phải là Kinh Kinh Dương không?”
“Cậu biến đi!” Thân Chiêu Chiêu cười, dùng tay đẩy cô ấy.
“Chúc mừng!” Cảnh Nhu vỗ tay.
“Đúng là nên chúc mừng, cậu cũng nhân tiện chúc mừng tớ đi, tớ thiếu một tình địch!” Quan Trạch Nam nói: “Tiếp theo hãy xem tớ chinh phục Kinh Kinh Dương này.”
Thân Chiêu Chiêu nói: “Kinh Kinh Dương là nam thần, chỉ có thể nhìn không thể giở trò.”
“Ý của cậu là, Ba Đặc Nhĩ có thể tùy tiện để cậu giở trò sao?” Quan Trạch Nam kéo dài âm cuối.
“Này, cậu thật bẩn, để tớ đưa cho cậu một chai nước tẩy nhé!”
“Cậu không bẩn sao biết tớ bẩn?”
Hai chị em cười đùa đánh nhau, Mễ Dương bước đến công bằng bảo: “Được rồi, đừng quậy nữa, các cậu đều bẩn.”
“Chị cả…” Cả hai cùng nhau phản đối.
“Mau nói cho tớ biết, sao hai người lại ở bên nhau thế?” Cảnh Nhu xoay người, đặt tay lên lưng ghế, dựa vào ghế dựa tò mò đặt câu hỏi.
Mọi người vẫn chưa nghe, nên đều kéo ghế dựa ngồi xuống, vui vẻ nghe kể chuyện.
Đột nhiên Thân Chiêu Chiêu trở thanh ấym điểm chú ý của mọi người, cô ấy hắng giọng, người từ trước đến nay đều tùy tiện lại có chút ngượng ngùng: “Tớ cũng không biết mà, chỉ là trong khoảng thời gian này Ba Đặc Nhĩ thường xuyên đặc biệt xuất hiện ở trước mặt tớ, sau đó hai ngày trước đột nhiên... tặng cho tớ một hộp sữa bò, hỏi tớ có thể làm bạn gái anh ấy không. Sau đó tớ liền...”
“Cậu đợi chút!” Quan Trạch Nam vươn tay tỏ ý tạm dừng, cô ấy móc móc lỗ tai: “Đưa cho cậu cái gì?”
“Sữa bò ấy.”
“Ba Đặc Nhĩ tặng cậu một hộp sữa bò, đã lừa được cậu trở thành bạn gái anh ấy? Chiêu Chiêu, cậu còn có thể dễ lừa hơn nữa không?”
Mễ Dương lấy kinh nghiệm của người từng trải nói: “Cậu không hiểu, lúc đó, quan trọng nhất chính là bầu không khí!”
“Ừ, nhưng mà lúc đó Cảnh Nhu, còn thứ gì... A, xin lỗi!” Miệng Thân Chiêu Chiêu không thể dừng lại.
Cảnh Nhu cười: “Không sao, vốn dĩ chính là vậy.”
Mễ Dương và Quan Trạch Nam đều ngầm trừng mắt nhìn Thân Chiêu Chiêu một cái, tự Thân Chiêu Chiêu cũng thấy hối hận.
Tuy rằng lúc đầu các cô đã nói không mấy lạc quan về chuyện Cảnh Nhu quen nhau với Hoắc Bắc Thần, nhưng bọn họ vẫn nhìn thấy được chút gì đó giữa hai người, lúc các cô cho rằng dường như hai người bọn họ thật sự sẽ thành thật, thì đột nhiên Cảnh Nhu lại nói cô ấy chia tay với Hoắc Bắc Thần.
Hai người họ đã cãi nhau hai lần, vốn dĩ lần này phòng 616 cũng không tin là thật, chỉ cho là giận dỗi giữa hai người với nhau thôi, nhưng cả tuần này Cảnh Nhu đều rầu rĩ không vui… Cho dù cô ấy không biểu hiện ra ngoài, nhưng có khả năng ngay cả cô ấy cũng không phát hiện ra mình đã như thế, cuối tuần này cô ấy chưa từng cười lần nào.
Lúc này ba người trong ký túc xá mới biết chỉ sợ lần này thật sự chia tay, hơn nữa chỉ sợ Cảnh Nhu thật sự bất tri bất giác có tình cảm với Hoắc Bắc Thần.
Cho nên các cô rất cẩn thận né tránh khu vực có mìn này, nhưng tin tức tốt của Thân Chiêu Chiêu bất thình lình xuất hiện lại đặt ra vấn đề cho bọn họ.
“Đúng rồi, hồi nãy các cậu nói cái gì, mời riêng cái gì?” Cảnh Nhu vẫn nhớ rõ chuyện này: “Là muốn mời khách sao?”
