Cảnh Nhu vô thức nhập dãy số này vào ổ khóa mật mã, tích tích hai tiếng, vậy mà cửa lại mở. Cảnh Nhu hoảng sợ: “Sao cô biết mật mã vậy?”
“Đoán xem.” Đại Nhu nói: “Đây là những gì cảnh sát làm.”
Cảnh Nhu lại càng thêm cảm thấy khoảng cách của cô với nghề cảnh sát càng ngày càng xa.
Cảnh Nhu mở cửa ra rồi muốn khóa cửa lại một lần nữa, thì bị Đại Nhu ngăn lại: “Từ từ, nếu cửa đã mở rồi, thì đi vào một lát đi.”
Tôi đi vào làm gì?
“Giúp tôi một chuyện nhỏ.”
Chuyện này không tốt lắm đâu?
“Cô yên tâm, tuyệt đối không ăn trộm không cướp giật, đi vào một chuyến rồi ra liền.”
Cảnh Nhu do dự một giây, khẽ nghiến răng cắn môi, rón ra rón rén đi vào phòng.
“Nhìn cô như vậy, mới giống như ăn trộm đấy.”
Chẳng lẽ không phải bọn họ đang sắm vai nhân vật ăn trộm sao? Bây giờ Cảnh Nhu thật sự hiểu được hàm nghĩa của câu thời gian chính là một con dao giết lợn, rốt cuộc tương lai của cô biến thành dáng vẻ gì vậy?
Cảnh Nhu nhẹ nhàng đóng cửa lại từ bên trong, vừa ngẩng đầu nhìn, lúc này mới phát hiện đây là một phòng sách. Ở giữa treo bức ảnh gia đình một nhà ba người nhà họ Hoắc, nhìn dáng vẻ của Hoắc Bắc Thần, đại khái lúc anh 15-16 tuổi, ba người đều cười rất vui vẻ. Dưới bức chân dung gia đình là một bàn làm việc lớn với rất nhiều tài liệu chất đống trên đó, còn có một cái máy tính đặt ở trên, ngoài cái này ra còn có một ít vật trang trí.
Cảnh Nhu bước đến bàn làm việc, thấy trên mặt bàn đều là đồ gì đó của công ty xí nghiệp, còn có một lọ nước hoa nữ và kem dưỡng da tay, có lẽ đây chính là phòng sách của Dương Mai.
“Cô lấy một tờ giấy note, viết lên trên hai từ ‘xung quanh’.”
Có ý gì?
“Sau này cô sẽ biết, không phải cô nói, không thích biết trước chuyện sao?”
Cảnh Nhu cảm giác bản thân lại bị vả mặt bốp bốp.
“Thì ra em ở chỗ này, làm tôi tìm em nãy giờ!”
Cảnh Nhu rời khỏi phòng sách sau khi viết xong tờ giấy theo lời Đại Nhu dặn, lấy khăn giấy lau dấu vân tay trên ổ khóa mật mã, đột nhiên nghe thấy giọng cười nữ truyền từ sau lưng. Cô có tật giật mình hoảng sợ, quay đầu thì thấy, là Lý Hiền.
Lý Hiền cười tủm tỉm đến gần cô: “Cảnh Nhu, sao em đến đây? Bắc Thần không tìm được em, đang đi loanh quanh ở kia đó.”
“À, à, em... đi lên xem tranh, sau đó phát hiện chỗ này có cái cửa khá xinh đẹp, ha ha, ha ha, còn chạm khắc nữa.” Bạn học Cảnh Nhu ra sức diễn vai một cô gái ở thành phố nhỏ đang thưởng thức về kiểu cửa của một biệt thự lớn ở thành phố.
Vậy mà Lý Hiền cũng phối hợp diễn xuất với cô: “Đúng vậy đấy, hình chạm khắc trên cánh cửa này rất chi tiết, không hổ là bút tích của chuyên gia. Chị nghe nói cánh cửa này có giá hàng trăm nghìn.”
Cảnh Nhu giật mình. Một cánh cửa? Mấy trăm nghìn lận? Khoảng cách giàu nghèo thực sự là một hố sâu thăm thẳm.
“Em giật mình như vậy làm gì, tổng giám đốc Dương chính là người quản lý cả tập đoàn Phong Lâm mà, một cánh cửa trong nhà mấy trăm nghìn rất lạ sao?”
“Không...” Chỉ là cô ý thức được có lẽ Hoắc Bắc Thần thật sự là một phú nhị đại.
“Không nói chuyện này nữa, chúng ta đi nhanh đi, nếu không Bắc Thần lại sốt ruột.” Lý Hiền nhiệt tình vẫy tay với cô.
Đại Nhu nói: “Cố lân la làm quen với Lý Hiền đi.”
Cô muốn làm gì?
“Tôi muốn biết nguyên nhân chị ta chết, chúng ta hãy điều tra đi.”
Cảnh Nhu thoáng im lặng một lát.
... Chúng ta thật sự phải xen vào sao? Chúng ta cũng không phải kẻ hủy diệt tử thần.
Cảnh Nhu có chút rối rắm. Dự đoán trước cái chết là để cứu những người bị thương hay là bóp méo lịch sử. Điều càng đáng sợ hơn chính là, nếu lại giống như La Mỹ Liên, vậy mọi thứ còn có ý nghĩa gì nữa?
“Nhưng cô chắc chắn, khi cô biết rằng một người sắp chết nhưng cô lại không làm gì cả sao?” Đại Nhu hỏi cô.
Cảnh Nhu nghẹn họng.
Cô im lặng đi xuống lầu cùng với Lý Hiền.
Phải làm như thế nào? Cô hỏi Đại Nhu.
“Lôi kéo làm quen ấy.”
Tôi không biết.
“Haizz, lúc ở Đại học, mình đúng là ‘đóa hoa trắng’ lương thiện.” Đại Nhu cảm thán một câu: “Tôi dạy cô, cô làm theo những gì tôi nói nhé.”
Đại Nhu chỉ Cảnh Nhu hai câu, Cảnh Nhu nhíu mày càng thêm rối rắm, Đại Nhu thúc giục: “Nói đi chứ.”
Cảnh Nhu âm thầm cắn chặt răng, nghiêng đầu cười nói với Lý Hiền: “Chị, màu son môi của chị thật đẹp, hiệu gì ạ, là màu nào thế?”
Lý Hiền sửng sốt, mím môi cười: “Đây là màu hồng san hô mới của SY, dưỡng ẩm rất tốt, cũng không dễ phai màu, sao vậy, em muốn mua à?”
Cảnh Nhu gật đầu.
“Ngôn ngữ cơ thể thể hiện không đủ, ôm cánh tay chị ta, thân mật hơn chút nữa.” Đại Nhu hướng dẫn ngay tại chỗ.
Cảnh Nhu gần như cùng tay cùng chân bước lên phía trước, cười gượng ôm cánh tay Lý Hiền: “Vâng, em thật sự thích màu son này của chị, cảm giác thật tôn màu da, chị Lý Hiền, chị thực sự biết cách trang điểm!”
Lý Hiền nói: “Chị nào biết trang điểm chứ, đều là bị ép cả, đi làm đều phải trang điểm mà, từ từ thì sẽ học được. Bây giờ các em cũng bắt đầu trang điểm phải không?”
“Dạ, nhưng em cũng không biết trang điểm như thế nào cả, toàn làm đại thôi.” Tám cái răng của Cảnh Nhu vẫn luôn lộ ra ngoài duy trì nụ cười.
Lý Hiền nhìn Cảnh Nhu một cái, bỗng nhiên cười nói: “Đúng đó, các em cũng nên học trang điểm, chị đây trực tiếp đưa em một bộ đồ trang điểm, em cứ cầm nó luyện đi.”
“Ôi chao, sao em lại không biết ngượng vậy chứ?” Cảnh Nhu theo bản năng muốn từ chối, nhưng Đại Nhu đã mở miệng dạy cô trước.
Giọng điệu của cô ấy mang theo sự vui mừng làm nũng, da đầu Cảnh Nhu tê dại, lặp lại một lượt lời Đại Nhu nói, sau khi nói xong cô lặng lẽ xoa da gà đang nổi trên tay mình.
“Chuyện đó thì có gì phải ngượng? Chuyện nhỏ không tốn sức gì cả! Như vầy đi, em cho chị số điện thoại của em, chờ khi nào chị cho người đi mua xong thì đưa qua cho em.”
“Sao em có thể để chị đưa giúp em được chứ? Tự em đi lấy được ạ!”
“Xem lời em nói kìa, sao chị dám làm phiền cô chủ nhà họ Hoắc tương lai tự mình làm chân chạy vặt được chứ?” Lý Hiền nháy mắt với Cảnh Nhu.
“Chị, chị nói gì thế, bát tự còn chưa xem đâu!”
Cảnh Nhu thật sự thấy vui vì bản thân vẫn chưa ăn gì, nếu không cô thật sự bị lời của mình tự “chỉnh” mình làm cho nôn cả ra.
Hoắc Bắc Thần từ sân sau đi vào, thấy Cảnh Nhu thì rõ ràng nhẹ nhàng thở ra, chợt nhíu mày: “Em chạy đi đâu?” Mới nháy mắt thôi mà chẳng nhìn thấy người rồi.
“Tôi đi toilet.”
Hoắc Bắc Thần bĩu môi: “Nhiều chuyện.” Anh nắm lấy tay cô dắt đi: “Mau lên, mở tiệc rồi.”
“Tự tôi biết đi mà.” Sao cứ thích lôi lôi kéo kéo cô đi vậy.
“Có thể đừng lải nhải hay không?” Hoắc Bắc Thần gằn giọng nói.
“Chú Bắc Thần, ôm con!” Giọng nói mềm mại đến từ Dương Tịnh Tịnh - cô công chúa nhỏ ba tuổi đáng yêu của Dương Tĩnh Vũ. Hôm nay cô bé mặc váy công chúa hồng nhạt, đeo một cái vương miện nhỏ, đứng ở sau mông Hoắc Bắc Thần, vươn đôi tay nho nhỏ beo béo về phía anh.
Hoắc Bắc Thần liếc mắt một cái: “Sao con lười như vậy, không ôm!”
“Muốn ôm muốn ôm!” Dương Tịnh Tịnh chơi xấu ôm lấy đùi Hoắc Bắc Thần.
Lý Hiền cười bước đến: “Công chúa nhỏ, hôm nay chú Bắc Thần muốn ở cùng bạn gái chú ấy, dì Nancy đến ôm con được không?”
Dương Tịnh Tịnh nghĩ ngợi, biết lấy lui để tiến một bước, duỗi tay để Lý Hiền ôm, còn không quên làm mặt quỷ với Hoắc Bắc Thần: “Chú đáng ghét!”
Vợ của Dương Tĩnh Vũ là Rosa đi vào theo, vừa chiều chuộng nhìn về phía con gái lại vừa bất đắc dĩ mà cười nói: “Cục cưng, sao con lại để dì Nancy ôm thế.”
“Không sao đâu, tôi hận không thể mỗi ngày ôm công chúa nhỏ đáng yêu của chúng ta.” Lý Hiền thân mật dùng đỉnh đầu chạm Dương Tịnh Tịnh, Dương Tịnh Tịnh cứ cười ha ha.
Hoắc Bắc Thần véo Cảnh Nhu: “Gọi chị dâu.”
Rosa nghe vậy nhìn qua đó, Cảnh Nhu cứng đờ cười: “Chào chị.”
“Chào em.” Rosa che miệng mà cười, ánh mắt mờ ám lại không mất lễ phép chuyển động qua lại hai người: “Em chính là bạn gái Bắc Thần nhỉ, thật đáng yêu.”
Đáng, đáng yêu? Cảnh Nhu rối rắm nghiêng đầu, đây là đang nói cô sao?
Vào lúc đó có một nhóm lớn lần lượt bước vào, họ cũng vội bước theo đám người đi đến sảnh đãi tiệc.
Hoắc Bắc Thần bị Dương Thụ gọi đi, anh gọi Cảnh Nhu đi cùng, nhưng cô lắc đầu không đi. Hoắc Bắc Thần bảo cô đừng chạy lung tung, rồi lại liếc nhìn cô một cái, lúc này mới rời đi.
Nghiễm nhiên Chu Tri đã trở thành người được chiều chuộng trong đám người, bị một nhóm nhân vật lớn trong giới hí khúc vây quanh ở trung tâm, Chu Tri mỉm cười chống đỡ, trộm nhìn về phía Cảnh Nhu phóng ra tín hiệu xin giúp đỡ. Lương tâm Cảnh Nhu quay về, muốn đi đến giúp một chút, lại thấy Kinh Kinh Dương và một người phụ nữ mặc sườn xám màu đen nhung từ một bên đi tới.
“Mẹ chồng tương lai của cô đến.” Đại Nhu nói.
Cảnh Nhu bị sặc nước miếng luôn rồi.
Kinh Kinh Dương nhìn Cảnh Nhu chăm chú cười nói: “Cảnh Nhu, tôi giới thiệu với em một chút, đây là mẹ tôi, họ Lưu, em gọi dì Lưu là được. Mẹ, đây là Cảnh Nhu.”
“Chào dì Lưu.” Cổ họng Cảnh Nhu vẫn hơi sặc. Mẹ chồng tương lai... Sao cứ có cảm giác vừa quỷ dị vừa chân thật vậy.
“Chào con, Cảnh Nhu.” Lưu Tố Tố nhiệt tình bắt tay với Cảnh Nhu, mở miệng chính là kéo đầu người: “Con hứng thú đến rạp hát của tụi dì không, phúc lợi của rạp hát tụi dì rất tốt, đãi ngộ tiền lương cũng không tệ, còn có năm bảo hiểm và một quỹ nhà ở*!”
*năm bảo hiểm và một quỹ nhà ở: Bảo hiểm hưu trí, bảo hiểm y tế, bảo hiểm thất nghiệp, bảo hiểm thương tật liên quan đến công việc và bảo hiểm thai sản, và quỹ dự phòng nhà ở. Đó là cách đối xử an ninh lao động của Trung Quốc. Khi tìm việc ở Trung Quốc, việc một công ty hay một công ty cung cấp năm bảo hiểm xã hội và một quỹ nhà ở là một yếu tố quan trọng được người tìm việc xem xét.
Kinh Kinh Dương vỗ trán, mẹ mình đúng là vì người của rạp hát mà hao tâm tổn trí.
Cảnh Nhu nhịn cười, mở miệng nói một cách vô cùng chân thành: “Dì Lưu à thật ngại quá, tố chất sức khỏe của con kém, thường xuyên bị cảm, chỉ cần bị cảm thì sẽ ho. Lúc trước cũng vì nguyên nhân này, nên con không chính thức bái sư học nghệ.” Hát kịch kỵ nhất là ho, nếu ở trên sân khấu đang hát kịch mà cổ họng bị ngứa bị ho, vậy màn kịch đó sẽ bị hỏng.
“Thì ra là thế, nhìn cơ thể nhỏ bé của con này, nhà con hẳn là nên để con bồi bổ nhiều vào.” Lưu Tố Tố nói: “Dì nghe Kinh Dương nói, con đi theo cô Diêm Mỹ Kiều học nghệ à?”
“Đúng vậy, thật ra đây cũng là sự trùng hợp thôi ạ.” Cảnh Nhu cười nói: “Quê của bà nội Diêm cũng ở Bẩm Châu, sức khỏe bà ấy không tốt, nên về quê điều dưỡng. Bà ấy cả ngày đều tản bộ trong công viên, luyện giọng, con nghe thấy thú vị, nên hỏi bà ấy con có thể học hay không, bà ấy bảo con hát hai câu, thì đồng ý dạy con.”
Lưu Tố Tố cười gật đầu: “Vậy thì đây đúng là chuyện thú vị, nhưng lúc ấy tuổi của con hẳn là không lớn mấy nhỉ, sao lại cảm thấy hứng thú với hí khúc? Không phải các con thích nghe loại âm nhạc thịnh hành gì đó sao?”
Cảnh Nhu sửng sốt một chút, mới nói: “Con cũng không biết, chính là đột nhiên cảm thấy hứng thú ạ.”
Cảnh Nhu không nói thật. Lúc trước cô muốn học hát kịch, là vì ông bà nội đều thích nghe kịch, cô muốn trở về hát cho ông bà nghe, có thể khiến bọn họ có thêm một niềm vui trong những ngày tháng gian nan khổ cực, vậy nên cô vẫn luôn kiên trì. Hơn nữa bà nội Diêm là một cô giáo nghiêm khắc, mặc dù cô không chính thức bái sư, nhưng cô vẫn phải nghiêm túc tuân theo yêu cầu của bà. Cảnh Nhu không muốn phụ sự mong đợi của bà nội Diêm, nên đã cố gắng học rất nhiều.
Lưu Tố Tố nghe ra được lời nói Cảnh Nhu còn ẩn giấu chút gì đó, nhưng bà không có hỏi nhiều, chỉ cẩn thận quan sát kỹ dung mạo đã được tẩy trang của cô.
Cô gái này không tệ, không kiêu ngạo không siểm nịnh, rất có khí chất, quan trọng nhất là biết hát kịch, sao lại bị Hoắc Bắc Thần ủi trúng vậy?
Nhưng tính cách thằng nhóc kia không ổn định, có lẽ hai ngày lại cãi nhau rồi chia tay cũng nói không chừng.
“Dì thích cô gái biết hát kịch, nếu con có thời gian rảnh, thì đến chỗ dì chơi, dì làm món ngon cho con.” Lưu Tố Tố vô cùng hòa ái tính toán kế hoạch lâu dài.
Kinh Kinh Dương ho nhẹ một tiếng.
Cảnh Nhu khẽ cười nói cảm ơn: “Cảm ơn dì.”
“Mẹ chồng tương lai của cô đối xử rất tốt với cô phải không?” Đại Nhu đúng lúc nhẹ giọng nói: “Còn không mau cố gắng tranh thủ đi?”
Lần này đến phiên Cảnh Nhu hắng giọng nói.
“Tôi đang hỏi mọi người đang ở đâu? Sao còn đứng ở đây, mau vào trong, chỉ chờ mọi người nữa là mở tiệc.” Dương Mai từ phòng tiệc bước ra đại sảnh, tiến lên một tay kéo Cảnh Nhu lại, vẫy tay với Lưu Tố Tố và Kinh Kinh Dương: “Mau tới đây, mau tới đây.”
Tay Cảnh Nhu lơ đãng bị giữ chặt, không hiểu sao tim cô nhảy loạn một chút. Cô giương mắt lên nhìn Dương Mai, Dương Mai cũng nở một nụ cười dịu dàng với cô: “Đi thôi, ăn cơm.”
Cảnh Nhu lúng ta lúng túng “Dạ” một tiếng, ngoan ngoãn theo Dương Mai đi vào phòng tiệc.
Trong phòng tiệc đã bày sẵn ba cái bàn vuông ngồi tám người, mỗi bàn đều bày thức ăn giống nhau, dường như là một bàn Mãn Hán toàn tịch. Dương Mai kéo Cảnh Nhu ngồi xuống vị trí chủ vị, gần cô là Hoắc Quân Ung, bên kia còn có vị trí trống, rõ ràng là chỗ chừa lại cho Hoắc Bắc Thần. Vị trí tiếp theo, chính là Dương Tĩnh Vũ.
“Vị trí này không tốt lắm, chuồn nhanh đi.” Đại Nhu nói.
Cảnh Nhu như mới tỉnh lại từ trong mộng, bật dậy: “Bác trai bác gái, em trai con ở bên đó chỉ có một mình, con sợ em ấy không quen, con đi qua đó ngồi với thằng bé vậy.”
“Hả, không cần...” Dương Mai còn chưa kịp nói chuyện, thì Cảnh Nhu đã chuồn mất như cá chạch.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...