Bạn trai cặn bã

Bởi vì dự báo người chết thình lình xuất hiện, toàn bộ quá trình trên xe Cảnh Nhu đều có chút thất thần, buổi tối Hoắc Bắc Thần chơi trò chơi hơi trễ, bây giờ đang ngủ một giấc để hồi sức, Chu Tri ở khách sạn ngủ không được tốt, cũng nhắm mắt lại ngủ gật.
 
Xe chạy hơn một giờ, trong nội thành đi đi dừng dừng, ra khỏi khu vực phồn hoa thì rõ ràng dễ đi hơn nhiều. Lý Hiền quen thuộc lái xe vào khu dân cư cao cấp ở quận Bảo Sơn, dừng lại trước cửa căn biệt thự ba tầng độc lập.
 
Đây là nhà của nhà họ Hoắc ở Tây Kinh, nhưng Dương Mai và Hoắc Quân Ung hiếm khi ở đây, bọn họ hay ở lại thành phố Nam Tích, nơi đó là quê quán của Hoắc Quân Ung, cũng gần với thôn Hoàng Trang của ông bà nội Hoắc Bắc Thần.
 
Một tuần Hoắc Bắc Thần quay về nhiều lắm chỉ một lần, là kiểu ném một túi quần áo dơ về, rồi lại lấy một túi quần áo sạch đi.
 
Lúc nhóm Cảnh Nhu đến, quản gia và mấy người giúp việc đang bận rộn cho buổi tiệc tối, có người báo cho mọi người rằng Dương Mai cùng Hoắc Quân Ung đang nghỉ trưa. Hoắc Bắc Thần muốn đi gọi bọn họ, thì bị Cảnh Nhu cản lại: “Nếu vậy thì chờ diễn xong rồi gặp mặt sau.”
 
Hoắc Bắc Thần nói: “Còn mấy tiếng nữa mới đến giờ khai tiệc.”
 
“Tôi biết, nhưng tôi với Chu Tri trang điểm cũng tốn thời gian rất lâu.”
 
“Thật sự cần phải trang điểm sao?” Hoắc Bắc Thần nhìn chằm chằm vào Cảnh Nhu, cong môi cười.
 
Cảnh Nhu làm như không nhìn thấy: “Đã nói hôm nay còn phải thay diễn phục nữa, anh tìm đại cho chúng tôi một phòng để trang điểm đi, chỗ không có người qua lại ấy.”
 
“Vậy thì đến phòng anh đi.”
 
Cảnh Nhu và Chu Tri theo Hoắc Bắc Thần đi lên lầu, cô nhìn xung quanh đánh giá nhà họ Hoắc một vòng. Tuy nói là biệt thự, lại có chút trống trải, nhưng tổng thể thì rất có cảm giác cổ điển đơn giản. Cảnh Nhu cũng từng đi đến nhà người thân có tiền, liếc mắt là có thể nhìn ra sự tráng lệ huy hoàng, dường như hận không thể dán đầy tiền lên mặt tường. Dường như nhà họ Hoắc không có sở thích này, nhưng tranh chữ trên tường thoáng ám chỉ sự xa xỉ mà chủ nhà che giấu.
 
Hoắc Bắc Thần định mở cửa phòng nhưng trong nháy mắt, tựa như đột nhiên nhớ ra cái gì đó, anh bảo Cảnh Nhu và Chu Tri ở bên ngoài đợi một chút. Một lúc sau mới mồ hôi đầy đầu bước ra mở cửa, để bọn họ đi vào.
 
“Nhu Nhu, bạn trai chị đang giấu phim ‘hành động’ đó.” Tuy Chu Tri mới dậy thì không lâu, nhưng lại rất hiểu chuyện này.
 
“Phim hành động có cái gì mà phải giấu?” Cảnh Nhu thắc mắc.
 
Chu Tri vỗ trán, cậu thật sự không đành lòng dạy hư chị gái đơn thuần của mình, nhưng trông có vẻ Hoắc Bắc Thần vẫn chưa thực hiện được ý đồ xấu.
 
Hai người vào phòng, phòng Hoắc Bắc Thần lớn đến mức làm người ta phải đố kỵ, Cảnh Nhu nhìn một chút, đại khái so với nhà cũ của ông bà cô thì cũng lớn giống như vậy, không, có lẽ còn lớn hơn. Tuy trong phòng không có quần áo bẩn, tất thối, nhưng vẫn lộn xộn như cũ. Trong góc chất đống thiết bị tập thể hình như tạ tay, trên kệ sách vứt ngang vứt dọc rất nhiều sách, ngoài ra còn đặt rất nhiều đồ thủ công, người máy rất nhiều, ô tô cũng không ít. Trên mặt bàn tùy ý để tai nghe và loa, còn có một quyển sách bị mở ra đè trên tai nghe.
 
Không khác gì mấy căn phòng của những người con trai khác. Chu Tri chỉ chỉ dưới giường, Cảnh Nhu lắc lắc đầu, tỏ vẻ không hiểu ý cậu ta.

 
Ngược lại Hoắc Bắc Thần thấy được động tác nhỏ của Chu Tri, sâu kín nhìn cậu ta một cái. Chu Tri lộ ra nụ cười hồn nhiên vô hại.
 
Cảnh Nhu và Chu Tri mở hai chiếc hộp lớn rồi trải đồ trong hộp ra, lấy đồ bày biện lên chiếc bàn để trống. Hoắc Bắc Thần xung phong nhận việc muốn giúp đỡ, nhưng Cảnh Nhu thấy anh muốn cố sức lấy toàn bộ đồ trong hộp ra, cảm thấy xác suất anh làm hỏng việc khá lớn, nên cô bình tĩnh ngăn anh lại. Hoắc Bắc Thần cảm thấy nhàm chán, nên mở nhạc nằm trên giường nhìn bọn họ làm việc đâu vào đấy.
 
Cảnh Nhu bảo Hoắc Bắc Thần ra ngoài đi tìm anh họ anh chơi, Hoắc Bắc Thần lại nói anh mệt mỏi, muốn ngủ, nhưng anh lăn qua lăn lại hồi lâu cũng không thấy anh ngủ.
 
Ngay khi bọn Cảnh Nhu chuẩn bị xong mấy đồ vật kia, lúc sắp bắt đầu trang điểm, Dương Tĩnh Vũ lại đến gõ cửa, bảo là Hoắc Quân Ung và Dương Mai đã dậy, nghe nói nhóm Cảnh Nhu đến, muốn gọi họ đi xuống uống trà.
 
Một mình Hoắc Bắc Thần đi xuống, anh hất mặt lên trời nói với bố mẹ: “Cảnh Nhu muốn tặng cho hai người một sự ngạc nhiên, nên hai người cứ chờ xem đi.”
 
Hoắc Quân Ung và Dương Mai nhìn nhau, cười nói: “Xem như bạn gái con có tâm, thay bố cảm ơn con bé trước nhé.”
 
“Tự hai người đi chơi trước đi, con đi giúp Cảnh Nhu tạo sự kinh ngạc.” Hoắc Bắc Thần dõng dạc nói.
 
“Đồ khoe khoang!” Dương Mai trừng mắt nhìn bóng lưng con trai cười mắng một câu. Bà mặc một bộ sườn xám cách tân màu trắng do Cảnh Nhu chọn cho bà, vừa đúng lúc vừa với bộ đồ vest màu trắng Hoắc Quân Ung mặc hợp thành bộ quần áo tình nhân.
 
Hoắc Quân Ung buồn cười lắc đầu.
 
Nháy mắt đã đến chạng vạng, khách mà Hoắc Quân Ung và Dương Mai mời lần lượt kéo tới. Hoắc Quân Ung không xa hoa, Dương Mai cũng tôn trọng ý kiến của ông, hai người chỉ mời bạn bè ngày thường hay giao lưu thân thiết. Là người mê nhạc kịch có thâm niên, bạn bè Hoắc Quân Ung hơn một nửa đều là trong vòng hí kịch, còn một nửa đều là bạn bè trong giới học thuật.
 
Nhìn tình huống này, Dương Tĩnh Vũ lúc ở trên xe cũng đã biết nhóm Cảnh Nhu muốn tạo sự kinh ngạc gì, anh ta chụp mấy tấm ảnh nhân vật lớn trong giới hí kịch gặp nhau gửi cho Hoắc Bắc Thần, hỏi anh có muốn suy xét một chút hay không.
 
Cảnh Nhu có lòng hiến nghệ là tốt, nhưng chỉ sợ một lần không cẩn thận, thì sẽ là múa rìu qua mắt thợ.
 
Hoắc Bắc Thần gửi tin nhắn về: [Suy xét cái gì, em thấy Cảnh Nhu hát còn hay hơn bọn họ.]
 
Dương Tĩnh Vũ cảm thấy có lẽ bộ lọc fans* của Hoắc Bắc Thần quá sâu rồi.
 
*bộ lọc Fans: ám chỉ dù thần tượng có chuyện gì xấu cũng sẽ thành tốt, không có chỗ chê
 
Hoắc Bắc Thần lại tiếp tục gửi đến một cái tin nhắn: [Anh, anh chú ý chút, đừng để bọn họ đứng lên nhé, nếu không thì bọn họ một lời không hợp liền hát luôn đó.]

 
Dương Tĩnh Vũ: ...
 
Đây là có ý định muốn cho một mình Cảnh Nhu biểu diễn.
 
Lúc Hoắc Bắc Thần gửi tin nhắn, thật ra không ở trong phòng, mà tuân lệnh của Cảnh Nhu, ra ngoài đón đoàn kịch được mời nhưng bị ngăn ở bên ngoài vào, anh hao tâm tổn trí, cố ý để bọn họ lén lút đi vào từ cửa sau.
 
Nhưng thật ra trong lòng Dương Mai và Hoắc Quân Ung đều rõ ràng, Dương Mai nói với đám người Lưu Tố Tố - mẹ của Kinh Kinh Dương: “Thằng nhóc Hoắc Bắc Thần này nhặt được vận cứt chó, quen một cô gái biết hát kịch làm bạn gái, lát nữa có khả năng sẽ diễn một vở kịch, con bé hát khá tốt, mọi người cổ vũ nhiều cho người ta nhé.”
 
Lưu Tố Tố nói: “Vẫn là con trai chị Dương có năng lực, em muốn một người con dâu xinh đẹp biết hát kịch, nhưng đáng tiếc đứa con này của em chính là con mọt sách, mỗi ngày chỉ biết đọc sách với đọc sách thôi.”
 
“Tôi thấy câu này thật khoe khoang nha.” Mọi người đều cười.
 
Bên này Hoắc Quân Ung cũng nói với một số trụ cột quốc tuý: “Đứa nhỏ Bắc Thần này hiếu thuận tôi, rủ bạn gái biết hát kịch đến hát cho tôi nghe, lát nữa mọi người đánh giá tốt là ổn rồi.”
 
Trong lòng mọi người đều rõ ràng: “Đứa trẻ này có tâm, chắc chắn sẽ hát tốt.”
 
Thật ra phía sau nhà họ Hoắc có một sân khấu kịch ngoài trời, chỉ cần là nhà mà người nhà họ Hoắc thường ở, giống như ở thành phố Nam Tích hay Tây Kinh, đều đặc biệt làm một cái sân khấu kịch.
 
Một lát sau, Hoắc Bắc Thần mời Thọ tinh và những người khác dời bước ra chỗ sân khấu kịch, mọi người đều giả vờ ngạc nhiên, cười ha ha đứng dậy cùng nhau đi ra ngoài.
 
“Bắc Thần, con mời đội kịch đến hát cho bố con à, hiếu thảo vậy sao?”
 
“Hôm nay là ai hát đó, từ đoàn hát nào đến vậy?”
 
Hoắc Bắc Thần nhàn nhạt nhìn thoáng qua, đối mặt với một đám cô bác không có ý tốt: “Được rồi, giả vờ cũng chẳng giống.”
 
Đám người cười ha ha.
 
Hoắc Bắc Thần nghĩ, bây giờ mấy người cười đi, đến lúc nghe, xem mấy người có trợn mắt há hốc mồm không.
 

Hoắc Quân Ung và Dương Mai mời nhóm khách ngồi, sau khi lịch sự mời nhau ngồi, vợ chồng Hoắc Quân Ung vẫn ngồi ở vị trí chính giữa.
 
Nhạc đệm đã được đặt sẵn, bức màn từ từ được mở ra, tiếng mõ cũng nổi lên. Cảnh Nhu trang điểm Lão sinh, chậm rãi bước điệu bộ lên sân khấu.
 
“Hình tượng này là Dương Diên Huy!” Mấy người đang ngồi phía dưới phần lớn đều là người thạo nghề, tất cả chỉ cần liếc mắt một cái đã nhận ra được.
 
“Ừ, cuồng phong* không tệ. Ái chà, đây là Khôn sinh!”
 
*cuồng phong: đề cập đến sự kết hợp hoàn hảo giữa hình thức bên ngoài cá nhân và khí chất bên trong khi một diễn viên hoặc nhân vật của công chúng ở trước khán giả hoặc khán giả
 
“Đây là bạn gái Bắc Thần phải không? Không ngờ lại là Lão sinh, thú vị đó!”
 
Cảnh Nhu đứng giữa sân khấu, điệu tây bì* chậm rãi nhịp: “Dương Diên Huy ngồi trong cung viện than thở một mình, nhớ đến chuyện năm đó thật là bi thảm.”
 
*điệu tây bì: làn điệu trong ca kịch dân gian Trung Quốc, đệm với đàn nhị
 
Hoắc Quân Ung vốn dĩ hứng thú hơn chờ mong, nhưng khi nghe được Cảnh Nhu mở miệng hát một tiếng, không khỏi ngồi thẳng người, nói một tiếng: “Hay!” Sau đó nói với Dương Mai: “Đây là một Khôn sinh tốt!”
 
Dương Mai thấy chồng mình có rất hứng thú, tự nhiên cũng vui vẻ: “Đúng vậy, được lắm, Cảnh Nhu.”
 
“Em nhìn con bé hát, không có chút giọng nữ nào cả.”
 
Mọi người xung quanh cũng bắt đầu khe khẽ nói nhỏ: “Đây là Diêm phái phải không? Hạt giống tốt.”
 
“Đệ tử của ai vậy, sao chưa từng nghe nói thế?”
 
“Trông rất có ý vị của cô Diêm Mỹ Kiều.”
 
“Suỵt, nghe con bé hát đi.”
 
Hôm nay Cảnh Nhu vẫn hát “Ngồi cung điện”, nhưng là bản “Ngồi cung điện” hoàn chỉnh, mở đầu chính là đoạn đơn ca và độc thoại lớn của cô. Trong lúc Hoắc Quân Ung và cả đám người trầm trồ khen ngợi rất nhiều lần, Hoắc Bắc Thần đã nhắm hai mắt bắt chéo chân ngồi nghe, bộ dạng rất là hưởng thụ. Dương Mai quay đầu thấy dáng vẻ con trai không nghe kịch cũng giả dạng thành người thạo nghề ngồi nghe, không khỏi nhếch miệng cười.
 
“Cung tì, dẫn đường!”
 
Có một giọng nói từ bên trong bức màn, là Thiết Kính công chúa lên sân khấu.
 
Màn biểu diễn xuất sắc đã đệm trước, nên sự kỳ vọng của mọi người dành cho công chúa ngày càng tăng thêm, lại có người nghe lo lắng, sợ công chúa khó kết hợp cùng với Dương Diên Huy.
 

Điệu tây bì chậm rãi, Chu Tri giả Thiết Kính công chúa ung dung lên sân khấu. Mọi người trầm trồ khen ngợi, tay áo thụng* của Chu Tri vừa lật, thì cậu đã mở miệng hát: “Hoa thược dược và hoa mẫu đơn nở đỏ cả một vùng, nắng xuân rực rỡ ngày xuân vui tiếng chim bách điểu hót vang trời.”
 
*Tay áo thụng: một trong những kỹ năng biểu diễn của tuồng cổ Trung Quốc, dùng ống tay áo thụng biểu diễn những động tác phản ánh tâm trạng nhân vật
 
Dáng người này, giọng hát này, dùng từ ngữ bây giờ nói như thế nào nhỉ? Một khi đã mở miệng thì sẽ khiến người ta quỳ gối! Một số ít giáo sư trong giới học thuật ngày thường không hiểu nghe kịch là thế nào, nhưng cũng kinh ngạc vô cùng.
 
Dư âm quanh quẩn bên tai.
 
Hoắc Quân Ung khiếp sợ thiếu chút nữa đã đứng dậy vỗ tay. Giọng hát này, âm điệu này, chẳng phải là của Chúc phái Thần vận đã thất truyền rồi hay sao?
 
Chu Tri tiếp tục hát: “Tiếc rằng chàng suốt ngày chau mày phiền muộn.”
 
Thế này cũng... hát thật sự quá tốt luôn!
 
Hoắc Bắc Thần nhướng mày, anh còn tưởng rằng Chu Tri chỉ là cháu trai của Đại sư quốc tuý, được Cảnh Nhu mời đến chống đỡ, không ngờ người ta chính là chân nhân bất lộ tướng, anh là một người ngoài nghề, nhưng cũng nghe ra đây là đến từ môn phái.
 
“Ngồi cung điện” đại khái phải hát trong một giờ, mọi người xem kịch say sưa, có mấy vị khách đến muộn được quản gia mời đến sân sau một cách lặng lẽ, thấy Hoắc Quân Ung và mọi người đều hết sức chuyên chú nghe kịch, cũng tự giác tìm chỗ ngồi, chứ không bước đến quấy rầy. Chỉ nghe mới hai câu, vậy mà cũng thấy mê.
 
Kinh Kinh Dương cũng tới, anh ấy ngồi vào chỗ bên cạnh mẹ mình, Lưu Tố Tố nhẹ giọng nói: “Sao giờ con mới đến, bỏ lỡ một đoạn hay rồi.”
 
“Lúc thấy phò mã nói lời thề nguyện, tâm tôi cũng phóng khoáng hơn.” Công chúa Thiết Kính vẫn đang hát trên sân khấu: “Chàng đến hậu cung khéo léo giả trang… trộm được lệnh tiễn chàng cũng dễ xuất quan.”
 
Kinh Kinh Dương nhướng mày, nhìn về người có dáng người quyến rũ nhưng hẳn là con trai đang đứng trên sân khấu, giọng điệu này, hết sức hấp dẫn, trong trẻo trịa lại mềm mại, cũng không hiện âm khống, đúng là như hạt châu rơi trên mâm ngọc.
 
“Ai hát người công chúa kia vậy?”
 
Lưu Tố Tố nói: “Có lẽ là Chu Tri.” Thằng bé đã mở giọng sao? Không ngờ, chờ đợi lâu như vậy, màn kịch đầu tiên của cậu ta lại đột nhiên như thế. Làm người ta vừa kinh ngạc vừa vui vẻ.
 
Kinh Kinh Dương không quen người này, nhạc trên sân khấu nổi lên, đúng lúc lại là lượt của Lão sinh hát: “Khi vừa nhìn thấy công chúa trộm lệnh tiễn, tôi không khỏi cảm thấy hạnh phúc trong tim. Quay đầu lại gọi tiểu phiên…”
 
“Hay!”
 
“Hay!”
 
Âm thanh trầm trồ khen ngợi vang lên hết đợt này đến đợt khác, Kinh Kinh Dương có chút kinh ngạc, âm thanh này, hình dáng này... Không ngờ lại là Cảnh Nhu? Vậy mà cô cũng đến tham gia tiệc sinh nhật của chú Hoắc?

 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui