Cảnh Nhu có chút cảnh giác nhìn anh.
Hoắc Bắc Thần lắc đầu, tiếp tục đút cháo cho cô ăn: “Yên tâm đi, may mà bố anh không sao, anh có thời gian sẽ từ từ chơi với họ. Nếu bố anh có mệnh hệ gì, anh mặc kệ em ấy có phải con nít hay không, nên làm thế nào thì làm thế ấy!”
Hầu hết những lời anh nói đều là đùa giỡn, nhưng Cảnh Nhu vẫn nghe ra được sự nghiêm túc trong lời nói của anh. Cô cứng người, cổ họng như bị nghẹn thứ gì đó, cô mở miệng, thử nói hai lần nhưng vẫn không nói nên lời.
“Trở lại vấn đề, có phải chúng ta nên nói chuyện khác trước không?” Hoắc Bắc Thần đưa mắt nhìn Kinh Kinh Dương, đổi đề tài câu chuyện: “Có người kêu tôi hỏi cậu, sao cậu lại trở về?”
Vẻ mặt Kinh Kinh Dương không thay đổi, quay đầu lại múc cháo nóng cho Cảnh Nhu: “Ai đó trở về như thế nào, thì cậu ấy trở về như thế ấy.”
Cảnh Nhu nghe vậy thì vội hỏi: “Sao các anh lại trở về đây?”
Việc đến nước này, trong cơ thể ba người đều có ý thức trở về từ tương lai, điều này đã không còn là bí mật nữa. Kinh Kinh Dương của tương lai quay về, Cảnh Nhu đã sớm đoán được, nhưng cô vẫn không chắc có phải ý thức tương lai của Hoắc Bắc Thần cũng trở về hay không, cho đến khi cô nhìn thấy Hoắc Bắc Thần chiếm ưu thế, vạch trần bộ mặt của Dương Thụ trong một phiên tòa xét xử, cô và Đại Nhu mới chắc chắn Hoắc Bắc Thần của tương lai cũng đã trở về.
Vậy suy cho cùng ba người đã trở về như thế nào? Ban đầu Đại Nhu nói Hoắc Bắc Thần của tương lai thay lòng đổi dạ phản bội cô, trở về để kêu cô đừng đi con đường cũ của cô nữa, nhưng bây giờ Cảnh Nhu tin mới là lạ. Lúc cứu Hoắc Quân Ung, cảm xúc của Đại Nhu vốn dĩ không giấu được, đằng sau sự quan tâm dành cho Hoắc Quân Ung là tình yêu dâng trào dành cho Hoắc Bắc Thần.
Đại Nhu yêu Hoắc Bắc Thần sâu sắc, chỉ hơn cô chứ không kém. Những lời cô ấy nói trước đây đều là nói dối, nếu Hoắc Bắc Thần thật sự đối với cô như thế, sao cô có thể vẫn yêu anh sâu sắc như vậy được?
Nhưng cô ấy thật sự không muốn để cô và Hoắc Bắc Thần ở bên nhau.
Rốt cuộc bên trong có ẩn tình gì?
Kinh Kinh Dương múc một bát cháo trở về, dùng cằm chỉ về phía Hoắc Bắc Thần: “Cậu ấy trở về là do cậu ấy giở trò, cậu hỏi cậu ấy đi.”
“Tôi sao? Tôi chỉ biết bản thân của tương lai đã trở về, bởi vì chuyện Dương Thụ và Dương Tĩnh Vũ chiếm đoạt gia sản nhà tôi, còn Cảnh Nhu sao lại trở về thì tôi không biết.” Hoắc Bắc Thần kinh ngạc, nhưng vẫn không quên tiếp tục đút cháo cho Cảnh Nhu.
Kinh Kinh Dương híp mắt lại: “Cậu không biết sao?” Tất cả những chuyện này đều do cậu ấy giở trò, cậu không biết sao? Không đúng, chắc tất cả đều do cậu ấy của tương lai gây ra.
“Tôi không biết.” Hoắc Bắc Thần xoay đầu hỏi Cảnh Nhu: “Sao em lại trở về?”
“Em không biết, đợi một chút, Kinh Kinh Dương nói Đại Nhu bị anh đưa về, anh lại nói mình tự trở về?” Tại sao lại khác biệt như vậy? Cảnh Nhu khó hiểu: “Anh nói em biết trước đã, anh dùng thứ gì để trở về?”
“Cỗ máy thời gian, người anh em ở tương lai nói Hoắc thị bọn anh vẫn luôn bí mật đầu tư thực nghiệm khoa học về cỗ máy thời gian, người hướng dẫn chính của hạng mục là tiến sĩ thiên tài tên Tần Xuyên. Cuối cùng ông ấy cũng đã thành công khai phá ra cỗ máy thời gian ở tương lai, nên anh của tương lai đã trở về rồi.” Hoắc Bắc Thần nói.
Quả nhiên là cỗ máy thời gian sao? Cảnh Nhu hơi nghiêng đầu, cái tên Tần Xuyên này có phải cô từng nghe ở đâu đó không?
“Người anh em ở tương lai của cậu nói cậu biết cậu ấy chỉ trở về một mình để xử lý Dương Thụ và Dương Tĩnh Vũ sao?” Kinh Kinh Dương nhếch mày, nhìn vào mắt Hoắc Bắc Thần, dường như đang thông qua anh để nhìn một Hoắc Bắc Thần khác trong người anh: “Cậu ấy có bản lĩnh… thì kêu cậu ấy ra đây nói chuyện.” Hóa ra là vậy, hèn gì anh thấy thái độ của Hoắc Bắc Thần sao lại kỳ lạ như thế.
“Làm gì vậy, có vấn đề gì sao? Trừ chuyện này ra thì còn chuyện gì nữa?” Hoắc Bắc Thần cũng híp mắt lại. Cảnh Nhu không biết cô của tương lai trở về như thế nào. Kinh Kinh Dương nói là anh ấy của tương lai đưa cô về, vậy tại sao Hoắc Bắc Thần của tương lai không nói anh biết Cảnh Nhu của tương lai cũng đã trở về?
Anh ấy vậy mà lại che giấu anh?
Này, cậu bị sao vậy hả?
Đại Hoắc im lặng, một lát sau mới nói: “Cảnh Nhu là do tôi đưa về đấy.”
Cô ấy đã về đây từ lâu rồi sao? Vậy tại sao cậu không nói tôi biết? Hoắc Bắc Thần truy vấn, đồng thời càng lúc càng phát hiện không đúng lắm, nếu Cảnh Nhu của tương lai đã trở về từ lâu, theo lý thì cô là vợ anh, sao còn để Cảnh Nhu của hiện tại năm lần bảy lượt chia tay với anh chứ? Lẽ nào đang thử thách tình cảm của anh sao? Không đúng, có vấn đề ở chỗ nào đó.
“Cô ấy…”
Điện thoại đầu giường “ù ù” rung lên, là điện thoại của Cảnh Nhu. Cảnh Nhu đã một ngày không xem điện thoại rồi, cô sợ điện thoại trong nhà gọi đến, vội bảo Hoắc Bắc Thần lấy cho cô, ai ngờ là Mễ Dương gọi đến. Từ đêm qua Cảnh Nhu không hề trở về ký túc xá, cũng không đi học. Buổi sáng chị em ký túc xá đã gọi điện thoại đến, Hoắc Bắc Thần cũng đã bắt máy, chỉ nói mơ hồ là Cảnh Nhu có chút chuyện không tiện bắt máy. Mễ Dương đợi Cảnh Nhu gọi lại cho họ, nhưng đợi đến tối cô vẫn không gọi lại, thấy không yên tâm nên lại gọi cho cô thêm lần nữa.
Cảnh Nhu không muốn để chị em ký túc xá lo lắng, hơn nữa chuyện này cũng không tiện tiết lộ với họ, chỉ có thể nói là trong nhà Hoắc Bắc Thần có chút chuyện nên mấy ngày nay không trở về. Mễ Dương hiểu con người của Cảnh Nhu, nếu cô không có chuyện gì quan trọng thì tuyệt đối sẽ không nghỉ học, hơn nữa Cảnh Nhu lại nói mơ hồ, nên cô ấy luôn cảm thấy có chút không yên tâm. Cảnh Nhu nhiều lần đảm bảo cô không sao, Mễ Dương mới cúp điện thoại.
“Trở về mời chị em ký túc xá của em ăn một bữa thật ngon đi.” Cảnh Nhu có bạn cùng phòng như vậy, Hoắc Bắc Thần cũng rất hài lòng.
Cảnh Nhu gật đầu, đang định tiếp tục chủ đề vừa rồi, cửa phòng bệnh lại bị gõ, còn chưa đợi họ phản ứng thì cửa phòng đã bị đẩy ra. Giọng nói của y tá tuồn vào trong: “Chào anh, bây giờ đã qua thời gian thăm bệnh rồi, ngày mai anh…”
“Tôi là cảnh sát, tôi không phải đến thăm bệnh, tôi có chuyện quan trọng!” Một người mặc áo mưa màu xanh đậm bước vào trước, chủ nhân của chiếc áo mưa chỉ để lộ phần đầu, là Lữ Huy.
Khó khăn lắm Lữ Huy mới móc chứng nhận cảnh sát ra được, y tá kính nghiệp bảo anh nói xong chuyện rồi đi sớm một chút, đừng làm phiền bệnh nhân nghỉ ngơi, lúc này cô ấy mới xoay người rời khỏi.
“Cảnh sát Lữ, muộn vậy rồi, có chuyện gì không?” Hoắc Bắc Thần hỏi.
Lữ Huy cởi áo mưa ra, lắc cái đầu ướt sũng: “Tôi đến nói các người biết một chuyện, Dương Tĩnh Vũ chạy trốn rồi!”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...