Bạn trai cặn bã

Trong bệnh viện Nhân dân số hai Tây Kinh, trên đầu một người thanh niên tóc vàng có biệt danh là Vương Giả bị quấn một chiếc băng gạc, nửa chết nửa sống nằm trên giường bệnh, mắt nhắm nghiền rên rỉ.
 
Mấy thanh niên đến thăm, mặt mũi ai nấy cũng bị bầm dập, tất cả đều uể oải giống như bắp cải trắng phơi sương.
 
Trong phòng bệnh có ông cụ không may bị gãy chân, điều ông khó chịu nhất là mỗi ngày không thể làm chuyện gì được, biết đám nhóc lưu manh kế bên đi gây sự đánh nhau, ông la mắng và tiến hành giáo dục tư tưởng, đạo đức đối với nhóm lưu manh này.
 
Một đám lưu manh lại càng héo.
 
“Vương Giả, đơn hàng này chúng ta bị thiệt lớn rồi, cái tên kia đưa phí vất vả cho chúng ta còn không đủ tiền thuốc men của cậu nữa!”
 
“Mẹ kiếp! Chúng ta không thể thả thằng này đi! Đánh chết nó!”
 
“Còn đánh chết nó cái gì! Cả đám chúng ta không bị diệt hết là may rồi!”
 
“Nếu không, chúng ta đến đồn cảnh sát báo án đi?” Cậu nhóc mặc cái quần rách đột nhiên nghĩ ra được ý tưởng này nên búng tay một cái.
 
Cậu nhóc mập mạp tát vào đầu cậu ta một cái: “Cậu ngốc à, là chúng ta ăn chùa trước!”
 
Cậu nhóc mặc cái quần rách ôm đầu, sao cậu lại quên mất chuyện này chứ!
 
Kinh Kinh Dương bước vào, quét mắt nhìn một lượt mấy thanh niên có phong cách đặc biệt này.
 
“Là anh!” Cậu nhóc mập mạp đứng lên.
 
Anh trai này không phải là người đã đưa tiền cho bọn họ giả làm lưu manh để diễn kịch sao?
 
Những người khác cũng vội vàng đứng lên, Vương Giả mở đôi mắt nhỏ, tiếng rên rỉ còn lớn hơn lúc nãy.
 
Kinh Kinh Dương nhếch mép: “Không sao chứ?”
 
“Đại ca, ánh mắt này của anh là có ý gì vậy? Anh xem Vương Giả nằm ở chỗ này cũng đã nửa sống nửa chết, sao có thể không có chuyện gì! Có khả năng bị bại não!” Tên nhóc mặc cái quần rách nói. 
 
Hay! Vừa rồi còn nói cậu ngốc, không phải lúc này tinh thần cậu đã nhanh nhạy hơn sao.

 
Kinh Kinh Dương đẩy mắt kính: “Chuyện này là do tôi sơ suất, tôi không nghĩ tới bạn của tôi sẽ đến.” Ban đầu anh vốn định diễn vở kịch này một mình, nhưng không ngờ Hách Bình sẽ gọi bọn Hoắc Bắc Thần tới. Chuyển ngữ: Luvevaland - Tây Quan team. Nếu mọi người có đọc ở trang khác xong cũng nhớ ghé qua Luvevaland đọc để ủng hộ nhóm dịch nhé. Có thắc mắc gì cứ nhắn qua page Sắc - Cấm Thành.
 
Kinh Kinh Dương ngoắc tay, kêu cậu nhóc mập mạp đi ra ngoài với anh, bản thân xoay người đi trước.
 
Cậu nhóc mập mạp nhìn đồng bọn của mình, thấy mọi người ai cũng gật đầu với cậu ta, ánh mắt mỗi người giống như “giao nhiệm vụ mặc cả vinh quang này cho cậu”. Đột nhiên cậu nhóc mập mạp dâng lên một cảm giác bi tráng của sứ mệnh cao cả, cậu ta nuốt nước bọt, đứng lên kéo kéo chiếc áo thun bó sát người, ngẩng đầu hiên ngang bước ra ngoài.
 
———
 
Cảnh Nhu cùng với Hoắc Bắc Thần đi lên lầu quán Internet Đằng Phi của khu dân cư, tay vịn cầu thang cũ kỹ bị gỉ sét và bám đầy bụi, có những túi rác lớn nhỏ chất thành đống trên lối đi, trong không khí đầy mùi mốc và chua.
 
Hai người đi lên lầu ba theo lời nói của Vương Trân, chỉ là hai bên trái phải có ba phòng, Cảnh Nhu không biết là phòng nào nên chỉ có thể gõ cửa từng phòng, phòng thứ nhất gõ cửa cả hồi lâu cũng không thấy ai đáp lại, nhưng cánh cửa đối diện đột nhiên tự mở ra.
 
Một người thanh niên tóc dài nửa đầu bước ra, tay trái anh ta cầm một cái cặp sách, tay phải cầm một túi rác.
 
Cảnh Nhu nhìn anh ta có chút quen mắt, nhớ lại thì anh ta chính là bạn trai của La Mỹ Liên. Họ gì thì cô đã quên mất, nhưng cô nhớ rõ anh ta lớn hơn họ một khóa.
 
“Đàn anh, xin hỏi La Mỹ Liên có ở đây không?”
 
Động tác vứt rác không chút để ý của bạn trai La Mỹ Liên đột nhiên dừng lại, túi đựng rác tuột tay bay theo biên độ nhỏ bị vứt vào một góc tường.
 
Người bạn trai kia nhận ra Hoắc Bắc Thần và Cảnh Nhu, anh ta vội vàng mời hai người vào nhà nói chuyện, mùi hôi trong lối đi thực sự khiến người ta không thể ở lại thêm một phút nào nữa.
 
La Mỹ Liên không ở đây, phòng bọn họ thuê là một căn phòng đơn, tối đa chỉ có hai mươi mét vuông. Trong căn phòng nho nhỏ chỉ có một chiếc giường và một cái bàn, ở góc phòng chất một đống nồi niêu xoong chảo, còn có một cây cải trắng vẫn chưa ăn xong.
 
Người bạn trai tự giới thiệu, anh ta tên Hồ Nhân Nghĩa, sinh viên năm ba khoa Kinh tế và Quản lý. Anh ta vừa nói vừa vội vàng cuộn đống quần áo lộn xộn trên giường nhét vào dưới chăn. Chuyển ngữ: Luvevaland - Tây Quan team. Nếu mọi người có đọc ở trang khác xong cũng nhớ ghé qua Luvevaland đọc để ủng hộ nhóm dịch nhé. Có thắc mắc gì cứ nhắn qua page Sắc - Cấm Thành.
 
Trên băng ghế đầu giường có để một cái máy chơi game PSP rất mới, lúc bạn trai La Mỹ Liên dọn nó đi thì cười bảo: “Đây là quà sinh nhật Mỹ Liên tặng cho tôi.”
 
Cảnh Nhu vừa nghe La Mỹ Liên lại tiêu thêm mấy nghìn nữa thì hoảng hồn.
 
Cảm giác giống như có một sứ giả truy hồn, dùng tiền tài để tính toán thời gian tử vong của La Mỹ Liên.

 
“Đàn anh, La Mỹ Liên đi đâu vậy?” Cảnh Nhu hỏi người bạn trai đang dọn ghế đẩu cho họ.
 
“Hả, không phải cô ấy đi học sao?”
 
“Tôi hỏi bạn cùng phòng của cậu ấy, cậu ấy không có đi.”
 
Hồ Nhân Nghĩa đang ăn đồ ăn vặt ngạc nhiên: “Ơ, vậy cô ấy đi đâu? Cô tìm cô ấy có việc gấp à, để tôi gọi điện thoại cho cô ấy.”
 
Cảnh Nhu không từ chối, người bạn trai vội vàng lấy điện thoại ra để gọi cho La Mỹ Liên, đồng thời không quên lấy ra hai cái ly, rót cho mỗi người một ly nước.
 
Hoắc Bắc Thần vô cùng buồn chán, đánh giá căn phòng nhỏ như cái hộp này, bỗng nhiên xoa cằm không biết đang suy nghĩ cái gì.
 
Hồ Nhân Nghĩa gọi điện thoại qua thì bị La Mỹ Liên cúp máy. Anh ta lại gọi thêm một lần nữa nhưng vẫn bị cúp.
 
“Sao lại thế này...” Đàn anh lẩm bẩm tự nói một mình. La Mỹ Liên chưa bao giờ cúp điện thoại của anh, ngay cả khi cô đang trong lớp, cô cũng sẽ ra ngoài để trả lời điện thoại của anh.
 
“Gọi điện không ai nhận sao ạ?”
 
“Ừ, không nên như vậy chứ.”
 
“Đàn anh, ngày hôm qua La Mỹ Liên có chỗ nào kỳ lạ không?” Cảnh Nhu hỏi.
 
“Chỗ nào kỳ lạ?” Đàn anh có chút không hiểu ý của Cảnh Nhu, sau đó suy nghĩ một lúc: “À, tối hôm qua Mỹ Liên có đi ra ngoài gọi điện thoại, lúc quay về sắc mặt không được tốt lắm, tôi hỏi cô ấy đã xảy ra chuyện gì thì cô ấy nói có chút chuyện khó chịu với người trong nhà. Cho nên tôi cũng không hỏi nữa.”
 
“Vậy buổi sáng hôm nay thì sao?”
 
Hồ Nhân Nghĩa xấu hổ gãi đầu: “Lúc cô ấy đi tôi còn chưa thức dậy.”
 
“Hai người các anh ngủ chung giường à?” Đột nhiên Hoắc Bắc Thần cảm thấy hứng thú, anh lấy ra một gói thuốc lá, đưa một điếu cho anh ta.
 

Hồ Nhân Nghĩa thụ sủng nhược kinh nhận lấy: “Ừ, chúng tôi thuê không nổi hai phòng, nên chỉ có thể thuê một căn phòng đơn. Tiền thuê nhà là do Mỹ Liên trả, tiền sinh hoạt của tôi cũng đủ cho chúng tôi ăn uống.”
 
“Vậy anh có biết tiền của cậu ấy đến từ đâu không?” Cảnh Nhu hỏi.
 
Hồ Nhân Nghĩa sửng sốt: “Không phải trong nhà cô ấy sao?”
 
Cảnh Nhu lắc đầu: “Không phải.”
 
“Vậy thì cô ấy lấy tiền ở đâu?” Đàn anh hỏi.
 
“Cậu ấy... Là tiền đi vay.”
 
“Hả, vay tiền?” Sắc mặt đàn anh đột nhiên thay đổi: “Sao cô ấy còn mua nhiều thứ không cần thiết như vậy?” Chỉ riêng hai chiếc túi của cô ấy thôi mà đã có giá mấy nghìn rồi!
 
Hoắc Bắc Thần liếc Cảnh Nhu một cái.
 
Cảnh Nhu nói: “Chuyện này có gì chúng ta nói sau đi, chỗ cậu ấy đi vay chính là vay tiền tư nhân, hai ngày nay có thể là ngày trả nợ. Tôi sợ cậu ấy trả không được tiền, nghĩ luẩn quẩn trong lòng rồi sẽ tự sát!” Chuyển ngữ: Luvevaland - Tây Quan team. Nếu mọi người có đọc ở trang khác xong cũng nhớ ghé qua Luvevaland đọc để ủng hộ nhóm dịch nhé. Có thắc mắc gì cứ nhắn qua page Sắc - Cấm Thành.
 
“Chuyện này... có lẽ không đến mức phải tự sát đâu...” Đàn anh bị dọa.
 
“Lúc cảm xúc con người ta chùng xuống thì cái gì cũng có thể làm ra được, đàn anh, anh nghĩ lại xem, cậu ấy có thể đi đâu nữa?”
 
“Cái này... Tôi thực sự không biết. A, đúng rồi! Có lẽ cô ấy đang ở cùng với hai người đàn em khóa dưới, hai ngày nay mấy người đấy rất thân thiết, Mỹ Liên còn gọi hai người họ đến chỗ này ăn cơm!”
 
Giống như đang ở trong một cái vòng luẩn quẩn vậy, lại quay về điểm xuất phát rồi.
 
Cảnh Nhu nói: “Không có, tôi đã đi đến đó hỏi, địa chỉ của hai người là do Vương Trân nói.”
 
“Tôi thật sự không biết, bình thường thì vòng tròn xã giao của Mỹ Liên cũng không rộng lắm, ngoại trừ bạn cùng phòng của cô ấy, tôi cũng chỉ biết thêm hai người bạn đàn em đồng hương khóa dưới của cô ấy thôi.”
 
“Tóm lại, nếu anh tìm thấy cậu ấy trước, nhờ anh sau khi thấy cậu ấy thì gọi điện thoại cho tôi.”
 
—————
 
La Mỹ Liên nắm chặt chiếc túi vỏ sò của mình, ngồi ở một góc của tàu điện ngầm, ánh mắt đờ đẫn cắn móng tay của mình. Một người mẹ bế con bước lên, cô gái bên cạnh La Mỹ Liên nhường chỗ cho bọn họ, người mẹ cảm ơn cô ấy, ôm lấy đứa bé muốn nhanh chóng ngồi xuống, nhưng khi nhìn thấy La Mỹ Liên đang nói chuyện một mình, bà ấy lại xấu hổ bảo cô gái đã nhường chỗ kia ngồi xuống chỗ vừa nãy.
 
Tàu điện ngầm chạy đến trạm cuối cùng, tất cả mọi người đã xuống hết, lúc này La Mỹ Liên mới như từ trong mộng tỉnh lại, phát hiện bản thân đã vượt qua trạm từ lâu.
 

Cô đi ra khỏi tàu điện ngầm như một bóng ma, quẹt thẻ thêm lần nữa, bắt chuyến tàu điện để quay về, đi thêm bảy trạm sau đó dừng lại ở Công viên Khoa học và Công nghệ.
 
Ga ở Công viên Khoa học và Công nghệ là một nhà ga sang trọng, có rất nhiều cửa hàng san sát nhau ở bên dưới, người đến người đi rất náo nhiệt. Nhiều người dừng lại nghỉ chân để mua thức ăn đồ uống, La Mỹ Liên nuốt nước bọt, chợt cảm thấy trong miệng khô khốc khó chịu. Chuyển ngữ: Luvevaland - Tây Quan team. Nếu mọi người có đọc ở trang khác xong cũng nhớ ghé qua Luvevaland đọc để ủng hộ nhóm dịch nhé. Có thắc mắc gì cứ nhắn qua page Sắc - Cấm Thành.
 
Buổi sáng cô vẫn chưa ăn gì, ngay cả một hớp nước cũng chưa uống.
 
Phải mua đồ ăn lót dạ chống lại cơn đói này. Cơ thể phát ra tín hiệu như vậy, La Mỹ Liên dừng lại trước một cửa hàng bánh rán trứng, cô ngẩng đầu lên nhìn giá, bỗng nhiên tim đập nhanh hơn.
 
Cửa hàng bánh rán này đang làm quảng cáo tiếp thị dựa trên giá rẻ và hàng chất lượng, giá cả rất ưu đãi, 5 tệ một cái. Nhưng ở trong mắt La Mỹ Liên, đó không phải 5 tệ, mà là 500 tệ, 5.000 tệ.
 
Sắc mặt La Mỹ Liên trắng bệch, cô đứng trước cửa hàng bánh, không nhúc nhích. Một đôi tình nhân ở phía sau gọi cô: “Này, bạn học, cô có mua hay không vậy, không mua thì xin nhường đường.”
 
Giọng điệu đó, giống như chỉ có một cái bánh rán mà cô cũng mua không nổi. La Mỹ Liên quay đầu lại trừng mắt: “Đương nhiên là tôi có mua, chẳng qua tôi đang xem nên mua loại nào thôi!”
 
La Mỹ Liên chọn một cái bánh vị truyền thống, lấy 5 tệ tiền mặt từ trong ví ra, bàn tay cô đổ mồ hôi đưa tiền cho ông chủ cửa hàng.
 
Rõ ràng chỉ có 5 tệ nhưng tim cô lại thắt chặt từng cơn. La Mỹ Liên bỏ cái ví tiền vào chiếc túi vỏ sò, sau khi kéo khóa kéo lại thì cô dâng lên một sự hối hận cực lớn. Tại sao cô muốn mua cái túi này? Rõ ràng cô không thích cái kiểu dáng này một chút nào!
 
Cô giơ tay lên cao, ném túi xách xuống mặt đất.
 
Hành vi của La Mỹ Liên khiến cho những người đi đường xung quanh vội vàng quay lại, nhìn cô như người bị bệnh tâm thần, đôi tình nhân đang chờ bánh rán nghe thấy tiếng động thì quay đầu lại nhìn, khẽ nói nhỏ: “Không phải người này bị ngốc đấy chứ?”
 
“Không thể nào, khoan đã, cái túi kia của cô ấy là của hiệu CoCo đó, kẻ có tiền đúng là… muốn làm gì thì làm, ngay cả cái túi này cũng ném được.”
 
La Mỹ Liên phát hiện ngay lúc này, sau khi nghe được giọng nói ghen tị đấy, cô cảm thấy rất… sảng khoái? Nhưng đó chỉ là chuyện trong nháy mắt, giây tiếp theo chỉ có sự nôn nóng giống như đám mây đen đè xuống.
 
Cô yên lặng nhặt cái túi lên, vỗ nhẹ bụi trên đó, không thể để bẩn được, không biết túi mới 90% có thể bán được bao nhiêu tiền.
 
La Mỹ Liên bước ra khỏi trạm tàu điện ngầm, bức xạ mặt trời chiếu trên mặt đất như thiêu đốt con người ta, cô cúi đầu vừa đi vừa ăn bánh rán, những bước chân vội vàng đi đến một khu chung cư dành cho người độc thân gần khu phố Công viên Khoa học và Công nghệ Tây Kinh. Chuyển ngữ: Luvevaland - Tây Quan team. Nếu mọi người có đọc ở trang khác xong cũng nhớ ghé qua Luvevaland đọc để ủng hộ nhóm dịch nhé. Có thắc mắc gì cứ nhắn qua page Sắc - Cấm Thành.
 
Đây là khu chung cư có căn hộ đơn tập trung vào thị trường dành cho những người lao động tri thức, rất nhiều người trẻ tuổi làm việc trong khu Khoa học Công nghệ đã thuê nhà tại đây.
 
La Mỹ Liên đi đến tòa nhà số ba, bước theo một người chủ nhà đi vào cửa chính, thang máy đi lên tầng 15, cô quen cửa quen nẻo rẽ vào một khúc ngoặt, đi đến căn hộ trong cùng, dùng sức gõ cửa phòng 1503.
 
“Đàn chị, chị mau mở cửa, tôi biết chị đang ở trong!” Cô đập cửa rầm rầm.

 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui