Trước mắt Cảnh Nhu đã là một khung cảnh mờ mịt, cô vô thức không muốn để người khác nhìn thấy mình đang rơi nước mắt, nên nghiêng đầu rồi vùi xuống gối, bờ vai run lên mà khóc. Đại Hoắc nhẹ nhàng mà kiên định kéo cô ra: “Vùi đầu khóc cũng không sợ buồn chán à, ở đây không có người ngoài, muốn khóc thì khóc, khóc rồi thì sẽ tốt hơn.”
Đại Hoắc hối hận chết được, chắc chắn Cảnh Nhu của lúc đó cũng có lúc khóc rất đáng thương nhưng không ai thương như thế này, anh lại không ở bên cạnh cô.
Càng được Hoắc Bắc Thần an ủi, Cảnh Nhu càng không kìm được nước mắt, cô khóc nức nở một trận, gần như đứt cả hơi, còn làm vết thương đau nhói. Dương Mai sợ cô khóc sẽ làm cơ thể tổn thương nhiều hơn, khó khăn lắm mới khuyên được cô. Cảnh Nhu ngừng khóc, từ từ chìm vào giấc ngủ một cách mệt mỏi dưới sự vỗ về của Hoắc Bắc Thần.
Lúc tỉnh dậy lần nữa thì trời đã đen kịt, trong căn phòng tối đen, có mùi của nước khử trùng, yên tĩnh không tiếng động, chỉ có cơn mưa lớn phách lối bên ngoài đang không ngừng đập vào cửa sổ. Cảnh Nhu ngây người nằm đó, đôi mắt cay xè, cổ họng cũng khô rát. Cô khẽ ho một tiếng, giọng nói dịu dàng vang lên: “Muội Muội, tỉnh rồi à?”
“Ừm.” Cảnh Nhu vừa nói xong, đèn đầu giường đã sáng lên, cô híp mắt lại, thích ứng với ánh sáng mới thấy rõ Hoắc Bắc Thần đang ngồi trên ghế trước giường bệnh, cũng không biết anh đã ngồi bao lâu rồi: “Sao, khụ khụ, không mở đèn?”
Hoắc Bắc Thần rót một ly nước ấm, cắm ống hút vào đưa đến trước mặt cô bảo cô uống, Cảnh Nhu uống hai ngụm nhỏ, anh mới nói: “Mở đèn em sẽ không ngủ yên giấc.”
“Bây giờ mấy giờ rồi?”
Hoắc Bắc Thần nhìn đồng hồ: “10 giờ tối rồi.”
“Em đã ngủ lâu đến thế à?”
“Cũng do tác dụng của thuốc, bây giờ còn chỗ nào không thoải mái không?”
Cảnh Nhu lắc đầu.
Hoắc Bắc Thần nhấn chuông gọi bác sĩ và y tá đến, bác sĩ trực ban kiểm tra cho cô một chút, nói là không có trở ngại gì lớn, dặn dò y tá thay thuốc cho cô đúng giờ. Y tá đem thuốc buổi tối Cảnh Nhu phải uống đến đưa cho cô uống, rồi đo thân nhiệt của cô, hạ sốt được một chút, thuộc tình trạng bình thường, trong phạm vị có thể khống chế được.
Hoắc Bắc Thần hỏi cô có muốn ăn gì đó không, Cảnh Nhu thấy nhạt miệng, không muốn ăn gì cả. Đang nói thì cửa phòng bệnh bị đẩy nhẹ ra, Kinh Kinh Dương cầm túi đồ ăn cả lớn cả nhỏ bước vào, anh ấy vừa liếc nhìn giường bệnh thì nói: “Tỉnh rồi à? Đúng lúc anh đã mua cháo, ăn một chút đi.”
“Kinh Kinh Dương, anh vẫn chưa về à?” Cảnh Nhu không nhìn thấy người, nhưng lại nghe rõ giọng nói.
“Ừm.” Kinh Kinh Dương đặt túi xuống, đến trước mặt cô: “Anh không yên tâm về em.”
“Lải nhải gì vậy, đi múc cháo đến đây.” Hoắc Bắc Thần đẩy anh ấy ra khỏi tầm mắt của Cảnh Nhu.
Cảnh Nhu không muốn ăn, vốn dĩ Hoắc Bắc Thần đang lo cho sức khỏe của cô, nghe cô nói không muốn ăn thì càng lo lắng hơn, dỗ cô như dỗ tổ tiên. Cảnh Nhu không kìm được, đành phải đồng ý.
Trên vai cô có vết thương, cũng không thể động đậy vai, ngồi dậy rất khó khăn nhưng may mà có hai người đàn ông khỏe mạnh, một trái một phải đỡ cô dậy. Chỉ lúc ngồi, Cảnh Nhu mới cảm thấy hơi đau. Hoắc Bắc Thần ngồi bên cạnh cô, bảo cô dựa vào người anh, một tay đỡ eo của cô, cố gắng hết sức chuyển trọng lượng của cô lên người mình. Kinh Kinh Dương cầm một cái bát nhỏ đựng cháo thịt nạc đến, nạo thìa định đút cô ăn, Hoắc Bắc Thần không cho, muốn tự mình đút.
“Cậu ôm cô ấy thì làm sao đút được?”
“Cậu cầm bát giúp tôi, để tôi đút!”
“Để tôi tự làm.” Cảnh Nhu không quen được hầu hạ, nói xong thì định giơ tay trái không bị thương lên.
“Đừng động đậy!” Hai người cùng lên tiếng.
Cảnh Nhu run rẩy sợ hãi, ngoan ngoãn không động đậy nữa.
Một tay Kinh Kinh Dương cầm bát một cách nhàm chán, một tay Hoắc Bắc Thần cầm thìa múc một thìa, nhẹ nhàng thổi rồi đút vào miệng Cảnh Nhu để cô nuốt vào, đồng thời còn lải nhải: “Em đúng là đã ăn gan hùm mật gấu rồi, đợi em khỏe lại anh xử em sau!”
Cảnh Nhu phớt lờ có lựa chọn: “Bác trai và bác gái đâu? Họ về hết rồi sao?”
“Ừm, đi về rồi, ban đầu bố mẹ anh còn muốn ở đây trông em, nhưng anh thấy họ cũng mệt lắm rồi, ở đây cũng dư thừa nên để họ đi rồi. Sáng mai họ sẽ đến.” Hoắc Bắc Thần lại múc thêm một thìa, sau khi thổi nguội thì đút cho cô ăn.
“Bố cậu vẫn ổn chứ?” Kinh Kinh Dương hỏi.
“Ông ấy vẫn ổn, mẹ tôi thật sự đã rất sợ hãi, cả ngày đi theo bên cạnh bố tôi không rời, thiếu chút nữa đi theo vào nhà vệ sinh nam luôn rồi.”
“Chắc chắn trong lòng mẹ cậu rất khó chịu.” Suy cho cùng cũng là em trai ruột muốn hại chồng bà ấy, còn định mưu hại bà ấy.
“Không sao, tôi sẽ nghĩ cách khiến bà ấy vui vẻ.” Hoắc Bắc Thần híp mắt, lóe lên vẻ tàn nhẫn.
Cảnh Nhu lại nhớ đến thông điệp cái chết của Hoắc Quân Ung và Dương Mai, chút khẩu vị được Hoắc Bắc Thần dỗ cũng không còn. Cô không chỉ không muốn ăn, ngược lại còn buồn nôn. Cô nhìn Hoắc Bắc Thần, muốn nói rồi lại thôi.
“Tôi đã hỏi phía cảnh sát rồi, họ nói Lưu Kiến Cường không nói câu nào, Dương Thụ cũng đã thay đổi lời khai, không thừa nhận rằng mình chỉ thị bắt cóc.” Kinh Kinh Dương nói.
Hoắc Bắc Thần cười lạnh một tiếng: “Còn giãy chết nữa cơ đấy, ông ta tưởng có Lưu Kiến Cường chống đỡ thì ông ta không sao nữa à? Muốn Lưu Kiến Cường mở miệng còn không dễ sao?”
Kinh Kinh Dương nhẹ nhàng đong đưa cái bát: “Cậu dọa Lưu Kiến Cường là được, đừng thật sự động tay với Lưu Dương.”
“Vậy phải xem Lưu Kiến Cường có thông minh hay không rồi.” Hoắc Bắc Thần nạo thìa, nói một cách u ám.
Cảnh Nhu cảm thấy kinh ngạc, họ muốn lấy điểm yếu là Lưu Dương để cạy miệng của Lưu Kiến Cường, chỉ là Hoắc Bắc Thần có ý gì, anh còn định động thủ với Lưu Dương hay sao: “Lưu Dương chỉ là một đứa trẻ, em ấy vô tội.”
Hoắc Bắc Thần thấy ánh mắt không tán thành của cô, lập tức nói: “Anh biết, anh chỉ nói mà thôi.”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...