“Chào dì Lưu ạ, con mạo muội tới quấy rầy ạ.” Cảnh Nhu vội vàng khom lưng chào hỏi.
“Cái gì mạo muội với không mạo muội, quá khách sáo rồi, dì thích đông vui, con cứ xem nơi này như nhà mình đi, cứ ngồi tự nhiên! Con trai, mau lấy cho Tiểu Nhu ly nước trái cây.”
Kinh Kinh Dương đáp lời, xoay người đi lấy đồ uống đã làm sẵn trong tủ lạnh.
Trong bếp vẫn còn cái nồi đang nấu, Lưu Tố Tố không thể ở lâu: “Tiểu Nhu ngồi xuống trước đi, dì còn hai món nữa, xào xong ngay đây.”
“Con đến phụ dì nhé.”
“Không cần không cần, dì đã rửa xong hết rồi, không có gì để phụ đâu, con cứ an tâm ngồi đây đi, muốn nghe nhạc gì, thì bảo Kinh Dương bật cho con nghe.” Lưu Tố Tố hấp tấp nói, nghe tiếng “xèo xèo” trong bếp, vội vàng quay lại đầu bước nhanh vào trong.
Kinh Kinh Dương rót cho Cảnh Nhu một ly ép thạch lựu mà Lưu Tố Tố đã làm, Cảnh Nhu nhận lấy nói cảm ơn, chỉ chỉ một tấm ảnh trên tường: “Bố anh, là thầy dương cầm à?” Người đàn ông trung niên trong tấm ảnh mặc một bộ Âu phục đuôi tôm, có mấy phần giống Kinh Kinh Dương, rõ ràng là đang chơi đàn dương cầm trong một dịp rất trang trọng hoành tráng.
Kinh Kinh Dương cười nói: “Chưa tới mức là thầy gì cả, chỉ là mưu sinh kiếm sống thôi, thường xuyên không ở nhà, lần trước sinh nhật chú Hoắc, ông ấy cũng đang biểu diễn ở nước ngoài không về kịp.”
“Gia đình anh một người đàn dương cầm, một người hát quốc tuý, thật thú vị.”
“Thú vị cái gì, hai người bọn họ ngày nào cũng ồn ào, giống như bánh chưng đi ăn với đồ ngọt vậy.” Kinh Kinh Dương cười “xì” một tiếng, hủy đi đài cao của bố mẹ mình.
Cảnh Nhu cười nhạt, nhìn ảnh chụp gia đình ở giữa, người bố mặc bộ Âu phục trắng, người mẹ mặc áo bào đi diễn, Kinh Kinh Dương mặc bộ đồ thể thao, rất có tình cảm, cũng rất hài hòa.
“Vậy anh biết môn nào?”
“Anh không biết hát kịch.”
Cảnh Nhu nhướng mày: “Vậy hẳn là anh biết chơi đàn dương cầm nhỉ?”
“Chỉ biết một ít thôi.” Kinh Kinh Dương rất khiêm tốn.
Cảnh Nhu đột nhiên muốn nghe một chút, nhưng sợ nói ra sẽ làm Kinh Kinh Dương khó xử, vậy nên cô nuốt lời muốn nói vào trong cổ họng. Nhưng thật ra Kinh Kinh Dương lại nổi hứng, tự mình nói ra: “Dù sao giờ cũng rảnh rỗi, hay là anh hiến chút tài mọn đàn một khúc nhé?”
“Được.” Khóe môi Cảnh Nhu nhếch lên lần đầu tiên trong ngày hôm nay.
Kinh Kinh Dương mở nắp dương cầm màu trắng ra, phím đàn trắng đen không dính một hạt bụi, cây đàn được bảo quản rất tốt. Kinh Kinh Dương thử âm, ngẩng đầu liếc mắt nhìn Cảnh Nhu một cái, cúi đầu, ngón tay thon dài ấn xuống phím đàn, những nốt nhạc chậm rãi uyển chuyển hóa thành một cảnh đẹp lơ lửng bay trên không trung.
Cảnh Nhu đứng bên cạnh đàn dương cầm lắng nghe, cô không biết Kinh Kinh Dương đàn bài gì, chỉ cảm thấy rất dễ nghe, rất dịu dàng, tựa như... gió xuân thổi bên tai.
Lưu Tố Tố đặt cái muôi (vá) xuống, giữa tiếng ồn ào của máy hút mùi bà có thể nghe thấy tiếng đàn dương cầm vang lên trong phòng khách, bà đi đến cửa bếp lắng nghe cẩn thận, là Canon.
“Thằng nhóc này...” Kinh Kinh Dương biết dương cầm là do bố Kinh Nguyệt Mãn của anh tự mình dạy, anh đã giành được vị trí quán quân trong đội trẻ quốc gia, nhưng từ khi vào cấp 3, anh đã không còn chơi đàn nữa. Bà mẹ già như bà muốn nghe, bảo mười lần thì chỉ được có một lần, có để tâm hay không thì là chuyện khác. Hôm nay khúc nhạc này, hẳn là để tâm hơn rất nhiều, thậm chí còn dịu dàng tinh tế hơn mấy lần trước bà đã nghe thấy.
“Chồng tương lai đánh đàn giải buồn cho cô, mẹ chồng tương lai nấu cơm cho cô, đây chẳng lẽ không phải là những ngày tốt đẹp trong mơ của cô hay sao?” Đại Nhu buồn bã nói.
Cảnh Nhu đang chuyên tâm nghe đàn khẽ sửng sốt.
Chờ Kinh Kinh Dương đàn xong, Lưu Tố Tố mới bưng mâm bước ra, cười như không cười liếc mắt nhìn con trai một cái, sau đó mới hòa ái nói với Cảnh Nhu: “Được rồi, nghe hết một khúc đàn của thiếu gia chúng ta như món khai vị, thì có thể lại đây ăn cơm!”
Kinh Kinh Dương nghe ra được sự trêu chọc trong lời nói của mẹ, nhưng ngay cả mí mắt anh ấy cũng không thèm động đậy, bình tĩnh đứng dậy, đưa Cảnh Nhu đi về phía nhà ăn.
Vì Cảnh Nhu đến đây, nên Lưu Tố Tố làm rất nhiều đồ ăn, trong đó có cả món khổ qua nhồi và thịt xào mà Đại Nhu đã nói. Vốn dĩ Cảnh Nhu không thể ăn nhiều, nhưng sau khi ăn hai miếng khổ qua nhồi và mấy miếng thịt xào, cô đã rất no rồi, vậy mà cô vẫn còn nhìn chằm chằm vào miếng thịt ba chỉ đang tỏa sáng, lại muốn ăn thêm một miếng.
Lưu Tố Tố thích nhất là khách muốn ăn thêm đồ bà nấu, giống như ánh mắt đang nhìn chằm chằm của Cảnh Nhu, bà càng thích hơn nữa.
“Lại ăn thêm chút đi, một lát dì pha cho con một ấm trà để uống.”
Cảnh Nhu cắn đũa, hai mắt chớp chớp, nội tâm đấu tranh kịch liệt.
“No rồi thì không nên ăn nữa, buổi tối khó tiêu hóa.” Kinh Kinh Dương nói.
Lúc này Cảnh Nhu mới đặt đũa xuống: “Con no rồi ạ.”
Lưu Tố Tố lại liếc mắt nhìn con trai một cái.
Sau bữa cơm vui vẻ, đã đến 9 giờ, lại ngồi một lúc, Lưu Tố Tố và Cảnh Nhu đàm luận tình hình của Chu Tri một chút, Kinh Kinh Dương liền nói muốn đưa Cảnh Nhu về trường học. Lưu Tố Tố nhìn thời gian, cũng không giữ lại nữa, bà đứng dậy tiễn: “Tiểu Nhu. Nào! Lưu số điện thoại của dì, dì thường xuyên ở nhà, nếu con muốn ăn đồ ăn dì làm thì tới đây, Kinh Dương nó có về nhà hay không cũng không quan trọng. Nó không ở đây, chúng ta còn có thể yên tâm thảo luận về hí khúc.”
Cảnh Nhu vội vàng lấy điện thoại ra lưu số điện thoại của Lưu Tố Tố vào, lại nhá máy gọi điện thoại cho bà ấy, sau đó mới cùng chào tạm biệt với Lưu Tố Tố, đi cùng với Kinh Kinh Dương vào thang máy đi xuống lầu.
Vừa ra khỏi khu dân cư, Kinh Kinh Dương liền nhận được một tin nhắn của Lưu Tố Tố.
[Con trai cuối cùng cũng có hứng thú với người khác giới, mẹ già cảm thấy rất hài lòng, tuy nhiên, hy vọng con cạnh tranh công bằng, đừng làm tổn thương hòa khí hai nhà ‘mỉm cười’ ‘mỉm cười’]
Kinh Kinh Dương nhướng mày, gửi lại một tin: [Trình độ văn hóa con trai mẹ có hạn, xin mẹ dùng từ ngữ hiện đại, cảm ơn]
Cảnh Nhu nhìn xung quanh, đoạn đường này ngay lúc này nhà nào cũng có xe, nên xe taxi rất ít, Cảnh Nhu nói: “Tôi dùng điện thoại đặt xe.”
Kinh Kinh Dương cất điện thoại vào trong túi: “Tôi có chút no căng bụng, hay là chúng ta đi một đoạn trước rồi ngồi xe nhé?”
Thật ra Cảnh Nhu cũng có chút no căng bụng, nên cô đồng ý không chút do dự.
Kinh Kinh Dương chỉ hướng bên phải: “Bên kia là tuyến đường chính, chúng ta đi qua bên kia đi.”
Cảnh Nhu khẽ liếc nhìn, ánh đèn mờ ảo không thể nhìn rõ, nhưng cô vẫn gật đầu.
Hai người không nhanh không chậm đi về hướng bên phải, thỉnh thoảng có xe chạy qua, ánh đèn lóe lên rồi tắt trên hai người họ.
Kinh Kinh Dương nghiêng đầu nhìn về phía Cảnh Nhu đang hơi cúi đầu bên cạnh anh, ánh đèn mờ ảo chiếu vào khuôn mặt cô càng lúc càng mềm mại, trên người cô cũng lộ ra vẻ dịu dàng vô cớ. Anh cứ muốn đi mãi con đường này như thế.
“... Em và Hoắc Bắc Thần, lại cãi nhau sao?”
Cảnh Nhu vốn đang đuổi theo cái bóng của mình, nghe vậy ngẩng đầu nhìn về phía Kinh Kinh Dương, cô mím môi: “Không phải cãi nhau, là chia tay.”
Tim Kinh Kinh Dương đập có chút nhanh, nhưng anh ấy vẫn bình ổn lại: “Sao thế?” Anh ấy khẽ dừng lại, lại hỏi thêm một câu: “Có thể nói cho anh biết không?”
“Không có gì để nói, tóm lại Hoắc Bắc Thần không phải là người tốt.” Cảnh Nhu rũ mí mắt xuống, trong giọng nói có sự tức giận.
Kinh Kinh Dương dừng chân lại.
Cảnh Nhu cũng dừng lại theo.
“Vậy em cảm thấy, anh có phải người tốt không?”
Cảnh Nhu có chút ngạc nhiên nhìn vào mắt Kinh Kinh Dương, nhìn thấy trong con ngươi của đôi mắt đó có một tia sáng khác lạ, đột nhiên cô muốn né tránh ánh mắt ấy.
Có tiếng cười của mấy đứa nhỏ từ xa truyền tới, một cặp bé trai mũm mĩm trong bộ quần áo giống nhau chạy tới, hai đứa nắm tay trong mắt chỉ có đối phương, suýt chút nữa là đụng phải cột đèn đường mà cũng không biết.
Cảnh Nhu vội vàng đưa tay ra ngăn cản hai đứa nhóc mũm mĩm, nhưng hậu quả của việc hăng hái làm chuyện tốt là suýt chút nữa bị hai đứa nhóc đụng ngã, Kinh Kinh Dương vội vàng đưa tay đỡ cô.
Mẹ của hai đứa nhóc vội vàng chạy đến vừa nói cám ơn rồi lại nói xin lỗi, Cảnh Nhu xua tay, nói chỉ là chuyện nhỏ.
Người mẹ mỗi tay một đứa dắt hai đứa nhóc sinh đôi đi mất, Cảnh Nhu thu ánh mắt lại, trên vai có chút nóng, cô thoáng nghiêng đầu, tay Kinh Kinh Dương vẫn đặt trên vai cô. Cô muốn nhấc chân lui về phía sau, bàn tay Kinh Kinh Dương lại đột nhiên khẽ dùng sức.
“Nếu em còn độc thân, có thể suy xét về anh một chút được không?” Giọng nói khe khẽ phảng phất qua tai Cảnh Nhu, nhưng từng câu từng chữ cứ như đang gõ nhẹ vào lòng cô.
Dù sao Cảnh Nhu cũng đã trải qua lời tỏ tình của người tàn bạo là Hoắc Bắc Thần, nên cô có vẻ rất bình tĩnh, mặc dù trong lòng loạn một nùi.
Không phải nói Kinh Kinh Dương là sau khi Hoắc Bắc Thần vứt bỏ cô, mới lâu ngày sinh tình rồi yêu cô sao? Xảy ra vấn đề ở đâu rồi?
Kinh Kinh Dương nói xong liền buông Cảnh Nhu ra, anh ấy vội vàng bước lên một bước, nhìn chăm chú vào Cảnh Nhu đang bình tĩnh cứ như cô căn bản không nghe thấy anh ấy nói gì, sau đó ho nhẹ một tiếng, chậm rãi bước về phía trước.
Anh đi được một lúc, dừng lại, dùng tay gãi gãi sau đầu. Vẻ mặt này của Cảnh Nhu, đừng nói là cô không nghe thấy những gì anh đang nói đấy chứ?
Cần phải nói lại lần nữa hay không? Nhưng mà tỏ tình rất khó, tim anh đập có chút nhanh...
“Xin lỗi.” Lúc Kinh Kinh Dương vẫn đang còn rối rắm, phía sau đã truyền đến tiếng xin lỗi.
Kinh Kinh Dương quay đầu, Cảnh Nhu đứng dưới ánh đèn đường, hai mắt sáng ngời nghiêm túc nhìn anh ấy: “Rất xin lỗi, tôi không thể lần nào cũng không nghiêm túc như vậy.”
Lời này có chút sốt ruột. Cũng vì Hoắc Bắc Thần là người đầu tiên cô không nghiêm túc, lần thứ hai cô cũng không muốn không nghiêm túc với anh ấy như thế.
“... Không sao, là anh lỗ mãng rồi.” Tuy rằng bị từ chối, nhưng Kinh Kinh Dương vẫn cảm thấy nằm trong dự kiến, nghĩ thầm bản thân cũng thật là ngớ ngẩn, theo đuổi cũng chưa từng theo đuổi người ta, vậy mà bắt người ta phải đồng ý, quả nhiên anh ở cùng với Hoắc Bắc Thần nên cũng giống như cậu ấy rồi.
Cảnh Nhu thở nhẹ một hơi, khuôn mặt thả lỏng như trút được gánh nặng.
Hai người có chút xấu hổ, rồi lại làm như không có việc gì đi lên tuyến đường chính, đúng lúc ven đường có một chiếc taxi dừng lại, Kinh Kinh Dương mở cửa ghế sau ra để Cảnh Nhu ngồi vào, bản thân thì ngồi ở ghế phụ. Chú tài xế hay nói chuyện, dọc đường đều thảo luận với bọn họ chuyện đặt xe nguy hiểm trên app, phải quý trọng sinh mạng, đừng đặt xe trên app nữa, chiếc xe taxi dùng tư thế hoàn mỹ dừng lại trước cổng trường Đại học Tây Kinh.
Cảnh Nhu muốn giành trả tiền, nhưng Kinh Kinh Dương lại không cho, chú tài xế nhận tiền của Kinh Kinh Dương, quay đầu nói với Cảnh Nhu: “Em gái, bạn trai ở đây, thì cứ cho cậu ta cơ hội thể hiện đi!”
Vì thế chú ấy thành công mà kéo sự xấu hổ mà anh ấy đã hóa giải lên một lần nữa.
Hai người bước chậm quay về ký túc xá, cùng nhau trao đổi sách tâm đắc của “Lên Vũ Trụ Ăn Cơm Thịt Bò”, ngẫu nhiên còn thảo luận một ít đề tài kỳ thi cuối kỳ. Cảnh Nhu đến dưới ký túc xá, tạm biệt với Kinh Kinh Dương, Kinh Kinh Dương nói: “Ngày mai cùng nhau đi thư viện nhé?”
Cảnh Nhu nhìn anh ấy, trong mắt có chút do dự.
Kinh Kinh Dương cười khẽ: “Anh chỉ là muốn tìm một người cùng nhau ôn tập, chuẩn bị kỳ thi cuối kỳ mà thôi. Sao vậy, không tiện sao?”
“Không có gì, vậy thì mấy giờ?”
“Chiều ngày mai 2 giờ rưỡi, được không?”
Cảnh Nhu nghiêng đầu: “Chiều mai hình như tôi có lớp.”
Kinh Kinh Dương khẽ sửng sốt: “Thế sao?”
“Ừ, buổi tối đi, để xem buổi tối có sắp xếp gì không, không có thì tôi gọi điện thoại cho anh.”
Kinh Kinh Dương nghe lời gật đầu: “Được.”
Hai người tạm biệt, Cảnh Nhu xoay người đi vào ký túc xá.
“... Tại sao cô từ chối Kinh Kinh Dương?” Đại Nhu vẫn luôn ở đây, nhưng lúc Kinh Kinh Dương tỏ tình, cô ấy vẫn không lên tiếng.
Cảnh Nhu bước từng bước lên cầu thang.
Tôi chỉ là nghe theo trái tim của mình thôi.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...