Hoắc Bắc Thần chăm chú nhìn cô uống nước, thốt ra bốn chữ: “Khó bề phân biệt*.”
*Khó bề phân biệt: câu thành ngữ ý chỉ sự vật rắc rối phức tạp khó thấy rõ chân tướng
Cảnh Nhu nghe vậy thì ngẩng đầu lên: “Nghĩa là gì?” Lẽ nào vẫn còn biến số?
Hoắc Bắc Thần kể lại tổng thể một lượt tình hình vừa nãy phái người dò la cho Cảnh Nhu nghe: “Cảnh sát truy đuổi từ hôm qua đến hôm nay nhưng vẫn để người trốn thoát. Bây giờ Lưu Kiến Cường đang chạy trốn, cũng không biết có bắt trở về được không.”
Lưu Kiến Cường? Lưu Dương? Cảnh Nhu cứ cảm thấy câu chuyện này quen tai: “Đợi một chút, Lưu Dương không phải là học sinh trung học bán đồ nướng trên phố phía sau Tiểu Tây Môn sao? Là người mà lần trước anh và Kinh Kinh Dương ra mặt đánh nhau thay cậu ấy à?” Chuyện này cô từng nghe Kinh Kinh Dương nhắc tới, nói là mẹ của Lưu Dương đã chạy theo tình nhân rồi, nhưng tình hình bây giờ như thế nào, là ba cậu ấy đã giết mẹ cậu ấy sao? Còn chôn ở nơi Dương Tĩnh Vũ vứt xác nữa?
Đây là sự triển khai kỳ lạ gì thế?
“Có rất nhiều người tên Lưu Dương, đâu có trùng hợp đến thế.” Ngón tay Hoắc Bắc Thần để dưới đáy bình giữ nhiệt, kêu cô uống nước đừng dừng lại.
“Chắc là ông ta.”
“Bố của Lưu Dương tên là Lưu Kiến Cường à?” Đại Nhu chợt lên tiếng, giọng hơi nhỏ.
Cảm xúc của Cảnh Nhu xao động trong nháy mắt, khiến cô hơi buồn nôn, nhưng vẫn chưa kịp cảm nhận như thế nào, luồng cảm xúc đó đã biến mất. Cô biết bố của Lưu Dương?
Đại Nhu im lặng một lúc: “Tôi không biết, chỉ cảm thấy cái tên này có chút quen tai.”
Cô từng nghe ở đâu?
“Hơ hơ, ở nơi không liên quan.”
Cảnh Nhu cảm thấy Đại Nhu đang nói dối: “Vậy có phải bây giờ cô có thể nói tôi biết đã che giấu những gì không?”
“Nôn nóng gì chứ, Dương Tĩnh Vũ còn chưa bị kết án mà.”
Cô cứ trì hoãn đi.
“Lưu Kiến Cường, Lưu Kiến Cường…” Đại Hoắc lẩm bẩm, giống như luồng không khí lạnh đến từ Siberia.
“Sao, cậu biết à?” Hoắc Bắc Thần chau mày. Lẽ nào thật sự có liên quan đến Dương Tĩnh Vũ?
Đại Hoắc dừng lại một lúc, trả lời một cách rất bình tĩnh: “Một con sâu mà thôi, không biết.”
Không biết vậy sao cậu biết ông ta là một con sâu?
“Người có thể giết cả vợ không phải sâu, lẽ nào là rồng hả?”
Hoắc Bắc Thần nghe lời bàn tán của anh ấy, nghĩ một hồi thì thấy rất có đạo lý.
“Ông ta chạy đi đâu rồi?”
Không biết, xe của ông ta dừng ở điểm dừng chân Phú Tri, nhưng không biết người đã chạy về phía nào rồi. Cậu nói xem liệu ông ta có phải là người giúp Dương Tĩnh Vũ vứt xác không?
“Rất có khả năng, cậu đến bảo hiểm Kim Thuẫn một chuyến, bảo họ tra thử xem Lưu Kiến Cường có liên quan đến thương mại Phương Viên không.”
Họ sao?
“Ừm, cậu gọi thêm một cuộc điện thoại về nhà…”
Điện thoại của Hoắc Bắc Thần vang lên, cắt ngang lời Đại Hoắc nói. Hoắc Bắc Thần đưa tay cầm điện thoại ở đầu giường lên: “A lô?”
“Anh Tiểu Hoắc, giáo sư Hoắc xảy ra chuyện rồi!”
Lúc Hoắc Bắc Thần và Cảnh Nhu vội vàng chạy về nhà, thì thấy Dương Mai ngồi trên sô pha uống thuốc: “Mẹ, bố trở về chưa?” Hoắc Bắc Thần lập tức mở miệng hỏi.
“Vẫn chưa, con đừng lo lắng lung tung, có thể là do điện thoại bố con hết pin rồi.” Dương Mai nói.
Hôm nay Hoắc Quân Ung vốn dĩ ở nhà cùng Dương Mai, nhưng một người bạn giáo sư trong giới học thuật gọi điện thoại đến, mời ông ấy đến nhà bàn bạc chuyện quan trọng. Dương Mai không biết là chuyện gì nhưng sắc mặt Hoắc Quân Ung rất nặng nề. Vì vậy, dù mưa lớn cũng chẳng thể ngăn được ông ấy, chỉ là bảo ông ấy đi sớm về sớm. Nhưng ông ấy ra ngoài vẫn chưa được bao lâu, con trai đã gọi một cuộc điện thoại đến, hỏi chồng bà trở về chưa. Vừa nghe nói ông ấy chưa về, con trai liền kết luận Hoắc Quân Ung đã bị người ta bắt cóc.
Đương nhiên Dương Mai cũng kinh ngạc, nhưng bà ép bản thân bình tĩnh lại, cho rằng dù có bắt cóc, cũng sẽ không lựa chọn thời tiết quái quỷ này để hành động. Bình thường điện thoại chồng hết pin là chuyện thường tình, một lúc lâu không có tin tức nào cũng rất bình thường, nghĩ chắc là gần đây bận nhiều việc nên đã khiến Hoắc Bắc Thần phóng đại vấn đề.
Hoắc Bắc Thần mím chặt môi: “Con không lo lắng lung tung, con vẫn luôn phái người đi theo bố!”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...