Bạn trai cặn bã

“Này, đi đâu vậy? Làm gì thế?”
 
Nhậm Khởi Nam oán hận nói: “Thằng cháu* Thang Hoành Thâm kia, vậy mà còn dám tới tìm đội trưởng, thế nào chị cũng phải thay trời hành đạo đánh chết anh ta!”
 
*thằng cháu (孙子): theo mình hiểu đây là câu chửi tác giả viết tắt (nguyên là 龟孙子 quy tôn tử) nghĩa là cháu của rùa. Theo cách giải thích của một nhà ngôn ngữ học của Trung Quốc thời Đông Hán, thì rùa chỉ thuần về giống cái, muốn sinh sản sẽ phải tìm đến rắn để giao phối. Bởi vì khác loài, nên mọi người cho đó là loạn luân (trái đạo lý). Vương bát là chỉ con rùa, quy nhi tử là mắng đó là con của kẻ loạn luân sinh ra, quy tôn tử là cháu con rùa nên địa vị còn thấp hơn
 
Thân Chiêu Chiêu vừa nghe thấy, cả người ghé trên thang cuốn, gào to với Nhậm Khởi Nam ở phía dưới: “Tên cặn bã kia đến rồi sao? Ở đâu?”
 
“Hình như là ở dưới ký túc xá của đội trưởng!”
 
“Mẹ kiếp, anh ta còn có mặt mũi đến đây à! Cậu chờ tớ, tớ cũng đi, tớ cũng muốn đi giữ thể diện cho đàn chị!” Thân Chiêu Chiêu lập tức hai ba bước chạy xuống cầu thang tụ họp với Nhậm Khởi Nam.
 

“Này, các cậu đừng đi gây chuyện, nói lý, nói đạo lý ấy!” Mễ Dương lớn tiếng hét.
 
Cảnh Nhu ngây thơ mờ mịt lên xe đạp của Nhậm Khởi Nam, ở trên đường mới nghe nói những chuyện đã xảy ra, đây cũng là chuyện lớn mà sáng hôm nay Thân Chiêu Chiêu muốn nói cho cô.
 
Thì ra lúc chạng vạng hôm qua, có một người đàn em trường Đại học Sư phạm chạy đến Đại học Tây Kinh, sau khi tìm Lôi Thư Hủy liền trực tiếp quỳ xuống, gương mặt đầy nước mắt nước mũi cầu xin Lôi Thư Hủy, đừng cướp Thang Hoành Thâm đi. Cảnh Nhu nghe đến đó, liền biết người đó nhất định là Trần Tinh.
 
Có thể tưởng tượng ra tâm trạng của Lôi Thư Hủy lúc nghe thấy cái tin này, nhưng vì đang ở trước mặt nơi đông người, nên cô ấy không muốn lộ ra chuyện khó xử, vẫn miễn cưỡng ôn tồn để Trần Tinh đứng lên nói chuyện cho rõ. Nhưng Trần Tinh nói gì cũng không nghe, quỳ gối tại chỗ ôm lấy đùi Lôi Thư Hủy, vẫn không đứng dậy. Vừa khóc vừa quậy, van xin cô ấy trả Thang Hoành Thâm cho mình một cách đáng thương, tựa như Lôi Thư Hủy mới là kẻ thứ ba cướp bạn trai người khác.
 
Lôi Thư Hủy không thể nhịn được nữa, tát Trần Tinh một cái rồi hất ra. Sau khi Trần Tinh bị tát thì nhảy dựng lên cứ như người điên vừa cắn vừa đánh Lôi Thư Hủy, người khác kéo ra cũng không thể kéo được.
 
Cuối cùng chuyện này còn kinh động đến nhà trường, giáo viên hướng dẫn và thầy chủ nhiệm đều chạy tới, giáo viên hướng dẫn của trường Sư phạm của Trần Tinh cũng bị gọi đến. Bởi vì hai người đều động thủ, đánh nhau còn không phân cao thấp, mà còn vì lý do này, nhà trường cũng rất khó xử, nên đều phê bình hai bên một trận, chuyện này mới đi đến hồi kết.
 
Nhưng mà từ đầu đến đuôi chuyện này, người bạn trai Thang Hoành Thâm mà hai người nhắc tới cũng chưa từng xuất hiện.
 
