Bạn trai cặn bã

Trên tàu điện ngầm, Cảnh Nhu xem đánh giá mấy của cửa hàng đóng khung trên mạng, trực tiếp tìm một cửa hàng có đánh giá cao nhất. Ông chủ là một ông chú mập mạp nước da trắng, để râu cá trê và mặc một cái áo kiểu Tôn Trung Sơn, ông ấy thấy hai người đều là người trẻ tuổi, trực tiếp mở miệng nói: “Ép dẻo, một ngày là có thể lấy”. Lúc Cảnh Nhu lấy bức thư pháp ra, ông chủ trợn tròn mắt, vô cùng đau đớn chất vấn bọn họ sao lại phí phạm của trời như thế, loại tranh thư pháp này chỉ cần ép dẻo là xong việc.
 
Cảnh Nhu im lặng xem một màn biểu diễn độc thoại của ông chủ, sau đó nhàn nhạt hỏi: “Còn loại khác không?”
 
“Đương nhiên là có, loại đóng khung thủ công!” Nước miếng ông chủ bay tứ tung giới thiệu ưu điểm của việc đóng khung thủ công cho hai người ngoài nghề, còn lôi ra một tập album ảnh từ dưới quầy, bên trong là tất cả thành tựu của ông ấy, nhưng mà ông chủ tiệm chỉ vào tập album liên tiếp nói ra tên của mấy bậc thầy. Cảnh Nhu và Hoắc Bắc Thần duy trì phẩm chất cao nhất… im lặng.
 
“Không phải, ngay cả những người này hai người cũng không biết, vậy hai người lấy đâu ra bức thư pháp này vậy? Ngay cả chữ ký cũng không có.” Ánh mắt ông chủ nghi ngờ đảo quanh hai người trước mặt.
 
Hoắc Bắc Thần cười khẽ: “Không phải việc của ông.”
 
Ông chủ bị sự dứt khoát lưu loát của anh làm nghẹn họng, không ngờ người thanh niên trông vô hại như thế mà lại có tính cách phản nghịch như vậy, có vẻ là một nhân vật hung ác.
 
“Đóng khung loại tốt nhất là bao nhiêu tiền? Phải chờ mấy ngày?”
 
“500, bảy ngày.”
 
“Được rồi, chọn nó đi, có thể thanh toán qua điện thoại không?”
 
“Có thể.”
 
Cảnh Nhu không nói nhảm, lấy điện thoại ra quét mã, Hoắc Bắc Thần chặn cô lại, lấy điện thoại của mình, Cảnh Nhu đẩy anh ra: “Tôi tự trả.”
 
Hoắc Bắc Thần nhướng mày nhìn Cảnh Nhu quét mã trả tiền. Tiền của Cảnh Nhu trên cơ bản chỉ tiêu vào những thứ quan trọng, không tồn tại chuyện lãng phí xa hoa. Lần này chi ra 500 tệ, đối với cô thì đây là một số tiền lớn, nhưng lần này tốn tiền nhiều như vậy mà cô không chau mày cũng không bĩu môi, xem ra cũng là do cô cam tâm tình nguyện.
 
Cảnh Nhu nhanh chóng thanh toán tiền. Đây là số tiền cô luôn để dành để sử dụng cho những lúc cần dùng tiền gấp, lúc này chi ra cũng không đau lòng. Cô rời khỏi cửa hàng đóng khung, lấy tay đếm ngày có thể lấy tranh về, Hoắc Bắc Thần khoác tay lên vai cô, dựa sát vào: “Đếm cái gì vậy?”
 
Cảnh Nhu đẩy tay anh ra: “Không có đếm cái gì hết.”
 
Hoắc Bắc Thần bị từ chối theo quán tính, trực tiếp kéo tay cô, Cảnh Nhu nhìn anh, lông mày anh nhướng lên rồi kéo cô vào một con ngõ nhỏ ít người.
 
“Làm gì vậy?” Cảnh Nhu không cho anh kéo.
 
“Em xem tôi đã tặng quà cho em rồi, em không bày tỏ chút gì sao?”
 
“Bày tỏ cái gì?”
 
Hoắc Bắc Thần nghĩ thầm, có lẽ cô gái này là người bạn gái không thú vị nhất mà anh từng quen: “Hôn tôi một cái đi!”
 
“Không muốn.”
 
“Vậy thì cho tôi hôn một cái.”
 
Cảnh Nhu trực tiếp hất tay anh ra, đi thẳng về hướng tàu điện ngầm.