Ký túc xá các cô lúc ở Đại học năm nhất đã hẹn trước rồi, nếu ai ở Đại học quen bạn trai, hoặc là đã có bạn trai, đều phải mời cơm. Năm trước bạn trai của Mễ Dương đã đến đây mời ký túc xá các cô đi ăn một bữa, nhưng năm nay tình huống của Cảnh Nhu là đặc thù, Cảnh Nhu không kêu Hoắc Bắc Thần mời, chị em trong ký túc xá cũng không để Cảnh Nhu kêu.
Nhưng Thân Chiêu Chiêu lại không giống, cô ấy vui vẻ muốn chia sẻ cho ký túc xá biết cô ấy có bạn trai, quả thực hận không thể thông báo cho cả thế giới.
“Ừ, chúng tớ đã thương lượng xong, Ba Đặc Nhĩ đương nhiên muốn mời các cậu đi ăn, nhưng mà anh ấy cũng muốn cùng nhau mời ký túc xá bọn họ ăn...” Thân Chiêu Chiêu cẩn thận quan sát biến hóa trên mặt của Cảnh Nhu, thấy mày cô hơi động đậy, sợ tới mức vội vàng nói: “Tốt hơn là tớ bảo anh ấy tách ra mời.”
Thì ra là sợ cô với Hoắc Bắc Thần xấu hổ khi gặp mặt: “Vậy thì cùng nhau ăn đi, nhiều người đông vui hơn.”
“Cậu... không ngại chứ?”
“Chuyện này cần gì để ý nhiều thế?”
Thân Chiêu Chiêu được cô đồng ý, giải quyết xong một vấn đề khó khăn lớn, cô ấy vui vẻ vỗ tay: “Tốt quá rồi, vậy chúng ta ăn cùng nhau nhé? Vậy thì đặt ở quán lẩu Ma Nương được không?”
Quan Trạch Nam lớn tiếng ồn ào: “Này này, cậu cũng quá suy nghĩ giúp bạn trai cậu rồi đấy, chuyện lớn thế này chỉ ăn xiên que ở quán lẩu Ma Nương để giết thời gian sao? Tớ không bảo ở Đường Gia Sảnh, thì ít nhất cũng phải cùng cấp bậc với bạn trai của chị cả chứ, mời ở Bếp Hương Khách đi?”
Thân Chiêu Chiêu lập tức nóng nảy: “Anh ấy sao có thể so với bạn trai của chị cả, anh ấy chỉ là một người chăn bò con ở vùng núi xa xôi, trong nhà ngay cả căn phòng cũng không có, chỉ có thể ngủ ở lều trại, cậu đừng làm anh ấy khó xử mà!”
Cảnh Nhu chớp chớp mắt, vùng núi xa xôi... chăn bò con?
Đại Nhu ha ha: “Đúng vậy, cô nói anh ấy có vô sỉ không. Đáng thương Chiêu Chiêu của tôi bây giờ vẫn chưa biết gì, chờ đến lúc đi đến thảo nguyên rộng lớn với anh ấy, nhìn thấy một loạt dê bò nhà anh ấy, cô biết vẻ mặt của cô ấy là gì... A, không nói trước tương lai.”
Cảnh Nhu: ...
Nói thử tự bôi đen mình là một loại trải nghiệm gì đây.
Mễ Dương đứng lên, lấy thân phận chị cả giải quyết dứt khoát: “Được rồi được rồi, ăn ở Ma Nương cũng tốt, nhiều đồ ăn, không gian cũng không tệ, nhưng cậu đến sớm một chút để chiếm phòng bao.”
“Được đấy, giờ tới đi gọi điện thoại cho anh ấy.” Thân Chiêu Chiêu vui vẻ chạy đi tìm điện thoại.
Kinh Kinh Dương quay về ký túc xá, đóng cửa lại, điều đầu tiên làm là nhìn thời khóa biểu phía sau cửa. Phía sau cửa có hai tờ thời khóa biểu, một tờ là thời khóa biểu chuyên ngành của bọn họ, anh ấy không xem, cái anh ấy xem là thời khóa biểu của Cảnh Nhu mà Hoắc Bắc Thần đã dán lên.
Chiều mai, quả nhiên có hai ô vuông trống...
“A, về rồi hả?” Hách Bình ngồi trên ghế chơi game, thấy anh ấy về thì gỡ tai nghe một bên chào hỏi một tiếng.
“Ừ.” Kinh Kinh Dương xoay người, thả cặp sách xuống ghế.
Ba Đặc Nhĩ ngồi ở trên giường nghe điện thoại, cho anh ấy một ánh mắt xem như là chào đón.
Kinh Kinh Dương đứng ở đầu giường của Hoắc Bắc Thần nhìn qua, Hoắc Bắc Thần đang nằm trên giường, trên mặt đặt một quyển sách, hai tai đeo tai nghe, nằm thẳng người. Bìa quyển sách nhìn rất quen, anh ấy nhướng mày: “Cậu lấy sách của tôi làm gì?” Đó là “Một năm” của “Lên Vũ Trụ Ăn Cơm Thịt Bò”.
“Thôi miên.” Một lúc lâu sau Hoắc Bắc Thần mới đáp lại.
“... Tặng cho cậu.” Kinh Kinh Dương sợ lúc lấy cuốn sách đó về lại có thêm hương vị gì đó.
Ba Đặc Nhĩ nhảy xuống giường: “Các anh em, tôi có một chuyện quan trọng muốn tuyên bố.”
“Có rắm mau thả, tôi đang vội!” Hách Bình tháo tai nghe xuống trước, sau đó treo nó trên cổ.
Ba Đặc Nhĩ hắng giọng nói: “Tiểu đệ bất tài, trải qua hai mươi năm độc thân từ trong bụng mẹ, rốt cuộc nhờ sự may mắn của anh em, tôi cũng có thể quen được người bạn gái đầu tiên trong cuộc đời, ‘đa tạ’ ‘đa tạ’!”
“Mẹ kiếp! Cậu cứ làm chuyện lớn một cách lặng lẽ như thế à! Là ai là ai, không phải là Quan Trạch Nam thật chứ?”
“Không phải, tuy không đúng nhưng cũng gần đấy.”
“Đệch, không phải là Cảnh Nhu chứ!” Hách Bình nói với vẻ ghen ghét rõ ràng vì bạn cùng phòng vứt bỏ anh ấy có đôi có cặp.
Ba Đặc Nhĩ đánh một phát lên đầu Hách Bình.
Hoắc Bắc Thần chậm rãi lấy sách trên mặt ra, đứng thẳng người giống như cương thi, vẻ mặt vô cảm nhìn về phía Ba Đặc Nhĩ.
“Không phải không phải, tuyệt đối không phải.” Ba Đặc Nhĩ vội vàng xua tay: “Là Thân Chiêu Chiêu!”
Hoắc Bắc Thần mới “ha ha” một tiếng với vẻ mặt vô cảm.
Kinh Kinh Dương nhướng mày: “Sao lại là cô ấy?”
“Cô ấy đủ sữa cho con trai cậu uống à?” Hoắc Bắc Thần chống cằm, lười biếng hỏi.
Ba Đặc Nhĩ thay đổi thành vẻ mặt nghiêm túc trong nháy mắt: “Sao có thể lấy việc có đủ sữa cho con trai tôi uống để làm tiêu chuẩn được chứ? Chủ yếu chính là tình yêu, tình yêu ấy!”
Hách Bình đứng lên, vỗ vài cái lên mặt anh ấy: “Vả mặt đau không?”
“Không đau.” Ba Đặc Nhĩ ngây ngô cười ha ha, bây giờ anh có bạn gái thì mọi chuyện đều đủ rồi.
“Thông báo xong rồi, làm gì nữa?” Kinh Kinh Dương cởi cúc áo thay quần áo.
“Đúng đúng đúng, đây mới là trọng điểm, thông báo xong, đương nhiên là mời các anh em tốt xõa một bữa để chúc mừng rồi! Sao, tối mai đến quán lẩu Ma Nương, Chiêu Chiêu cũng gọi mấy cô gái bên ký túc xá cô ấy, chúng ta cùng nhau đi ăn bữa cơm đi.”
Hoắc Bắc Thần và Kinh Kinh Dương đồng thời nhướng mày.
Kinh Kinh Dương nghĩ, tối mai khi ăn cơm xong về, hẳn là còn có thể đi thư viện chứ?
Hoắc Bắc Thần không nói chuyện, Ba Đặc Nhĩ có chút căng thẳng: “Bắc Thần, cậu có đi không? Nếu cậu không rảnh...”
Hoắc Bắc Thần lười nhác nói: “Tôi đi, có ăn có uống, sao tôi lại không đi? Chẳng qua là cậu đã quen bạn gái, mời khách mà lại đến tiệm lẩu, cậu muốn đá bạn gái vừa mới quen đi sao.”
“Cái này không phải tôi bảo, là Chiêu Chiêu em ấy chọn, có lẽ các cô gái ký túc xá bên kia thích ăn lẩu chăng?”
“Được rồi, cậu đổi chỗ thành Đường Gia Sảnh đi, tôi tài trợ chi phí cho cậu.” Hoắc Bắc Thần nằm xuống lần nữa, cầm sách lên lật xem, dường như muốn tiếp tục thôi miên.
“Quả nhiên vẫn là phải long trọng một chút à? Đường Gia Sảnh thì Đường Gia Sảnh, không cần cậu tài trợ chi phí đâu, cùng lắm thì sau khi về tôi tìm thêm hai việc nữa để làm thôi.”
Ba Đặc Nhĩ đi gọi điện thoại cho Thân Chiêu Chiêu, Hoắc Bắc Thần nằm trên giường, bỗng nhiên ý thức được một chuyện.
Hình như anh chưa từng mời mấy người trong ký túc xá của Cảnh Nhu ăn cơm.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...