Cảnh Nhu nhìn thoáng qua, Hoắc Bắc Thần cười lộ ra hai hàng răng trắng, thoạt nhìn cứ như là một thiếu niên ngây thơ sạch sẽ.
Mặc dù không hài lòng lắm nhưng Hoắc Bắc Thần vẫn dùng Bluetooth điện thoại gửi bức ảnh qua cho anh, hơn nữa không cần Cảnh Nhu mở lời đã lại gần chia sẻ cho cô.
Anh trả lại chiếc máy ảnh cho Mễ Dương và nói cảm ơn với cô ấy, Mễ Dương thụ sủng nhược kinh*, cầm máy ảnh chạy đi mất.
*thụ sủng nhược kinh: được sủng ái, chiều chuộng mà lo sợ.
Hoắc Bắc Thần cầm lấy một hộp sữa chua nhỏ, xé ra dễ dàng, “ừng ực ừng ực” uống hết, lại dùng đầu lưỡi quét một vòng, liếm hết toàn bộ sữa chua còn sót lại, tiện tay ném vào túi nilon. Anh lại cầm lấy cái một hộp khác, mở ra đưa cho Cảnh Nhu.
“Tôi dùng ống hút.”
“Nhiều chuyện thật.” Cánh tay dài của Hoắc Bắc Thần đưa ra, tìm một cây ống hút đưa cho cô.
Trước tiên Cảnh Nhu dùng ống hút vét sữa chua trên nắp xuống ăn, sau đó lịch sự nhã nhặn uống hết, lại dùng ống hút vét sạch những thứ bên trong bỏ vào miệng ăn.
Hoắc Bắc Thần không ngừng quay đầu lại nhìn cô, cho đến khi cô ăn xong miếng cuối cùng, anh mới nói: “Uống sữa chua thôi mà còn uống sạch sẽ như vậy.”
Cảnh Nhu chẳng thèm để ý đến anh, cầm hộp không bỏ vào túi nilon đựng rác.
Sau khi chụp đủ ảnh chạy về, Thân Chiêu Chiêu vẫn còn có chút hưng phấn, ngẩng đầu nhìn những cánh hoa anh đào chậm rãi bay xuống: “Nghe nói tốc độ rơi của hoa anh đào là năm centimet trên giây, là thật à?”
“Đó chỉ là thứ bịa ra để làm phim hoạt hình thôi, căn cứ vào cơ học thủy khí, thời gian hoa anh đào rơi xuống là hơn hai mét mỗi giây.” Ba Đặc Nhĩ nói.
Thân Chiêu Chiêu mỉm cười: “Cảm ơn đã phổ cập khoa học, vẫn là năm centimet mỗi giây thì phải.”
Em gái ban Xã Hội và chàng trai ban Khoa Học Tự Nhiên thật tình chẳng có cách nào để nói chuyện cùng nhau.
Điện thoại Hoắc Bắc Thần vang lên, giọng nói Hách Bình vội vàng truyền đến từ trong điện thoại: “Bắc Thần, có người đối địch với Kinh Dương, nhìn điệu bộ có khả năng là sắp đánh nhau rồi, có tới sáu bảy tên lưu manh lận!”
“Tôi đến liền.”
Hoắc Bắc Thần cúp điện thoại, lập tức đứng lên: “Bọn Kinh Kinh Dương bị người ta chặn lại rồi, tôi đi ra ngoài xem một chút.”
“Tình hình thế nào? Tôi cũng đi!” Ba Đặc Nhĩ cũng đứng lên theo.
Hoắc Bắc Thần bảo đám Cảnh Nhu chờ ở đây, nhanh chóng chạy đến cửa Tây cùng với Ba Đặc Nhĩ.
“Không phải chứ, chẳng lẽ bọn họ muốn đánh nhau?” Mễ Dương hoảng sợ.
“Chúng ta cũng đi thôi.” Cảnh Nhu chống tay đứng lên.
“Hả? Chúng ta cũng phải đi sao?” Quan Trạch Nam giật mình hỏi.
“Ai dám chặn nam thần của tớ! Đi, đánh chết bọn họ!” Thân Chiêu Chiêu nhảy dựng lên, vung mạnh cánh tay lao ra ngoài.
Mấy cô gái bỏ một đống đồ ăn vặt ở lại, sau đó đuổi theo đám con trai chạy đến cửa phía Tây, nhưng bọn họ chạy quá nhanh, mấy cô gái chỉ có thể ở phía xa nhìn về hướng của họ. Chuyển ngữ: Luvevaland - Tây Quan team. Nếu mọi người có đọc ở trang khác xong cũng nhớ ghé qua Luvevaland đọc để ủng hộ nhóm dịch nhé. Có thắc mắc gì cứ nhắn qua page Sắc - Cấm Thành.
Ra tới cửa Tây thì không nhìn thấy ai nữa.
Cảnh Nhu hỏi bảo vệ cổng, người bảo vệ chỉ vào một con đường nhỏ xéo nằm đối diện: “Bọn họ chạy vào con hẻm nhỏ đằng kia.” Anh ta thấy vẻ mặt hai người vội vàng, trong đó còn có một người là Hoắc Bắc Thần nên anh ta đương nhiên phải để ý một chút.
Đám người Cảnh Nhu vội vàng đuổi theo vào ngõ nhỏ, mùi thơm của các loại đồ ăn vặt tỏa ra, các cô gái không có thời gian vẫn không thấy hai người, nhưng ánh mắt của nhóm người đều nhìn vào một con ngõ nhỏ, tiếng chửi bậy hung ác truyền đến rõ ràng.
Sau đó là âm thanh quyền cước đánh nhau.
Có rất nhiều sinh viên đang ăn tối ở đây la hét và tránh né, Cảnh Nhu chen vào đám đông, bọn Hoắc Bắc Thần đã đánh nhau rồi.
Thân Chiêu Chiêu là một người lùn nhưng lại có gan lớn, vung tay muốn xông đến hỗ trợ, Mễ Dương liều chết giữ chặt cô ấy lại, không cho cô ấy bước đến gây thêm phiền phức.
“Làm sao bây giờ, Cảnh Nhu, có báo cảnh sát không đây?”
Cảnh Nhu không nói lời nào, cô thấy Hoắc Bắc Thần đang khống chế một tên lưu manh nhuộm tóc vàng.
Đây là lần đầu tiên Cảnh Nhu thấy Hoắc Bắc Thần đánh nhau, anh nắm chặt lấy đầu của tên tóc vàng, đập lên tường một cách dứt khoát lưu loát, như thể đó không phải là đầu mà là một quả óc chó, điều đáng sợ hơn chính là anh còn đang nở nụ cười.
Tên lưu manh tóc vàng thé giọng hét lên một tiếng, cái trán bị kéo lại đã tróc da sưng tấy, tay của anh ta còn chưa kịp che lấy thì trên đầu đã có một luồng sức mạnh gần như xé toạc da đầu anh ta ra, đẩy anh ta về phía trước.
“Cứu…”
“Hoắc Bắc Thần!” Cảnh Nhu hô to một tiếng.
Đầu của tên tóc vàng dừng lại cách bức tường năm centimet một cách nguy hiểm, tên tóc vàng thở hổn hển, cậu ta thậm chí còn có thể ngửi thấy mùi dầu mỡ trên bức tường.
“Em chạy tới đây làm gì?” Hoắc Bắc Thần nhíu mày.
“Anh thả anh ta ra đi.”
“À.”
Tên tóc vàng còn chưa kịp thở phào một hơi nào, trước mắt đã tối sầm lại, trên đầu loảng xoảng một tiếng, dường như đỉnh đầu đã bị nứt ra rồi. Cậu ta thê thảm hét lên như lợn bị chọc tiết.
Mọi người đều bị giật mình vì tiếng hét đấy, tất cả bọn họ cùng lúc nhìn về phía chỗ phát ra tiếng hét, cơ thể của tên tóc vàng mất đi sự chống đỡ, nhếch nhác ngã ngồi trên mặt đất, bàn tay không có cách nào che máu trên đầu, từ trên trán chảy dài xuống mũi.
Đám người phòng 216 thấy rõ cảnh này đều hoảng sợ mở to hai mắt. Thế này cũng quá… tàn nhẫn rồi phải không?
Hoắc Bắc Thần vỗ tay như không có chuyện gì, đi đến trước mặt Cảnh Nhu: “Em tới đây làm gì?”
Cảnh Nhu không thể tưởng tượng được mà nhìn anh.
Đồng bọn của tên tóc vàng vội vàng chạy tới đỡ cậu ta, Kinh Kinh Dương nhìn thoáng qua, cau mày nói với Hách Bình: “Cậu gọi Bắc Thần tới làm gì?”
Hách Bình nuốt nước miếng: “Chẳng phải vì tôi sợ hai chúng ta không thể đánh lại bọn chúng sao?” Hách Bình chỉ mới nghe mấy lời đồn về Hoắc Bắc Thần trên giang hồ, chưa từng tận mắt chứng kiến, không ngờ cái tên này so với lời đồn thì chỉ có hơn chứ không có kém, cú đấm đó cũng quá tự nhiên lưu loát rồi thì phải?
“Nhiều chuyện.”
Đối với Hoắc Bắc Thần mà nói thì đánh nhau không phải là để đối phó, mà là để tận hưởng.
Bọn lưu manh hiểu rằng lần này chúng gặp phải một nhân vật tàn nhẫn nên không dám làm gì nữa, chúng hoảng sợ liếc mắt nhìn nhau, đỡ tên tóc vàng vẫn đang rên rỉ không ngừng dậy, chán nản rời đi. Chẳng qua là có vẻ không hài lòng nên đã cách rất xa rồi mà vẫn còn nghe thấy âm thanh bọn họ mắng chửi người qua đường.
“Lúc nãy đã kêu anh dừng tay, tại sao anh không dừng lại?” Cảnh Nhu chất vấn Hoắc Bắc Thần. Chuyển ngữ: Luvevaland - Tây Quan team. Nếu mọi người có đọc ở trang khác xong cũng nhớ ghé qua Luvevaland đọc để ủng hộ nhóm dịch nhé. Có thắc mắc gì cứ nhắn qua page Sắc - Cấm Thành.
“Không phải tôi đã dừng lại rồi sao?” Hoắc Bắc Thần khó hiểu.
“Như vậy mà anh bảo là dừng sao? Cái người kia đã bị anh đánh vỡ đầu đấy!”
“Yên tâm, tôi đã khống chế sức lực, không chết được đâu.”
“Trong phạm vi khống chế của anh chính là không chết được sao?”
“Vậy em còn muốn tôi làm thế nào?” Hoắc Bắc Thần nâng cao âm lượng, anh vừa mới đánh nhau một trận, máu nóng còn chưa hạ xuống.
Cảnh Nhu vẫn không sợ, bọn Mễ Dương đã sợ trước, vội vàng khuyên Cảnh Nhu đừng tranh cãi.
Cậu bé Lưu Dương để tóc húi cua mặc bộ đồng phục của trường Trung học cơ sở số 13 Tây Kinh bước đến cùng với ông nội của mình, Kinh Kinh Dương đụng độ với bọn lưu manh ở gian hàng xiên nướng là vì họ. Lưu Dương không đợi ông nội nói, đã tự mình cúi người trước đám người Kinh Kinh Dương: “Các anh, cảm ơn các anh đã đánh đuổi đám người đó.”
Mọi người biết được tình huống xảy ra từ lời cậu bé nói.
Hóa ra nhóm lưu manh đến quầy xiên nướng của họ gọi rất nhiều thứ, lúc ăn xong thì cầm hai con ruồi ném lên bàn, nói là đã ăn phải khi ăn xiên nướng. Trong mì xào, mì nước có ruồi thì còn có thể hiểu được, nhưng món ăn như thịt xiên nướng vẫn còn xoay tới xoay lui trên lò, có ruồi thì làm sao mà không nhìn thấy được, huống hồ có tận hai con.
Chỉ có thể nói tướng ăn của tên lưu manh quá khó coi.
Đám lưu manh ấy ỷ mình có nhiều người nên ăn không muốn trả tiền, vốn dĩ cái cửa hàng xiên nướng nhỏ lâu đời này là do một mình ông nội Lưu Dương mở ra, có lẽ trong hai năm nay ông nội Lưu Dương vì quá vất vả nên đã bị bệnh, tuổi cũng đã lớn, chân cẳng càng ngày càng bất tiện, đứng cũng không thể đứng lâu, ngồi cũng ngồi không vững, buổi tối sau khi Lưu Dương làm xong bài tập thì sẽ đi ra đây phụ giúp, hiện tại cơ bản là cậu ấy nướng, ông nội thu tiền.
Nhìn thấy một cặp ông cháu già cả ốm yếu như vậy, đám lưu manh liền xác định chầu ăn này có thể không trả tiền, đúng thật là ông nội Lưu Dương cũng dự định không lấy tiền để giảm bớt phiền phức, nhưng Lưu Dương vừa tức giận bất bình thì bị ông nội giữ chặt. Kinh Kinh Dương chờ xiên nướng mà cậu đã gọi, thật sự nhìn không vừa mắt nên đã đối đầu với đám lưu manh.
Lưu Dương nhanh chóng nướng xiên que cho bọn họ, tổng cộng là 115 tệ, Lưu Dương hào phóng không lấy số tiền lẻ, chỉ nhận 100 thôi, nhưng Kinh Kinh Dương vẫn nhét mười lăm tệ vào tay ông nội Lưu Dương.
“Cậu cứ coi 15 tệ đó là sự công nhận của tôi về kỹ năng nướng xiên que của cậu đi.” Kinh Kinh Dương nói.
Lưu Dương cười lộ ra một hàng răng trắng, trên khuôn mặt màu đồng rịn ra một lớp mồ hôi vì nóng: “Do khẩu vị của anh dễ chịu, không cần mật ong chỉ cần cay là được, càng cay càng tốt, em chỉ cần đổ ớt bột vào là được, không cần có kỹ thuật gì cả.” Chuyển ngữ: Luvevaland - Tây Quan team. Nếu mọi người có đọc ở trang khác xong cũng nhớ ghé qua Luvevaland đọc để ủng hộ nhóm dịch nhé. Có thắc mắc gì cứ nhắn qua page Sắc - Cấm Thành.
Kinh Kinh Dương bật cười: “Thằng nhóc này.”
“Anh, em tên Lưu Dương.”
“Ừ, tôi họ Kinh, cậu hãy gọi tôi là anh Kinh, sau này phải nhớ rõ mặt khách hàng cũ đấy, lần sau tôi có tới cũng không cần nhiều lời.”
“Không thành vấn đề!”
Khi mọi người đang đợi xiên nướng, Hoắc Bắc Thần xoay người đi vào siêu thị nhỏ bên cạnh, lúc đi ra đã mang theo hai túi đầy đồ ăn.
Anh lấy một gói khoai tây chiên nhỏ vị cà chua mở ra, đưa tới trước mặt Cảnh Nhu.
“Tôi không cần.” Sắc mặt Cảnh Nhu không tốt lắm.
“Em lại quậy gì nữa thế, người khác đánh tôi, tôi không đánh lại cậu ta, chẳng lẽ tôi còn phải đứng đấy cho cậu ta đánh sao?” Hoắc Bắc Thần cảm thấy bản thân là người có lý.
“Sao hôm nay lại khiêm tốn như vậy?” Đó là đánh người sao? Đó rõ ràng là đang giết người.
Hoắc Bắc Thần nghe không hiểu, anh nhíu chặt mày lại: “Em có ý gì?”
Cảnh Nhu lạnh mặt, một lời cũng lười nói với anh.
Lưu Dương làm xong thịt nướng, cầm lấy hai cái túi lớn, gói lại đưa cho đám người Kinh Kinh Dương. Mọi người kéo về trường học một cách hùng hổ, dọc đường Hoắc Bắc Thần tìm cách bắt chuyện với Cảnh Nhu, nhưng Cảnh Nhu hoàn toàn phớt lờ anh. Chuyển ngữ: Luvevaland - Tây Quan team. Nếu mọi người có đọc ở trang khác xong cũng nhớ ghé qua Luvevaland đọc để ủng hộ nhóm dịch nhé. Có thắc mắc gì cứ nhắn qua page Sắc - Cấm Thành.
Hoắc Bắc Thần đen mặt lại.
Chị em phòng 216 lo lắng, anh em phòng 311 cũng âm thầm nhìn trộm.
Mễ Dương lặng lẽ đẩy Cảnh Nhu, Cảnh Nhu gật đầu tỏ vẻ đã biết, nhưng cô vẫn làm theo ý mình.
Hoắc Bắc Thần bực bội: “Được rồi, được rồi, lần sau tôi đứng chịu đánh, vậy đã được chưa?”
“Anh không thể không đánh nhau sao?” Cảnh Nhu cảm thấy logic của anh thật thần kỳ.
“Được được được, ông đây rửa tay gác kiếm, được chưa? Tổ tông, phiền thật!” Hoắc Bắc Thần nói một cách mất kiên nhẫn.
Cảnh Nhu liếc mắt nhìn anh một cái, không hé răng, bước đi trước thật nhanh.
Hoắc Bắc Thần đuổi theo sau, kéo bàn tay nhỏ của cô lại, lúc này Cảnh Nhu không vùng vẫy.
Dù sao cũng là hoạt động nhóm, cụt hứng quá cũng không tốt.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...