 
Hoắc Bắc Thần “chậc” một tiếng, đuổi theo: “Cảnh Nhu, em nói thật đi, có phải bản thân em bị lãnh cảm không?”
 
Cảnh Nhu dừng chân, ngẩng đầu nhìn anh, nghiêm túc gật đầu.
 
Sắc mặt của Hoắc Bắc Thần như thể là một lời khó nói hết: “Thật ra em cũng rất thành thật.”
 
Cái sắc mặt này là muốn chia tay sao? Vậy bức thư pháp kia, anh sẽ không quay lại lấy à? Cảnh Nhu do dự một chút.
 
Không đợi Cảnh Nhu suy nghĩ cẩn thận, Hoắc Bắc Thần đã nắm tay cô một lần nữa, anh hừ lạnh một tiếng: “Được rồi, coi như ông đây đang thách thức khó khăn vậy, tôi cũng không tin còn có người không thích tôi.” Chuyển ngữ: Luvevaland - Tây Quan team. Nếu mọi người có đọc ở trang khác xong cũng nhớ ghé qua Luvevaland đọc để ủng hộ nhóm dịch nhé. Có thắc mắc gì cứ nhắn qua page Sắc - Cấm Thành.
 
Cảnh Nhu hơi yên tâm nhưng có chút cạn lời, cô hỏi một câu đặc biệt nghiêm túc: “Hoắc Bắc Thần, có phải anh trở thành M* rồi không?”
 
*M: trong SM (muốn biết chi tiết xin tra Google)
 
Hoắc Bắc Thần nghe xong, thiếu chút nữa lông mày anh cũng sắp run thành hình chữ M: “Tôi đánh em, em tin hay không?”
 
Tuy rằng sắc mặt hung ác, nhưng Cảnh Nhu không sợ: “Không phải sao?” Thật ra cô cảm thấy anh có chút giống.
 
“Không phải!” Hoắc Bắc Thần quả thực bị chọc tức đến mức không thèm giận nữa: “Lảm nhảm gì thế, nói chuyện chính với em này! Cái người mới chết ngày hôm qua có phải là cô gái trúng gió vào buổi tối hôm trước ngồi cùng với em ở Tiểu Tây Lâu không?”
 
Cảnh Nhu im lặng trong phút chốc: “Ừm.”
 
“Cô ta bị sao vậy?”
 
“... Sao tôi biết được?”
 
“Vậy nửa đêm em chạy lên trên đó hóng gió cái gì?”
 
“Hóng gió còn cần lý do sao?”
 
“...” Hoắc Bắc Thần cảm thấy sức chịu đựng của mình không ngừng đột phá cực hạn, chỉ vì bản thân có một người bạn gái đặc biệt dễ thương ngốc nghếch: “Chuyện cô ta chết có liên quan đến chuyện cô ta hóng gió không?”
 
“Cảnh sát chưa nói là tự sát hay là có người giết.”
 
Hai người vừa nói, vừa cùng một nhịp bước nhanh xuống bậc thang thông đến tàu điện ngầm, Hoắc Bắc Thần nắm chặt tay của Cảnh Nhu: “Đừng nói mấy chuyện vô dụng này với tôi, chuyện này có liên quan với em hay không?”
 
“Không liên quan.” Cảnh Nhu thậm chí một giây cũng không dừng lại.
 
“Ha ha.” Hoắc Bắc Thần giả vờ cười, ngay cả khóe môi cũng không thèm nhếch lên.
 
Tàu điện ngầm vừa đến trạm, mọi người ra trạm đột nhiên lao ra từ dưới lên, Hoắc Bắc Thần kéo mạnh Cảnh Nhu, để cô dựa gần vào mình.

 
Hai người tận dụng thời gian bước vào đường hầm, Cảnh Nhu có thẻ tàu điện ngầm, nhưng Hoắc Bắc Thần không có, anh kéo Cảnh Nhu đi mua thẻ, phía trước máy bán vé tự động không có nhiều người, Hoắc Bắc Thần lấy ra mấy tờ tiền lớn sau đó đưa tay về phía Cảnh Nhu: “Đưa thẻ đây.”
 
“Làm gì?”
 
“Còn làm gì nữa, nạp tiền cho em.”
 
“Tôi vẫn còn tiền, không cần.”
 
“Sao em lằng nhằng thế, bảo em đưa thì đưa đi.”
 
“Đã nói là không cần.” Cảnh Nhu trực tiếp cất tấm thẻ vào túi.
 
Hoắc Bắc Thần cảm thấy mình sắp hóa thành Phật.
 
Anh mua vé, sau đó đi đến cửa soát vé và xếp hàng chờ cùng với Cảnh Nhu. Một cặp nam nữ trẻ tuổi mặc đồ đôi màu hồng quẹt thẻ ở lối ra bên cạnh, hai người ôm ấp chen chúc với nhau, dùng chung một tấm vé cùng nhau ra khỏi lối ra giống như đứa trẻ sơ sinh, cô gái kia còn đắc ý cười khanh khách không ngừng. Chuyển ngữ: Luvevaland - Tây Quan team. Nếu mọi người có đọc ở trang khác xong cũng nhớ ghé qua Luvevaland đọc để ủng hộ nhóm dịch nhé. Có thắc mắc gì cứ nhắn qua page Sắc - Cấm Thành.
 
Cảnh Nhu kỳ quái nhìn cặp đôi kia, nhưng cô chỉ mới nhìn thoáng qua một cái, cặp đôi kia đã đi xa.
 
“Sao vậy?” Hoắc Bắc Thần hỏi.
 
“Không có gì.” Cảnh Nhu lắc đầu, có lẽ cô đã nhận nhầm người.
 
Khoảng thời gian này không có nhiều người, vẫn còn chỗ để ngồi, Hoắc Bắc Thần để Cảnh Nhu ngồi ở bên cạnh trước, sau đó ngồi xuống dựa sát vào cô, chân Cảnh Nhu đụng phải đùi anh, ý bảo anh ngồi dịch sang bên cạnh chút.
 
“Một lát nữa sẽ có người tới, chen nhau mới có thể ngồi. Sao em không có tư tưởng đạo đức như vậy?” Hoắc Bắc Thần nói.
 
Cảnh Nhu nhìn vào khoảng trống bên cạnh anh, đại khái chỉ có người gầy như que diêm mới có thể ngồi vào cái khe hở kia, ngẩng đầu liếc anh một cái. Hoắc Bắc Thần cho cô một ánh mắt “Em cần phải dạy dỗ lại”.
 
Kết quả ngồi cả một đường, có lẽ mấy người hành khách đều chê mình béo, không ai đến chen chúc ngồi bên cạnh Hoắc Bắc Thần, còn Hoắc Bắc Thần vẫn bình chân như vại, cầm điện thoại chơi game, vui vẻ thì lấy chân đụng đụng cô.
 
Cảnh Nhu bị ép trong một góc, sắp thành người giấy rồi.
 
Cuối cùng cũng xuống trạm, Cảnh Nhu nhìn thời gian, đã sắp đến giờ đi học, Cảnh Nhu lơ đễnh quẹt thẻ ra khỏi ga, nghĩ đến việc gọi điện thoại nhờ bạn cùng phòng giúp cô lấy sách giáo khoa. Bên tai truyền đến âm thanh “tít tít”, cô dừng lại, vách ngăn phía trước vẫn chưa mở ra.
 
Cảnh Nhu quẹt lại lần nữa.
 
[Số dư không đủ, vui lòng nạp tiền.]
 
Chỉ sợ bầu không khí đột nhiên yên tĩnh.

 
Cảnh Nhu chậm rãi quay đầu lại, nhìn về phía Hoắc Bắc Thần.
 
Hoắc Bắc Thần cốc lên trán Cảnh Nhu một cách thô bạo: “Có đủ tiền hay không cũng không biết nữa, đồ não lợn.” Nói xong, anh không kiên nhẫn lôi cô đi nạp tiền.
 
Cảnh Nhu kêu lên một tiếng, che trán bị Hoắc Bắc Thần kéo đi. Cô giương mắt nhìn gáy của Hoắc Bắc Thần.
 
Cô còn tưởng rằng anh sẽ cười nhạo cô.
 
Thuận lợi nạp tiền xong, hai người ra khỏi tàu điện ngầm, bình yên vô sự bước vào cổng trường. Hoắc Bắc Thần đưa Cảnh Nhu đến dưới khu dạy học, đột nhiên túm lấy Cảnh Nhu đang chuẩn bị đi vào.
 
Cảnh Nhu quay đầu lại, Hoắc Bắc Thần nghiêm nghị nhìn cô: “Cảnh Nhu,  sau này đừng dính vào những chuyện đó.”
 
“Chuyện gì?”
 
“Đừng giả ngu với tôi, sau này em tự chăm sóc tốt cho bản thân đi, đừng quan tâm đến chuyện sinh tử của người khác.” Nói xong, Hoắc Bắc Thần đi mất.
 
Cảnh Nhu chăm chú nhìn theo bóng lưng rời đi của anh, khẽ cau mày.
 
Kể từ khi La Mỹ Liên qua đời, ba người ký túc xá phòng 215 nháo nhào đòi thay đổi phòng ký túc xá, hai ngày nay tất cả bọn họ đều phải chen chúc trong ký túc xá của người khác. Mễ Dương cùng với Thân Chiêu Chiêu cũng sợ mấy thứ như ma quỷ này nên đã xúi giục mấy người trong ký túc xá cùng nhau đổi phòng. Giáo viên hướng dẫn cũng không làm khó mọi người về chuyện này, nhưng cảm thấy việc đổi hai ký túc xá rất phiền phức nên để cho họ tự thảo luận. Ai không đổi có thể ở lại phòng 216, nếu ai muốn đổi sẽ cho các cô chuyển vào ký túc xá mới. Hai nhóm người ký túc xá không ai bằng lòng ở lại, nên giáo viên hướng dẫn đành phải dọn hai ký túc xá cao cấp trên lầu cho các cô. Vì thế phòng 215 trở thành 615, 216 trở thành 616. Chuyển ngữ: Luvevaland - Tây Quan team. Nếu mọi người có đọc ở trang khác xong cũng nhớ ghé qua Luvevaland đọc để ủng hộ nhóm dịch nhé. Có thắc mắc gì cứ nhắn qua page Sắc - Cấm Thành.
 
Ngày Cảnh Nhu chuyển vào ký túc xá, Hoắc Bắc Thần cũng đi đến hỗ trợ, đồ của Cảnh Nhu không tính là nhiều, đã thu dọn sắp xếp xong. Hoắc Bắc Thần chỉ cần đi hai chuyến là xong, còn giúp Cảnh Nhu treo rèm giường lên.
 
Quan Trạch Nam sầu muộn đối mặt chiếc vali của mình, chiếc vali của cô ấy là lớn và nặng nhất trong ký túc xá, cô ấy không thể tự cầm được. Cô ấy liền lặng lẽ gọi Cảnh Nhu, nhờ cô xin Hoắc Bắc Thần dọn giúp cô ấy.
 
Cảnh Nhu bày tỏ sự khó hiểu đối với hiệu suất của cô ấy, cô ấy tự gọi không phải là xong rồi à, sao lúc nào cũng phải đi vòng qua cô? Lần trước cũng vậy.
 
“Tự cậu gọi đi, không cần sợ bị hiểu lầm.” Cảnh Nhu nói.
 
“Tớ sợ bị hiểu lầm cái gì, tớ chỉ sợ mặt mũi tớ không đủ lớn, không gọi anh ấy được!” Quan Trạch Nam nói.
 
“Sao lại không gọi được?”
 
“Không tin tớ gọi cho cậu xem.”
 
Quan Trạch Nam nuốt nước miếng, chạy đến chỗ Hoắc Bắc Thần đang ngồi trên ghế của Cảnh Nhu chơi game, trên mặt đầy vẻ tươi cười: “Hoắc Bắc Thần, có thể phiền anh giúp tôi xách vali lên đó không?”
 
Hoắc Bắc Thần ngẩng đầu liếc mắt nhìn cô một cái, sau đó quay đầu tiếp tục chuyên chú hết sức chơi game của mình.
 
Quan Trạch Nam quay đầu, cho Cảnh Nhu một cái ánh mắt “cậu xem đi”.
 
Cảnh Nhu nói: “Hoắc Bắc Thần, ‘chị hai’ đang nói chuyện với anh đó, nhờ anh xách vali lên cho cậu ấy.”
 
“Biết rồi.” Hoắc Bắc Thần thoát trò chơi trực tuyến: “Cái nào?”
 
Cảnh Nhu chỉ vào chiếc vali cao bằng nửa người đứng giữa ký túc xá. Hoắc Bắc Thần không nói một lời, thậm chí tay cầm cũng không thèm mở ra, nhấc vali bước ra ngoài.
 
Quan Trạch Nam vội vàng cất cao giọng hô cảm ơn, cô ấy chen đến bên cạnh Cảnh Nhu, nhỏ giọng nói: “Cậu xem, anh công tử bột này!”
 

Bảy ngày sau, một mình Cảnh Nhu đi lấy bức thư pháp đã được đóng khung, treo nó lên bức tường đã dán giấy dán tường vào hôm trước.
 
Mấy người bạn cùng phòng đều không hiểu ra sao*, nhất trí cho rằng bức thư pháp này tuy rằng không chính quy*, nhưng không hiểu sao cảm thấy nó rất to lớn sang trọng.
 
*không hiểu ra sao (raw: 不明觉厉): mặc dù không hiểu, nhưng cảm giác rất lợi (hại), ý rộng ra là dù không hiểu đối phương làm gì nói gì, nhưng cảm thấy có vẻ rất là lợi hại, rất ghê gớm (thuật ngữ mạng)
 
*chính quy: được hiểu là một điều gì được chỉ định chính thức, hoặc theo một tiêu chuẩn nào đó được công nhận
 
“Cậu mua ở đâu? Tớ cũng đi mua một bức, nói không chừng sau này sẽ được tăng giá!” Mễ Dương hỏi.
 
“Hoắc Bắc Thần đưa, nói là ông nội anh ấy viết.”
 
“Má ơi, ông nội Hoắc Bắc Thần tự mình viết giúp cậu? Còn viết hai chữ như vầy? Cậu hay lắm, Cảnh Nhu, vậy là đã gặp phụ huynh rồi đấy!”
 
“Tớ ngay cả quà gặp mặt còn chưa mua, cậu suy nghĩ nhiều quá rồi đấy.”
 
Cảnh Nhu ngồi ở trên giường, ngồi xếp bằng đối mặt với hai chữ “Khỏe mạnh” treo ở trên, thả trôi tâm trí.
 
Loại thể nghiệm* truyền sự khỏe mạnh đi này, đối với Cảnh Nhu mà nói vừa xa lạ vừa mới mẻ.
 
*thể nghiệm: Qua kinh nghiệm, qua thực tiễn mà xét thấy điều gì đó là đúng hay không đúng
 
Lúc Cảnh Nhu được ba tuổi, bố cô vào tù vì tội giết người, mẹ cô bị mắng trong một năm, sau khi cô sinh nhật 4 tuổi thì mẹ tái hôn. Mẹ Cảnh Nhu để cô lại cho ông bà nội, thỉnh thoảng sẽ gửi về một ít tiền phí sinh hoạt để trang trải cuộc sống. Ông và bà nội Cảnh Nhu đã bán sữa đậu nành và trà trứng cả đời, vì không thể an hưởng tuổi già, nên buộc họ mỗi ngày gà chưa gáy đã phải thức dậy, sau đó khom lưng đẩy sạp nhỏ ra ngoài bán điểm tâm để kiếm sống qua ngày. Chuyển ngữ: Luvevaland - Tây Quan team. Nếu mọi người có đọc ở trang khác xong cũng nhớ ghé qua Luvevaland đọc để ủng hộ nhóm dịch nhé. Có thắc mắc gì cứ nhắn qua page Sắc - Cấm Thành.
 
Hai ông bà cụ đã dồn hết tâm sức vì cuộc sống, nên không có sức lực quan tâm đến chuyện ăn mặc bên ngoài của Cảnh Nhu. May mà từ nhỏ Cảnh Nhu đã hiểu chuyện, ngay cả tuổi nổi loạn cũng trôi qua trong nháy mắt.
 
Cho nên Cảnh Nhu đã quen với việc tự cung tự cấp, thật không quen với sự quan tâm của người khác theo nghĩa đen, nó giống như có con muỗi đốt cô một cái, rất ngứa, nhưng gãi một chút thì thực sự rất thoải mái.
 
“Cảm động rồi à?” Giọng nói của Đại Nhu không chút dao động.
 
Cảnh Nhu trầm mặc trong chốc lát, nói: Nếu cô là tôi, cô không cảm động sao?
 
“Sao có thể không cảm động, còn không phải tôi bị cái ân huệ nhỏ này làm cho cảm động sao?”
 
Cảnh Nhu cúi đầu, ân huệ nhỏ sao?
 
Nói xong câu này, nhất thời hai người cũng không nói chuyện.
 
Đột nhiên hai người đồng thanh mở miệng: “Cô...”
 
“Cô nói trước đi.” Đại Nhu nói.
 
Cảnh Nhu không nhường nữa, hỏi: Hoắc Bắc Thần, anh ấy thật sự không thích tôi sao?
 
“Anh ta mà thích cô, tôi còn phải lưu lạc đến nỗi này sao?” Đại Nhu đột nhiên cất cao âm lượng: “Chúng ta thiếu tình yêu, phải, không sai, nhưng có thể đừng dễ bị lừa như vậy có được không, cô có biết chuyện đau khổ nhất không phải là chưa từng có được, mà là sau khi có được lại mất đi!”
 
Cảnh Nhu ngã xuống giường, hung hăng đấm mạnh vào gối.

 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui