Ngày kỷ niệm thành lập trường Đại học Tây Kinh bước vào thời kỳ đếm ngược, đội trưởng Lôi Thư Hủy điên cuồng với hí kịch thề sẽ giành được vị trí đầu tiên, cô ấy nắm thời khóa biểu của từng thành viên trong tay, sau đó sắp xếp lịch tập luyện vừa hợp lý vừa khốc liệt cho từng thành viên. Thậm chí còn mượn thế lực của bạn trai là Thang Hoành Thâm, vươn tay đến trường Đại học Sư phạm để tìm sự hỗ trợ.
Vào buổi diễn tập trước một ngày lễ kỷ niệm thành lập trường, Nhậm Khởi Nam không chịu nổi mà bùng nổ: “Trời ơi, sao ngày kỷ niệm thành lập trường còn chưa tới, ngày nào tớ cũng bị đội trưởng ma quỷ ám, mỗi ngày còn phải nhìn chị ấy phát cẩu lương điên cuồng, lương tâm nghề nghiệp đi đâu rồi chứ? Không phải đã nói là sẽ không làm tổn thương đến dân FA sao?”
Lôi Thư Hủy đang uống trà Thang Hoành Thâm đưa cho cô, nghe vậy thì cười ngọt ngào với bạn trai.
Người dẫn đầu bước ra, các thành viên độc thân bị áp bức ở phía dưới cùng nhau tập hợp lại khởi nghĩa: “Đội trưởng, hai người có thể đừng đóng những bộ phim thần tượng lãng mạn mỗi ngày được không? Đây là thực tế, thực tế! Bạn trai cậu mỗi ngày nuôi cậu thành tiểu công ‘trúa’* là có ý gì?”
*tiểu công ‘trúa’: nói lái của tiểu công chúa, ý chỉ trêu chọc, châm chọc
Thang Hoành Thâm xấu hổ gãi đầu: “Có sao? Anh đã làm cái gì đâu.”
Còn không làm gì sao? Lúc bạn gái khát, anh liền vội vã chạy đến đưa nước; lúc bạn gái đau vai, anh liền vội vã đến bóp vai; nếu bạn gái cau mày, thì lập tức cúi đầu khom lưng nhận lỗi.
Loại bạn trai “hiền lương thục đức” này, còn nói anh đã làm cái gì đâu sao?
Lôi Thư Hủy kéo cánh tay của Thang Hoành Thâm: “Có nghe thấy không, sau này đừng tốt với em như vậy, nếu không quyền lực của em sẽ bị dân FA lật đổ nhanh lắm đó.” Mặc dù miệng thì nói vậy, nhưng đuôi lông mày lại như đang cười.
“Haizz, thói quen, không đổi được.” Thang Hoành Thâm lấy lại ly trà mà cô ấy đã uống, tự mình uống một ngụm.
“Aaa, không sống nổi nữa rồi, thế giới này không còn đất dung thân cho dân FA nữa rồi!”
Cảnh Nhu nghe cặp tình nhân ngọt ngào hợp lại ngược dân FA ầm ĩ, điện thoại trong tay rung lên, trên màn hình hiện lên ba chữ Hoắc Bắc Thần.
Cô rũ mi, ném điện thoại còn đang reo vào trong túi.
Trong một cửa hàng sửa xe không quá ồn ào ở ngoại ô Tây Kinh, tiếng hàn rè rè vang lên, Hoắc Bắc Thần ngồi xổm bên ngoài xưởng, mặc bộ quần áo bảo hộ lao động màu đen, một tay đeo găng tay và cầm cờ lê, một tay khác cầm điện thoại ấn lên tai bằng hai ngón tay. Vừa rồi anh đang học sửa chữa ô tô tại đây, bây giờ mới rảnh để gọi điện thoại cho Cảnh Nhu. Chuyển ngữ: Luvevaland - Tây Quan team. Nếu mọi người có đọc ở trang khác xong cũng nhớ ghé qua Luvevaland đọc để ủng hộ nhóm dịch nhé. Có thắc mắc gì cứ nhắn qua page Sắc - Cấm Thành.
Tiếng chuông điện thoại vang lên bảy tám lần, sau đó chuyển thành một giọng nữ máy móc: “Xin lỗi, số máy quý khách vừa gọi hiện đang bận…”
Hoắc Bắc Thần nhẹ giọng chửi tục một câu.
Người đi cùng với Hoắc Bắc Thần là Sử Tế, bố của anh ta thay anh ta mua một suất học đại học ở thành phố Đồng Xuyên gần thành phố Tây Kinh, về cơ bản là một sinh viên ma*, ba ngày hai bữa lại chạy tới tìm Hoắc Bắc Thần lêu lổng.
*sinh viên ma: là sinh viên hay nghỉ học cả ngày, không đi học, đến và đi không ai biết không ai hay, biết mất một cách kỳ lạ
Anh ta ngậm điếu thuốc, dùng ngón tay cởi đôi găng tay bẩn ra: “Làm sao, cậu không thể đối phó với ai?”
Hoắc Bắc Thần ném cờ lê xuống, trên mặt sàn xi măng phát ra tiếng “loảng xoảng” trầm đục: “Cảnh Nhu không nhận điện thoại của tôi.”
“Không nhận thì không nhận thôi, con gái, chính là nhiều chuyện!”
Hoắc Bắc Thần cười lạnh một tiếng: “Mười cuộc điện thoại là mười câu chuyện à?”
Sử Tế trừng mắt: “Mười cuộc điện thoại? Cậu gọi cho người ta mười cuộc điện thoại hả?”
“Cậu có ý kiến à?” Hoắc Bắc Thần cởi găng tay, ném lên người anh ta.
Hôm nay Hoắc Bắc Thần đâu chỉ gọi mười cuộc điện thoại, cẩn thận đếm trong danh sách cuộc gọi, có khi đã là hai mươi cuộc gọi, nhưng nhiều lắm thì Cảnh Nhu chỉ nhận hai cuộc, hơn nữa hai cuộc gọi này là cô nói với anh cô có việc, nói chưa tới hai câu liền cúp máy.
Không chỉ như vậy, trong khoảng thời gian này đều như thế.
Rõ ràng ở cùng một trường Đại học, nhưng Hoắc Bắc Thần phát hiện giống như bản thân cả ngày cũng không thể thấy ai kia.
“Không phải, cậu gọi nhiều cuộc điện thoại như vậy làm gì, thật mất mặt!” Sử Tế hút một hơi thuốc: “Cậu không thể gọi một hai cuộc, rồi đợi người ta gọi điện thoại lại cho cậu sao?”
Trước đây cậu ta không phải là như vậy mà, không phải đều là mấy cô gái kia gọi cho cậu ta suốt ngày sao, đã thấy cậu ta gọi cho ai quá mấy cuộc đâu? Sao mà vừa đến cái người tên cái gì Nhu này, phong cách liền thay đổi rồi?
“Chờ em ấy gọi lại? Chắc phải xem năm sau có thể có được cái vinh hạnh này không đã!” Nói đến đây, Hoắc Bắc Thần lại tức giận đầy một bụng.
Sao anh lại bắt trúng một người thiếu lương tâm như vậy chứ. Thật là hận không thể vò chết cô.
Nghe thấy giọng nói Hoắc Bắc Thần âm dương quái khí*, Sử Tế gần như muốn bóp chặt hai tròng mắt.
*âm dương quái khí: nghĩa đen là khí quái lạ trong trời đất, nghĩa bóng chỉ những người lời lẽ, cử chỉ quái đản, kỳ lạ hoặc lời nói, thái độ không chân thành, khiến người ta đoán không ra.
Cái người con trai ai oán khuê phòng này là ai?
Sử Tế hoảng sợ hồi lâu, anh ta ném tàn thuốc, chân tùy tiện nghiền dưới mặt đất, ngồi xổm bên cạnh Hoắc Bắc Thần: “Bắc Ngao, không phải anh nói, cậu nói người bạn gái mới này của cậu... có phải, không có hứng thú với cậu không?”
Hoắc Bắc Thần nhảy dựng lên, đôi chân dài điên cuồng đá loạn vào Sử Tế một trận: “Em ấy không có hứng thú với tôi, vậy thì em ấy có hứng thú với cậu à?”
Sử Tế vừa lăn vừa bò* né tránh, giơ tay đầu hàng: “Anh, em sai rồi, em sai rồi! Ngài ‘ngọc thụ lâm phong’* ‘phong lưu tiêu sái’*, làm sao mà có người con gái nào không có hứng thú với anh chứ! Cho dù có, thì đó cũng chỉ là giả vờ.!”
*vừa lăn vừa bò (raw:连滚带爬): Đây là một thành ngữ châm biếm, được sử dụng để mô tả dáng vẻ nhếch nhác, hoảng loạn khi làm điều gì đó. Được sử dụng nhiều hơn trong trường hợp miêu tả bộ dạng trốn chạy của kẻ xấu sau khi làm xong một việc xấu nào đó. Chuyển ngữ: Luvevaland - Tây Quan team. Nếu mọi người có đọc ở trang khác xong cũng nhớ ghé qua Luvevaland đọc để ủng hộ nhóm dịch nhé. Có thắc mắc gì cứ nhắn qua page Sắc - Cấm Thành.
*ngọc thụ lâm phong: cốt cách thanh tao, có chút phong lưu khoái hoạt nhưng không thiếu phần bản lĩnh của người chính nhân quân tử.
*phong lưu tiêu sái: một nét “quân tử” hào hoa, thanh cao, thoát tục
Hoắc Bắc Thần tiến lên một bước, dường như vẫn chưa hết giận.
Sử Tế châm một điếu thuốc, chân chó dâng lên bằng hai tay. Sự hung ác nham hiểm trong mắt của Hoắc Bắc Thần không tan đi, Sử Tế lấy lòng nâng điếu thuốc về phía trước, anh mới cầm lấy ngậm trên miệng, hung hăng hút hai hơi.
Sử Tế xoa xoa cái eo đang đau của mình, im lặng chờ anh hút xong điếu thuốc, thấy anh giống như không còn bực bội như vậy nữa, mới hèn mọn nhích lại gần: “Ngao Tử, cậu nghe thấy từ ‘PUA’* bao giờ chưa?”
*PUA: Pick-up artist (Nghệ sĩ tán gái) ban đầu có nghĩa là “nghệ sĩ bắt chuyện", vốn là để giúp các chàng trai một phần nào đó cải thiện kỹ năng giao tiếp của mình, nhưng sau đó dần dần đi lệch hướng và trở thành những chiêu trò dụ dỗ, lừa dối tình cảm của người khác để đạt được mục đích của bản thân là quan hệ tình dục. Từ đó, PUA được mọi người biết đến với cái tên "nghệ sĩ tán gái".
Hoắc Bắc Thần liếc mắt một cái: “Là cái giống gì?”
“PUA.”
“Con mẹ nó, cậu có thể nói tiếng người không hả.”
Mỗi lần Sử Tế nhìn gương mặt đẹp như tranh vẽ của Hoắc Bắc Thần hiện ra dáng vẻ thô tục, thì không kìm nén được sự biến thái mà cảm thấy hưng phấn dị thường, giống như M đang tìm kiếm chủ. Anh ta tự đắc, tự vui vẻ cười một trận: “P, U, A, PUA, tên đầy đủ gọi là cái gì ấy nhỉ, pick, pick gì đấy... Haizz, không biết là cái gì, dù sao chính là PUA!” Ngay cả tiếng mẹ đẻ Sử Tế còn chưa học giỏi, chứ đừng nói đến tiếng nước ngoài.
“Nói một hồi toàn là nói nhảm cái gì đâu không, rốt cuộc là cái gì, nói trọng điểm đi!” Hoắc Bắc Thần nói một cách mất kiên nhẫn.
“Được được được, trọng điểm, trọng điểm! Trọng điểm chính là cái tổ chức PUA này, không đúng, nhóm, không đúng, đoàn đội, chuyên môn hướng dẫn mấy người con trai cách làm sao để ‘tán’ đổ mấy em gái, nghe nói là du nhập từ nước ngoài vào, có khoa học có căn cứ, rất cao tay!”
Hoắc Bắc Thần khịt mũi coi thường: “Tôi còn nhờ người khác dạy tôi cách tán gái như thế nào sao?”
“Đúng đúng đúng, ngài cũng là đại thần trong giới tán gái. Đương nhiên, trong tình huống bình thường thì không cần người khác hướng dẫn, nhưng đây không phải là bạn gái mới của ngài quá khó... ở chung sao? Cậu có thể đi học một hai tiết, là sẽ đi đúng đường, chuyện này không phải là sẽ dễ như trở bàn tay sao, một ngày gọi một cuộc điện thoại là đủ rồi! Không, có khi một ngày một cuộc điện thoại cũng không cần gọi, bạn gái cậu sẽ mỗi ngày gọi cho cậu, một ngày mười cuộc!” Sử Tế giống như nhận tiền từ đội “PUA”, tận lực đẩy mạnh tiêu thụ: “Anh họ của tôi, vốn dĩ là nhà béo chết*, nhưng sau khi anh ta đi học mấy tiết, cậu đoán xem, một tháng anh ta đã có thể ‘tán’ được một em gái, hơn nữa ngoại hình của mấy em gái kia đều rất được, vậy mà tất cả đều một lòng chung thủy vì con lợn béo kia.”
*nhà béo chết: từ internet chỉ những người thích ở nhà không thích đi chơi, không thích thể thao, thân hình mập mạp, ít bạn bè và giao tiếp xã hội không thành công
Hoắc Bắc Thần yên lặng một lúc, dập tắt điếu thuốc, nhặt cờ lê trên mặt đất lên: “Cút đi.”
Đêm đó, Hách Bình đi vệ sinh trở về, cảm thấy cả người thật nhẹ nhõm, có linh cảm mãnh liệt là hôm nay có thể ăn gà, anh ấy thấy Hoắc Bắc Thần đang ngồi trước máy tính đeo tai nghe, vội vàng xông đến nói: “Lão Hoắc, mở chưa, chưa mở thì dắt tôi đi ăn gà với!”
Hoắc Bắc Thần hoảng sợ: “Làm gì vậy!” Anh quay đầu mắng.
Hách Bình nhìn chăm chú vào màn hình máy tính của Hoắc Bắc Thần, không phải là giao diện trò chơi, mà là một cái giao diện tìm kiếm.
“A, xin lỗi, xin lỗi, tôi tưởng cậu muốn mở game.” Hách Bình vội vàng lùi lại một bước.
Hoắc Bắc Thần dùng nút “window” thu nhỏ trang web: “Mở thì mở, chạy đến trước mặt tôi làm gì!”
Hách Bình cười trừ: “Đây không phải là vì kích động sao?”
Hoắc Bắc Thần u ám trừng mắt anh ấy một lúc: “Vậy đi mở máy tính đi.”
“Hi hi, đi liền!” Hách Bình thở phào nhẹ nhõm, chạy tới ngồi xuống chỗ của mình, nhanh chóng mở máy tính bàn lên, trong lúc chờ đột nhiên nhớ đến những gì vừa nhìn thấy trên máy tính của Hoắc Bắc Thần. Chuyển ngữ: Luvevaland - Tây Quan team. Nếu mọi người có đọc ở trang khác xong cũng nhớ ghé qua Luvevaland đọc để ủng hộ nhóm dịch nhé. Có thắc mắc gì cứ nhắn qua page Sắc - Cấm Thành.
PUA? Đó là cái thứ gì?
Ngày 10 tháng 5, lễ kỷ niệm một trăm năm ngày thành lập trường Đại học Tây Kinh diễn ra đúng hạn.
Đại học Tây Kinh là một trong những trường Đại học trọng điểm nổi tiếng nhất Trung Quốc, cũng là nơi có kỉ niệm ý nghĩa một trăm năm thành lập, có thể nói là nhà trường đã dốc hết sức lực tạo ra thanh thế vì lễ kỷ niệm ngày thành lập trường lần này, toàn bộ trường học đã treo băng rôn, treo cờ sặc sỡ, khắp nơi có những tấm áp phích, tờ rơi và có cả hình thức vẽ tay để giới thiệu những thay đổi của trường Đại học Tây Kinh trong một thế kỷ qua.
Tất cả giáo viên và học sinh của trường đều đội mũ lưỡi trai có logo của trường và áo phông trắng có hình vẽ tay của Đại học Tây Kinh. Các khách mời quan trọng và cựu sinh viên đến tham gia từ khắp nơi trên cả nước thậm chí toàn thế giới cũng đội mũ lưỡi trai, trong số khách quý có nghị sĩ cấp cao đương nhiệm trong quốc hội. Ngoài ra còn có một số cựu lãnh đạo quốc gia, giám đốc trường danh dự Dương Mai, còn có các cựu sinh viên xuất sắc thuộc mọi tầng lớp xã hội đã được Đại học Tây Kinh đào tạo một trăm năm nay. Cổng trường có đầy các loại siêu xe chuyên dùng, còn hùng hậu hơn cả ngày khai giảng.
Ban ngày là thời gian tự high của sinh viên, chụp selfie và chụp chung tại các góc ngách khác nhau. Lễ kỷ niệm thành lập trường chính thức được tổ chức tại khán phòng mới lúc 7 giờ tối. Hiệu trưởng đương nhiệm Đại học Tây Kinh chủ trì đọc diễn văn, kể lại chặng đường thăng trầm của trường Đại học Tây Kinh. Tuy ông đã rất nhập tâm và có nhiều cảm xúc xúc động, nhưng đối với sinh viên mà nói, thì cứ như câu chuyện thôi miên. Chuyển ngữ: Luvevaland - Tây Quan team. Nếu mọi người có đọc ở trang khác xong cũng nhớ ghé qua Luvevaland đọc để ủng hộ nhóm dịch nhé. Có thắc mắc gì cứ nhắn qua page Sắc - Cấm Thành.
So với hiệu trưởng, người đã không còn mới mẻ thì các sinh viên càng cảm thấy hứng thú với Dương Mai – chủ tịch tập đoàn Phong Lâm đang ngồi dưới đài.
Nói về những thành tựu của Dương Mai trong giới kinh doanh, bà hoàn toàn là một người phụ nữ huyền thoại của thế kỷ này. Bà học cấp ba được hai năm, cảm thấy bản thân không có thiên phú trong học tập, nên phủi tay không học nữa. Một mình nhét hai bộ quần áo rồi xách túi lên chạy đến thành phố Long Khẩu làm công, làm chưa đến nửa năm, bà đã dám hợp tác cùng với người khác mở xưởng. Cũng không biết lúc ấy bên phía đối tác nhận thấy được đầu óc kinh doanh thiên tài của Dương Mai, hay là tin tưởng mánh khóe của bà, nhưng dù sao cũng là bên kia bỏ tiền ra, còn bà Dương Mai góp sức, xưởng quần áo cứ như vậy mà khai trương. Sau khi Dương Mai kiếm được khoản tiền đầu tiên trong con đường lập nghiệp của mình, giống như hack game, nhiều lần biến nguy thành an giữa biển kinh doanh hung hiểm nhấp nhô, ngược dòng đi lên, tạo dựng lên tập đoàn Phong Lâm tiếng tăm lừng lẫy ngày nay.
Cuộc sống riêng của bà cũng có rất nhiều đề tài để nói chuyện. Là một nữ doanh nhân thành đạt đã làm việc chăm chỉ cả ngày trong giới kinh doanh của đàn ông. Đương nhiên bà không thể là tiểu bạch hoa đáng thương, mà ngược lại, tính cách mạnh mẽ và thô lỗ của bà luôn bị người khác chỉ trích. Trên mạng luôn có tin hot của bà, nói trong công ty tác phong của bà hoàn toàn là một nữ hoàng, không chấp nhận bất cứ giọng nói nào thách thức đến quyền hạn của mình, thường xuyên đập bàn quăng điện thoại, nhục mạ cấp dưới đến mức gần như có thể cấu thành trường hợp bạo lực nơi công sở. Quan hệ đối ngoại của bà với người khác cũng rất lạnh nhạt, ngay cả khi lãnh đạo quốc gia tiếp đón bà cũng không cười chút nào...
Trước khi bà kết hôn ở tuổi bốn mươi ba, ngoài giới cho rằng bà độc thân vì tính tình xấu của bà. “Không có ai dám cưới một con cọp cái.” Đây là nguyên văn trên một cuốn tạp chí giải trí.
Nhưng điều khiến người ta mở rộng tầm mắt chính là Dương Mai đã kết hôn lặng lẽ một tháng sau sinh nhật lần thứ bốn mươi ba của mình. Một năm sau, con trai của bà được sinh ra, bà mời mọi người khắp nơi đến bữa tiệc rượu lớn, người đời mới biết được bà đã gả chồng sinh con. Giới truyền thông đào bới tung tóe, mới phát hiện ra kẻ dám lên giường với con cọp cái thật ra là một giáo sư Đại học một tay trói gà không chặt với hai bằng tiến sĩ, đồng thời vị giáo sư Đại học kia còn kém bà mười tuổi.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...