“Kẻ thứ ba chạy đến trước mặt chính chủ cãi cũng cãi xong, đánh cũng đánh xong. Bây giờ anh ta mới chạy tới, anh ta thế này là diễn cho ai xem chứ!” Nhậm Khởi Nam căm giận đạp xe đạp chở Cảnh Nhu: “Không ngờ Thang Hoành Thâm là loại cặn bã như thế, xem như tớ nhìn lầm anh ta rồi!”
 
Thân Chiêu Chiêu đạp xe đạp của mình đuổi theo bên cạnh: “Nhưng mà lần trước lúc tụi mình ăn lẩu, anh ta đối với đàn chị Lôi vẫn rất tốt, căn bản tớ không nhìn ra anh ta sẽ chân đạp hai thuyền, có phải trong chuyện này có hiểu lầm gì hay không? Hay là cái người Trần Tinh có bệnh tâm thần, bản thân tự cho mình thêm đất diễn, chạy đến đây quậy?”
 
Hôm qua Thân Chiêu Chiêu chỉ nghe thấy tin đồn, biết rằng đã xảy ra một chuyện như thế, nhưng cũng không biết tình huống cụ thể.
 

Nhậm Khởi Nam cười lạnh một tiếng: “Có hiểu lầm gì chứ? Cậu có biết tại sao đội trưởng chúng ta không thể nhịn được nữa không? Là do Trần Tinh cho chị ấy xem tấm ảnh tự chụp! Đó là ảnh tự chụp trên giường của cặp nam nữ cặn bã đó!”
 
“Má ơi! Ghê tởm vậy à!” Thân Chiêu Chiêu kích động suýt chút nữa lạng tay lái.
 
“Đánh chết anh ta.” Cảnh Nhu nhàn nhạt nói.
 
“Nhu, tớ thích tác phong không nhiều lời chỉ hành động của cậu, đi, đánh chết anh ta!”
 
Nhậm Khởi Nam và Thân Chiêu Chiêu dùng tốc độ nhanh nhất đạp xe đạp đến dưới ký túc xá Lôi Thư Hủy, trong ngực Thang Hoành Thâm ôm một bó hoa hồng đã héo, rũ đầu cong eo đứng dưới lầu, nhìn qua trông rất đáng thương. Bạn cùng phòng Lôi Thư Hủy đứng ở sau cửa sổ ký túc xá hét lớn: “Thang Hoành Thâm, anh cút ngay cho tôi, Hủy Hủy không muốn gặp anh!”
 
“Chị cả, xin chị, để Thư Hủy xuống dưới gặp mặt tôi một lần thôi. Đây thật sự đều là hiểu lầm, tôi có thể giải thích!”
 
“Cậu ấy không muốn nghe anh giải thích, cậu ấy chỉ muốn anh đi thôi!”
 

Nhậm Khởi Nam vừa nghe thấy vậy, tính tình nóng nảy liền nổi lên, cô ấy đẩy xe đạp ra, xắn tay áo lên.
 
“Thang Hoành Thâm, anh có biết xấu hổ không, làm ra loại chuyện này còn dám chạy đến đây? Anh cho rằng câu lạc bộ của chúng tôi không có ai đúng không!”
 
Nhậm Khởi Nam vung mạnh túi xách đánh lên người Thang Hoành Thâm, Thang Hoành Thâm không chỉ không né, mà ngược lại còn bước tới, mồ hôi đầy đầu bắt lấy cô ấy nói: “Đàn em, em đến đúng lúc quá, em mau giúp tôi, giúp tôi gọi Thư Hủy xuống đây, tôi có rất nhiều chuyện muốn nói với em ấy!”
 
“Tôi giúp anh hả? Tôi giúp ông trời đánh chết anh!” Bố Nhậm Khởi Nam bị phát hiện đang ngoại tình với một người phụ nữ, hai ngày này trong nhà lục đục suốt. Cục tức của Nhậm Khởi Nam không có chỗ để trút ra, có thể nói là Thang Hoành Thâm trực tiếp đụng vào họng súng: “Anh nói sao anh lại tệ như vậy, đội trưởng chúng tôi có lỗi với anh chỗ nào chứ. Chị ấy đối với anh tốt như vậy, anh còn một chân đạp hai thuyền, anh cho rằng anh là thứ gì hả, đồ đàn ông tồi! Đàn ông tồi!”
 
Thân Chiêu Chiêu cũng là một người không dễ đối phó, giơ nắm đấm lên đánh giúp Nhậm Khởi Nam, tuy Cảnh Nhu không ngang ngược như hai người kia, nhưng luôn chặn đường chạy trốn của Thang Hoành Thâm, đẩy anh ta về để tiếp tục chịu đòn.

 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui