Vốn dĩ chuyện này đã đủ rêu rao, bị mấy người Nhậm Khởi Nam gây ồn ào, người vây xem càng nhiều. Ánh mắt bọn họ nhìn Thang Hoành Thâm đều lộ vẻ khinh thường, tốp năm tốp ba khẽ nói nhỏ.
Thang Hoành Thâm bị đánh đến mức phải vắt giò lên cổ chạy, hoa cũng không rảnh mà lo, ngồi xổm dưới đất cầu xin tha: “Đừng đánh, đừng đánh, đau quá!”
“Đau? Anh còn biết đau! Đàn chị bị một tên cặn bã như anh làm cho sợ xanh mặt rồi, chị ấy mới đau đấy, chị ấy mới phải đau đầu!” Thân Chiêu Chiêu chưa hết giận, lại bước đến dùng sức đạp một cái.
Ba Đặc Nhĩ xuống dưới ăn cơm, trực tiếp đến xem trận náo nhiệt này, thấy dáng vẻ dũng mãnh của Thân Chiêu Chiêu thì kinh ngạc.
“Tôi không có, tôi không có, đều là hiểu lầm, đều là con nhỏ Trần Tinh kia nói bậy! Trước nay tôi và cô ta không có gì cả!” Thang Hoành Thâm dù bận ôm đầu vẫn chật vật giải thích.
“Cô ấy nói bậy cái gì?” Một giọng nữ khàn khàn từ sau truyền tới, là giọng của Lôi Thư Hủy.
Cảnh Nhu quay đầu, khuôn mặt Lôi Thư Hủy trắng bệch, hai mắt sưng như quả đào, mũi hồng hồng, dưới mũi có dấu vết bị ma sát đến mức trầy da, nhìn qua tựa như có ria mép màu đỏ, nước mắt trên mặt vẫn chưa khô, tay cô ấy cầm tờ khăn giấy ướt một nửa, nắm chặt đến mức gân xanh cũng hiện rõ lên.
Thang Hoành Thâm ở dưới đất vội vàng đứng dậy, lảo đảo chạy đến trước mặt Lôi Thư Hủy: “Thư Hủy, Thư Hủy, em nghe anh giải thích, anh thật sự không có gì với Trần Tinh cả, anh mà có gì đó với cô ta anh sẽ bị sét đánh! Cô ta chính là người bị bệnh tâm thần, đầu óc cô ta có vấn đề, nói bậy mà!”
“Nói bậy? Vậy những tấm ảnh đó, anh lại giải thích như thế nào?” Lôi Thư Hủy lạnh lùng nhìn người bạn trai đã yêu nhau nhiều năm trước mắt, giống như hôm nay mới quen biết anh ta.
Trong lòng Thang Hoành Thâm muốn chửi tám đời tổ tông của Trần Tinh, trên mặt vẫn là dáng vẻ thanh niên ngây thơ vô tri đầy hứa hẹn: “Ảnh, ảnh gì?”
Lôi Thư Hủy có vẻ muốn chế nhạo, nhưng khóe môi không thể cong lên: “Anh có ảnh giường chiếu với cô ta ấy.”
“Ảnh giường chiếu gì chứ? Ảnh giường chiếu gì ở đây, chưa từng có chuyện đó, nhất định là cô ta photoshop! Bây giờ khoa học kỹ thuật phát triển như vậy, cô ta có thể tùy tiện lấy ảnh một người đổi thành đầu anh mà, như vậy sẽ hoàn hảo không dấu vết!” Thang Hoành Thâm lau mồ hôi trên trán, dường như vành mắt cũng đỏ lên: “Đúng, là anh lừa em, nói cô ta không có hứng thú với anh, nhưng thật ra cô ta đã tỏ tình với anh. Nhưng anh không quan tâm đến cô ta, anh thật sự không quan tâm đến cô ta, người trong ký túc xá bọn anh đều biết chuyện này. Nhưng cô ta vẫn cứ lì lợm la liếm, nói gì cô ta cũng không nghe, cô ta chỉ là một cô gái, anh cũng không thể động thủ, chỉ có thể...”
“Thang Hoành Thâm, anh còn nói dối với tôi, anh còn nói dối ngay trước mặt tôi!” Lôi Thư Hủy đột nhiên cuồng loạn: “Ảnh chụp là giả, video cũng là giả sao? Thang Hoành Thâm, anh đi chết cho tôi, bây giờ đi chết đi!”
Lôi Thư Hủy điên cuồng cào vào mặt Thang Hoành Thâm, ánh mắt kia giống như muốn chết chung với anh ta. Mọi người đều bị cô ấy dọa sợ, vốn dĩ Nhậm Khởi Nam đến giúp đỡ đánh người con trai đã phụ lòng Lôi Thư Hủy cũng vô thức tiến lên kéo cô ấy ra, nhưng Lôi Thư Hủy như bị đánh mất lý trí, cô ấy mở năm ngón tay ra khua loạn xạ trong không khí, vừa gào vừa khóc, lại còn mắng cái gì đấy trong lúc đang khóc, tựa như một bà điên.
Thang Hoành Thâm sợ tới mức lui về sau vài bước, anh ta cảm thấy trên mặt nóng rát, sờ sờ, không ngờ lại chảy cả máu. Anh ta không thể tin trừng mắt nhìn Lôi Thư Hủy, điên rồi, đều điên cả rồi.
Tại sao phụ nữ điên lên thì còn điên hơn cả đàn ông vậy!
“Thang Hoành Thâm, anh đi chết cho tôi, anh đi chết cho tôi!” Lôi Thư Hủy ngồi xổm trên mặt đất gào khóc lớn, ngón tay dính máu chống xuống đất bấu chặt trên nền xi-măng, máu thịt trên móng tay trở nên trắng bệch.
Nước mắt của cô ấy rơi trên mặt đất, cũng rơi trong lòng mấy cô gái đứng ở đây. Nếu không phải đau lòng tột đỉnh, làm gì có cô gái nào lại khóc đến mức này ở nơi đông người chứ?
Trong lúc nhất thời xung quanh yên tĩnh trở lại, chỉ nghe thấy tiếng khóc thảm thiết của Lôi Thư Hủy.
Cảnh Nhu lặng lẽ ngồi xổm xuống bên cạnh Lôi Thư Hủy, lại không biết an ủi cô ấy như thế nào.
“Thấy không? Tương lai của cô chính là cô ấy.” Đại Nhu khẽ nói.
Tay Cảnh Nhu nắm thành quyền. Cô nói cái gì?
“Tôi nói, dáng vẻ đội tưởng bị bạn trai cô ấy phản bội, chính là dáng vẻ cô bị Hoắc Bắc Thần phản bội trong tương lai.”
Tim như ngừng đập, Cảnh Nhu nghiêng đầu nhìn Lôi Thư Hủy vẫn đang khóc đau khổ tột cùng.
“Có phải cô cảm thấy dường như Hoắc Bắc Thần đối xử với cô khá tốt hay không? Có vẻ như anh ta đã thích cô? Xin cô hãy nhìn kỹ dáng vẻ bây giờ của đội trưởng, cô ấy và bạn trai cô ấy là thanh mai trúc mã điển hình, là người yêu nhiều năm.” Nhưng người đàn ông vẫn ngoại tình như thường.
Sắc mặt Cảnh Nhu trắng bệch.
Đại Nhu tiếp tục nói: “Lúc trước tôi đã quá ngây thơ, coi mọi thứ là chuyện đương nhiên. Khi đó lúc nhìn thấy dáng vẻ này của đội trưởng, tôi nên đề cao cảnh giác.”
Tại sao cô không nói cho tôi biết, Thang Hoành Thâm sẽ một chân đạp hai thuyền?
“Nói cho cô biết thì có ích lợi gì? Nói với cô, cô sẽ ngăn cản Thang Hoành Thâm lại sao? Loại đàn ông này, đã ngoại tình một lần, thì sẽ có thể ngoại tình hàng nghìn hàng vạn lần, đau dài không bằng đau ngắn, để đội trưởng sớm nhìn rõ gương mặt thật của anh ta một chút, cô ấy mới có thể sớm giải thoát được.” Đại Nhu dừng lại một chút: “Giống như cô bây giờ.”
Trái tim của Cảnh Nhu chợt thắt lại.
Tôi không có. Cô theo bản năng phản bác lại.
“Cô đừng quên, tôi chính là cô, trong lòng cô suy nghĩ những gì, sao tôi lại không biết được.”
“Thang Hoành Thâm, quả nhiên cậu ở đây!” Bạn cùng phòng Thang Hoành Thâm ướt đẫm mồ hôi đột nhiên chạy tới: “Sao cậu không nhận điện thoại, xảy ra chuyện lớn rồi!”
Thang Hoành Thâm đang kéo áo của mình lau máu trên mặt. Anh ta định mượn một tờ khăn giấy, nhưng tất cả mọi người xung quanh không cho anh ta mượn. Anh ta u ám nhìn về phía bạn cùng phòng: “Có chuyện gì một lát nữa rồi nói.” Không thấy tình huống của anh ta bây giờ sao?
Bạn cùng phòng của Thang Hoành Thâm lo lắng nhảy dựng: “Trời ạ, lát nữa nói chỉ sợ không kịp nữa rồi, Trần Tinh tự tử rồi!”
Những người có mặt bắt đầu ồn ào.
“Cái gì?” Sắc mặt Thang Hoành Thâm đột biến.
“Trần Tinh tự tử, nhưng may mắn bạn của cô ta phát hiện, bây giờ đã được xe cấp cứu đưa đi, nhưng có cứu sống được hay không thì là một chuyện khác!”
“Ha ha ha ha…” Lôi Thư Hủy vừa khóc cừa cười, cô ấy ngẩng đầu, tựa như người mất trí: “Cô gái kia ngày hôm qua quậy phá một trận, hôm nay thật sự đã tự tử rồi. Thang Hoành Thâm, anh rất giỏi!”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...