Hễ Hoắc Bắc Thần có thời gian rảnh thì sẽ dùng thân phận bạn trai của Cảnh Nhu mời Kinh Kinh Dương ăn cơm. Kinh Kinh Dương chỉ nói hai chữ - “Không hẹn”.
“Đâu ai rảnh đến nỗi ngày nào cũng mời cậu ăn cơm. Lưu kiến Cường, bố của Lưu Dương là chuyện như thế nào?
Kinh Kinh Dương im lặng một lúc: “Ông ta… có khả năng đã giết vợ mình, cảnh sát đang điều tra ông ta. Cậu hỏi cái này để làm gì?”
“Không phải hỏi cậu cái này, tôi hỏi cậu biết gì về ông ta, có khả năng ông ta bắt cóc bố tôi rồi!”
“Cái gì!” Giọng Kinh Kinh Dương căng thẳng: “Hồi nào?”
“Vào chạng vạng hôm nay, lúc 5, 6 giờ. Trước tiên đừng hỏi những thứ này, rốt cuộc cậu đã biết gì, có tin tức gì đáng tin không?”
Kinh Kinh Dương nhanh chóng nói: “Quê nhà của Lưu kiến Cường ở trong thôn Liên Giáp huyện Thường Lạc, chếch phía Tây Bắc của Tây Kinh 267 ki-lô-mét, là một thôn trại dân tộc thiểu số, sống trong rừng hoang núi thẳm. Họ có tập tục đặc biệt là xây nhà trong làng để cư trú, nhưng bây giờ cả làng đã diệt vọng, từ lâu đã không còn ai ở đó. Tháng trước tôi từng đến đó, đã là một khung cảnh hoang tàn, nhưng có hai căn nhà gỗ dường như vẫn còn có thể ở được.”
“Ý cậu là cậu nghi ngờ ông ta bắt cóc bố tôi đến đó à?”
“Chín mươi phần trăm, không, chín mươi chín phần trăm. Nếu nơi đó không có hướng dẫn thì rất khó tìm thấy, nếu không có Lưu Dương dẫn đường, tôi cũng không tìm thấy.”
Hoắc Bắc Thần chau mày lại: “Tại sao cậu lại chắc chắn như vậy?” Hơn hai trăm ki-lô-mét không tính là xa, nhưng cũng không thể coi là gần. Tây Kinh lớn như vậy, có rất nhiều nơi chứa người, tại sao anh ấy lại chắc chắn Lưu Kiến Cường bắt cóc bố anh đến nơi đó như thế?
“… Bây giờ cậu ở đâu?”
“Ở nhà.”
“Tôi gửi định vị cho cậu, cậu báo cảnh sát nói họ biết định vị này, nhưng tôi đoán có định vị cũng rất khó tìm thấy vị trí cụ thể đó. Bây giờ tôi qua đó tìm cậu, khoảng hai mươi phút sẽ đến, đợi tôi đến rồi nói sau.”
Kinh Kinh Dương nói xong thì cúp máy, Đại Nhu hỏi Hoắc Bắc Thần: “Kinh Kinh Dương đã nói gì?”
Hoắc Bắc Thần nhìn chăm chăm Cảnh Nhu như đang suy nghĩ gì đó: “Cậu ấy nói có thể là Lưu Kiến Cường bắt cóc bố anh đến ngôi làng ở quê của Lưu Kiến Cường, còn nói khả năng là chín mươi chín phần trăm.”
Sắc mặt Đại Nhu trở nên lạnh băng, cô ấy xoay người bước hai ba bước đến trước mặt Dương Thụ đang bị trói, một tay nắm cổ áo của ông ta: “Nói, có phải người bắt cóc bác trai Hoắc là Lưu kiến Cường không!”
Dương Thụ nở một nụ cười giả tạo giống như đeo mặt nạ: “Mày đoán xem?”
Đôi mắt nổi nóng của Đại Nhu nhìn chăm chăm ông ta, trong nháy mắt, cô đá văng ông ta, xoay đầu nói với Hoắc Bắc Thần: “Chính là ông ta.”
Hoắc Bắc Thần nhìn chăm chăm định vị được gửi vào điện thoại, đôi mắt lộ vẻ nham hiểm: “Vậy em giải thích với cảnh sát Lữ một chút, nhờ anh ấy lập tức cứu trợ bố anh.”
Dương Mai hoảng hốt trong giây lát, chỉ thấy hai đứa trẻ trước mặt vô cùng nghiêm túc đáng tin, bà ấy cũng không nghi ngờ về việc họ ra kết luận nhanh chóng như vậy. Bà xoay người gọi điện thoại cho cục trưởng Lạc.
Chỉ trong vòng nửa tiếng, chuyện Hoắc Quân Ung bị người ta bắt cóc đã lập án, cảnh sát nhanh chóng chạy đến hiện trường và nhà họ Hoắc, chia thành hai đường tiến hành điều tra, đồng thời Kinh Kinh Dương cũng đã đến.
Hoắc Bắc Thần tưởng Kinh Kinh Dương sẽ giải thích suy luận của anh ấy, ai ngờ Kinh Kinh Dương chỉ nói với Đại Nhu và Hoắc Bắc Thần: “Lần trước tôi đến làng Liên Giáp, phát hiện có một loại thực vật mọc khắp nơi trong rừng hoang, là hoa Thiết Tạng.”
Hoa Thiết Tạng là thứ gì, Hoắc Bắc Thần không hiểu, thiếu chút nữa định lên mạng tra thử. Sắc mặt Đại Nhu biến đổi rõ rệt, Kinh Kinh Dương nhìn chăm chăm Đại Nhu, ánh mắt lóe qua vẻ không thể nói rõ.
Đại Hoắc nói: “Chính là ở đó, kêu người nhanh chóng đuổi theo cứu người đi.”
Sao cậu biết?
Đại Hoắc im lặng một lúc: “Đừng hỏi nữa, lát nữa sẽ nói cậu biết, cậu để tôi ra ngoài đi.”
Hoắc Bắc Thần tiếp tục từ chối, bố của tôi tôi tự cứu, cậu nghiêm túc theo dõi đi.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...