Muốn Dương Tĩnh Vũ đền mạng. Hoắc Bắc Thần móc một con dao bướm từ trong túi ra, nắm trong tay.
Đại Hoắc tức đến mức bật cười: “Mẹ nó, tôi thật sự phục rồi, tôi từng nghe nói người khác khuyên thì không nghe, chứ chưa từng nghe bản thân khuyên cũng không nghe. Giết Dương Tĩnh Vũ, bố mẹ cũng không thể sống lại! Hơn nữa cậu sẽ mất đi Cảnh Nhu, vĩnh viễn mất đi cô ấy! Cậu nhẫn tâm sao? Hả? Cậu xem cô ấy còn chẳng cần mạng sống của mình, chỉ muốn cứu bố cậu, muốn cậu sống tốt cả đời đấy! Cô gái tốt như vậy, cậu vẫn muốn nhường cô ấy cho Kinh Kinh Dương sao?”
Cảnh Nhu là của tôi, tôi không nhường cho ai hết! Nhưng tôi buộc phải khiến Dương Tĩnh Vũ và Dương Thụ chết! Hoắc Bắc Thần đẩy mũ hoodie lên, cúi đầu xuống xe bước vào trong cơn mưa lớn.
“Tôi nói rồi, tôi từng trả thù! Tôi ép Dương Tĩnh Vũ và Dương Thụ đến bước đường cùng, giết hết bọn họ! Kết quả thì sao, sau đó thì sao? Tôi vui hả? Không có! Cả thế giới chỉ còn lại một mình tôi, gọi trời trời không đáp, gọi đất đất không linh, cậu biết đó là mùi vị gì không? Nếu mùi vị đó dễ chịu, tôi còn trở về đây sao? Tại sao lúc đầu tôi không nói với cậu, chính là sợ cậu trở nên cực đoan như tôi!”
Hoắc Bắc Thần mở khóa ra bước vào nhà thờ. Trong nhà thờ nhỏ rét lạnh u ám, không khí tràn đầy mùi ẩm mốc, dưới cây thánh giá đối diện, một người đàn ông bị trói ngược tay, rũ đầu đang quỳ ở đó.
Hai tay Hoắc Bắc Thần đút trong túi, đôi giày Dr.Martens để lại những dấu chân ẩm ướt trên con đường anh đi qua.
Một người đàn ông áo đen ngồi ở hàng đầu, giống như thưởng thức buổi trình diễn nghệ thuật, vắt chéo hai chân, khoanh hai tay trước ngực xem người đang quỳ trên bục.
Hoắc Bắc Thần đứng yên bên cạnh ông ấy, người đàn ông áo đen xoay đầu liếc nhìn anh: “Kiểm hàng không?”
Một người đàn ông đầu trọc bước ra khỏi cái bục tờ mờ tối bên cạnh, ông ta bước đến nắm tóc người đang quỳ, nắm đầu của anh ta lên, đúng là Dương Tĩnh Vũ. Dường như anh ta bị chuốc thuốc mê, đôi mắt nửa mở nửa nhắm, như thể đang say.
Hoắc Bắc Thần “ừm” một tiếng, người đàn ông áo đen gật đầu, người đàn ông đầu trọc lấy một ống tiêm đâm vào gáy anh ta, đôi mắt Dương Tĩnh Vũ trừng to, tầm nhìn rời rạc từ từ tụ tập trung lại.
“Nếu như không sai thì chuyện này... đã giải quyết xong rồi đúng không?” Người đàn ông áo đen đứng dậy, ông ấy chính là Hình Minh, người thiếu chút nữa đã bị thuộc hạ của mình chọc cho tức chết.
“Tôi sẽ chuyển tiền vào tài khoản của ông.” Hoắc Bắc Thần nói. Ông ấy không thiệt thòi, cũng không ăn hời, không bắt được người thì Kim Thuẫn sẽ xong đời, bắt được người thì anh sẽ trả tiền như thường lệ.
“Không cần, coi như phục vụ sau mua bán của công ty đi.” Hình Minh nói một cách lười nhác. Bởi vì lỗi trong công việc, ông ấy cũng đã điều tra chuyện nhà của Hoắc Bắc Thần. Sự vong ơn bội nghĩa của cha con nhà họ Dương giống như một bãi phân, khiến người ta buồn nôn. Cho dù không có sự uy hiếp của Hoắc Bắc Thần, ông ấy cũng rất vui lòng giúp đỡ anh chuyện này. Suy cho cùng, trừ họa cho dân cũng là chuyện tích đức.
“Đây là nơi nào, các người, các người là ai?” Dương Tĩnh Vũ đã hoàn toàn tỉnh lại, anh ta vùng vẫy muốn đứng dậy nhưng hai tay và hai chân của anh ta dường như bị trói chung một chỗ, giống như một con tôm lưng cong.
Không ai để ý đến anh ta.
“Cần chúng tôi ở đây không?”
“Không cần.”
Hình Minh gật đầu, cũng không nói nhiều, búng ngón tay rồi xoay người rời đi. Người đàn ông đầu trọc nhảy xuống bục, theo sát phía sau.
Chẳng mấy chốc, cửa lớn cũ kĩ phát ra tiếng “cót két” nặng nề, sau đó lại yên tĩnh như cũ.
Cơn mưa lớn vẫn xen lẫn tiếng sấm, Dương Tĩnh Vũ kinh hồn khiếp vía, trừng mắt nhìn người đàn ông cao to bị bóng đen bao trùm ở trước mặt: “Anh, anh là ai?”
Người đàn ông đẩy mũ hoodie xuống, bước lên phía trước hai bước, tia chớp xẹt qua, Dương Tĩnh Vũ đã nhìn rõ gương mặt của đối phương. Là em trai họ mà anh ta vẫn luôn “thương yêu”, Hoắc Bắc Thần!
Hoắc Bắc Thần cúi nhìn anh ta, đôi mắt đen lạnh lùng đến mức không còn chút cảm xúc.
Đây, đây là Hoắc Bắc Thần lông bông, học hành không ra gì đó sao? Từ khi nào mà anh lại có khí thế như vậy chứ?
“Bắc Thần, Bắc Thần, cậu đến thật đúng lúc, anh đang định đi tìm cậu đây! Chuyện trong nhà anh đã nghe nói rồi, anh cũng không biết cậu của cậu bị bệnh thần kinh gì nữa, không ngờ lại đi tìm người bắt cóc bố cậu! Anh thề với trời, anh thật sự không biết chuyện này! Tuy anh giấu một vài chuyện trong nhà nhưng những chuyện đó cũng không vẻ vang, anh bảo đảm anh chưa từng có ý nghĩ làm hại bố cậu. Cậu biết đó, trước đây anh đã nói với cậu rất nhiều lần, anh không muốn chết vì quá sức...”
Dương Tĩnh Vũ nói liên tục đến mức nước bọt bắn tung tóe, có một sự thành ý hận không thể móc hết tim phổi ra để cho anh xem, chỉ là Hoắc Bắc Thần chậm rãi bước lên bục thì giọng nói anh ta cũng dần dần nhỏ đi. Lúc anh móc ra một con dao bướm, anh ta hoàn toàn sững sờ.
“Cậu, cậu lấy dao làm gì?” Con dao này không phải là thứ mà trước đây anh ta tặng cho anh sao?
Hoắc Bắc Thần ngồi xổm trước mặt anh ta, mặt vô cảm cầm dao vỗ lên mặt anh ta. Dương Tĩnh Vũ nghiêng mắt nhìn ánh bạc lóe qua, cảm giác rét lạnh giống như con rắn bò trên mặt anh ta. Giọt nước trên má anh ta men theo má chảy xuống cổ, không biết là nước mưa hay là mồ hôi.
“Bắc Thần, đừng làm bậy... Chúng ta là anh em...”
“Mẹ tôi với bố anh còn là chị em ruột nữa cơ.” Hoắc Bắc Thần nói nhỏ bên tai anh ta.
“A...” Dương Tĩnh Vũ hét lên thảm thiết, bởi vì dao bướm đã cắm vào vai anh ta. Hoắc Bắc Thần nhìn chăm chăm sắc mặt dữ tợn của anh họ, lông mày chẳng thèm động đậy, anh rút dao ra, Dương Tĩnh Vũ lại hét thêm một tiếng thảm thiết. Bởi vì từ nhỏ anh ta đã được Dương Mai chăm lo cho một cuộc sống giàu sang, nhiều nhất chỉ tiêu hao một ít calo ở phòng tập gym, đâu phải chịu đựng nỗi đau này bao giờ? Anh ta ngã xuống nền đất ẩm ướt, thở dốc từng hơi lớn, rên rỉ một cách đau đớn.
“Bố anh đã kêu người đâm bố tôi như thế này đấy, sao, mùi vị thế nào?” Hoắc Bắc Thần đâm thêm một nhát ở chỗ khác: “Mùi vị thế nào, hả? Dương Tĩnh Vũ, tôi đang hỏi anh đấy!”
Không ngờ họ lại vì tiền, bắt cóc bố anh, giết chết bố anh ở trước mặt mẹ anh! Sao họ dám chứ!
Mắt Hoắc Bắc Thần đỏ rực, dao bướm trong tay anh chuyển động, để lại từng vệt máu trên người Dương Tĩnh Vũ. Kỹ năng của Hoắc Bắc Thần được dạy bởi một người lính đặc nhiệm đã giải ngũ, võ thuật chiến đấu hiện đại, đao pháp, hay kỹ thuật bắn súng, anh đã được học hết tất cả ngay khi còn nhỏ. Giáo dục của Hoắc Quân Ung và Dương Mai chính là như thế, chỉ cần anh thấy hứng thú thì sẽ mời thầy tốt nhất về dạy cho anh.
Cuối cùng, ngay cả sức lực để kêu Dương Tĩnh Vũ cũng chẳng có, anh ta ôm đầu thật chặt, cố hết sức co đầu lại, không ngừng cầu xin tha thứ.
Hoắc Bắc Thần đã không nghe được Dương Tĩnh Vũ đang nói gì, trong mắt anh, Dương Tĩnh Vũ chính là một thứ bỏ đi, nói một cách chuẩn xác thì đã trở thành thứ bỏ đi.
Hai mắt anh nhuộm máu, trong lòng chỉ có một suy nghĩ là giết chết Dương Tĩnh Vũ, giết chết Dương Thụ, trả thù cho bố mẹ anh. Máu tươi sục sôi trong huyết quản, như muốn tuôn ra ngoài. Đột nhiên, một cơn ớn lạnh như lỗ đen chạy khắp người, dường như máu cũng trở nên lạnh băng và chảy ngược, Hoắc Bắc Thần chợt dừng động tác lại.
Cảm xúc này không phải của anh.
Đến khi Hoắc Bắc Thần phản ứng lại, cảm xúc không thuộc về anh lại cuộn trào lần nữa, giống như đất nứt núi lở, tựa như gió xoáy biển động, chiếm lĩnh mỗi một ngóc ngách trong cơ thể anh một cách dễ như trở bàn tay, nhưng chẳng có gì cả, thậm chí đến dòng chảy của máu cũng không có.
Mọi thứ đều trống rỗng.
Hình như chỉ hơi động đậy, chính là vực sâu vạn trượng.
Hoắc Bắc Thần quỳ một gối xuống đất, bắt đầu nôn khan.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...