Mưa lớn ở Tây Kinh kéo dài suốt một tuần, bầu trời giống như bị dột, ban ngày mưa, ban đêm cũng mưa, vẫn chưa có dấu hiệu dừng lại. Bước một bước trên mặt đường đều là nước, cửa tàu điện ngầm, lối ra vào đều đã dựng tấm che mưa, nhưng có vẻ như nước mưa vẫn tràn vào trong. Cho dù có xe hay không, ra khỏi cửa đều bị ướt hết người, trở về vẫn bị ướt sũng.
Người dân Tây Kinh không còn cách nào khác, nhất định không bước ra khỏi cửa một bước. Trường cấp hai, cấp ba hay Đại học đều đang suy tính đến việc cho nghỉ học. Bởi vì thời tiết quỷ quái này, trong phòng học vừa ướt vừa lạnh, mỗi lớp đều có mấy người bị bệnh. Ngày thứ ba, Cảnh Nhu đã bị bệnh, Hoắc Bắc Thần không yên tâm để cô ở ký túc xá dưỡng bệnh, khăng khăng muốn cô đến khu dân cư ở. Cảnh Nhu chê đi học xa nên không muốn đến, Hoắc Bắc Thần cũng vì điều này mà khó chịu.
Những ngày này dễ khiến người ta buồn bực nhất, đặc biệt là người vốn dĩ đã có tâm trạng không tốt, hễ buồn phiền thì sẽ chỉ lên trời chửi mắng.
Dương Thụ mắng trời mắng đất, mắng đủ thứ. Ông ta vô cùng lo lắng, ấy thế mà ông trời lại không có mắt, mưa suốt ngày giống như khóc than. Thời tiết tệ như vậy khiến tâm trạng người ta không tốt, ngay cả luật sư cũng chẳng còn tinh thần hăng hái, tất cả đều nói với ông ta rằng vụ kiện này rất khó thắng, nhưng nếu tranh thủ biến tội cố ý giết người sang vô ý giết người, thì mức án có thể được giảm rất nhiều năm. Hơn nữa bây giờ vẫn tồn tại mấy tội trạng có khả năng bị phạt cùng lúc. Mọi thứ đều vẫn là ẩn số, chỉ có thể bảo đảm giảm án được mấy năm.
Hễ nghe ai nói câu này thì Dương Thụ sẽ mắng, thứ ông ta muốn là con trai ông ta được giảm bớt mấy năm tù sao? Ông muốn con trai mình không hề bị tổn hại gì mà ra ngoài kia mà!
Quả nhiên mấy luật sư rách việc ở bên ngoài không đáng tin, Phong Lâm chiêu mộ một loạt luật sư xuất sắc để họ dốc sức phục vụ nhưng bây giờ, chẳng ai chịu giúp đỡ. Toàn bộ đều lấy một lý do, chính là Dương Mai không để họ nhúng tay vào.
Cho dù ông ta là người của tập đoàn Phong Lâm, thậm chí ông ta cũng mang họ Dương nhưng đến thời khắc quan trọng thì chỉ một mình chị ông ta có tiếng nói. Vậy ông ta lăn lộn nhiều năm như vậy tính là gì? Chả là gì cả!
Cho dù Dương Thụ bực bội chết được thì vẫn không thể không vì đứa con trai thân yêu, đội mưa lớn đi cầu xin Dương Mai lần nữa. Thái độ của Dương Mai vô cùng kiên quyết, không cứu chính là không cứu.
Bà ấy không chỉ không cứu đứa cháu trai duy nhất của mình, ngược lại còn ra vẻ đạo mạo khuyên ông ta: “Nếu Tĩnh Vũ thật sự làm những chuyện đó, thì nhốt nó vào tù mới biết hối cải. Quốc có quốc pháp, gia có gia quy, nó làm chuyện thiếu đạo đức, không ai cứu nổi nó. Em cũng đừng quản nữa, để nó tự sinh tự diệt đi.”
Hóa ra là vì người phải ngồi tù, phải bị kết án tử hình không phải con trai bảo bối của bà ấy! Đứng nói chuyện thì lưng sẽ không đau!
Trong lòng Dương Thụ phỉ nhổ vô số lần nhưng vẫn chưng bộ mặt già quỳ xuống trước mặt chị gái. Vừa chảy nước mũi, vừa khóc lóc nói mình chỉ có cái mạng này, Dương Tĩnh Vũ chết rồi thì ông ta cũng không sống nữa.
Dương Mai vốn dĩ vô cùng đau lòng về những gì mà Dương Tĩnh Vũ làm, bây giờ lại gặp phải một người em trai không phân biệt thị phi như vậy, nhất thời cấp khí công tâm*, thật sự đã ngã bệnh.
*cấp khí công tâm: trong tình huống tức giận quá mức sẽ khiến cho huyết áp tăng cao, tim đập nhanh, xuất hiện cơn đau thắt tim
Giáo sư nho nhã Hoắc Quân Ung - người chưa từng lớn tiếng với ai chợt nổi giận, đã đuổi Dương Thụ ra khỏi nhà, ngay cả ô cũng không thèm đưa cho Dương Thụ một chiếc. Dương Thụ chạy một đoạn ngắn về phía xe, dầm mưa đến mức lạnh thấu tim, về đến nhà thì cả người rét run, đến tối thì phát sốt.
Trời mưa lớn như vậy, công việc lên núi kiểm soát chỉ có thể tạm thời gác lại, ngay cả trộm cướp ở đầu đường góc phố cũng giảm đi, vụ án giết người phóng hỏa cũng ít hơn. Nếu không phải ảnh hưởng nghiêm trọng đến chất lượng cuộc sống, các chú cảnh sát cũng rất hài lòng về đợt mưa kéo dài này.
Bọn người Lữ Huy ở trong cục cảnh sát, nhiều lần thẩm vấn Dương Tĩnh Vũ, điều quan trọng nhất chính là muốn hỏi ra được hành tung của hai cô gái mất tích. Nhưng sau khi Dương Tĩnh Vũ lỡ miệng lúc nhìn thấy bức hình, bất luận cảnh sát dùng mọi cách, vừa đấm vừa xoa để thấm vấn, anh ta vẫn im lặng, nếu bị ép quá thì nói không biết, anh ta không biết gì cả, giống như đọc kinh vậy.
Ban đầu, Dương Tĩnh Vũ đùn đẩy trách nhiệm của việc cho vay chụp ảnh khỏa thân và phòng làm việc Bảo Lợi cho Lý Hiền, đặt bản thân ở ngoài sự việc. Nhiều nguồn vốn, giao dịch khách hàng đều thực hiện không chút sơ hở nào. Trong sổ sách của Lý Hiền ghi rằng đã lấy tiền của Dương Tĩnh Vũ mua đồ gì đó, giao cho ai đó, là “tiền lương” của người mẫu, hay là trở thành tiền vốn của ảnh khỏa thân, nhưng những khoản tiền này đều lấy từ công ty của Dương Tĩnh Vũ. Dương Tĩnh Vũ nói anh ta không thường ở công ty, những việc này đều do Lý Hiền một tay xử lý. Anh ta không hề biết chuyện, cũng chưa từng nghe nói về phòng làm việc Bảo Lợi, chỉ hai câu nói của anh ta đã chối bỏ sạch sẽ hoàn toàn.
Thông qua lời khai của Lưu Tĩnh, phía cảnh sát càn quét nhóm cho vay thế chấp ảnh khỏa thân, bắt được đồng bọn liên quan nhưng tất cả đều là tay chân làm việc thay người khác, không ai nói ra được thứ có ích. Còn về việc các sinh viên nữ chụp ảnh khỏa thân trên danh sách, Lưu Vân Nam kêu người liên lạc bố mẹ của họ. Tuy những cô gái này nói là nạn nhân nhưng đa số do lòng chuộng hư vinh và sự tự ti của mình mới rơi vào những cái bẫy này, suýt chút nữa đã hủy hoại cả cuộc đời mình.
Cục cảnh sát cũng không phải là cơ sở giáo dục, những người này chỉ có thể để bố mẹ nhận về nhà dạy dỗ thật tốt. Cục trưởng Quách để bộ phận tuyên truyền viết một bản văn án về sự nguy hại của việc học sinh, sinh viên vay tiền của các tổ chức tài chính. Anh ấy giao lên cấp trên, đề nghị trường cấp ba và Đại học toàn thành phố, thậm chí toàn quốc mở buổi tọa đàm an toàn của việc vay tiền từ tổ chức tài chính. Nhưng trong lòng cục trưởng Quách cũng hiểu rõ những buổi tọa đàm này suy cho cùng không thể trị tận gốc, muốn trị tận gốc những cạm bẫy lợi dụng sơ hở này, các cô gái phải tự lực tự cường. Lấy sự riêng tư đáng được bảo vệ nhất để đổi lấy túi xách đắt tiền hoặc là mẫu điện thoại mới sẽ không khiến người khác xem trọng bạn, mà chỉ khiến người khác cảm thấy bạn là một tên ngốc mà thôi.
Việc này để sau này hãy nói, tóm lại phòng làm việc Bảo Lợi vắng bóng người, Lý Hiền đã chết, hai người đàn ông bị phát lệnh truy nã trên khắp các trang mạng đến bây giờ vẫn không có chút tin tức nào, manh mối gần như bị đứt đoạn. Dường như Dương Tĩnh Vũ biết trong tay cảnh sát không có chứng cứ khác, nên nhất quyết không khai.
Hiện tại hai cô gái mất tích ấy còn sống hay đã chết, không ai biết cả. Ngay cả địa điểm mất tích cũng không có, hơn nữa đã trôi qua lâu như thế, có lẽ bị bán ra nước ngoài cũng không chừng, hoặc là đã chết cả rồi. Lữ Huy tức sôi máu, anh đã biết được tên hai cô gái, người nhà họ đều chạy đến Tây Kinh, ngày nào cũng đến cục cảnh sát trình báo, muốn biết con gái mình đã được cứu về chưa, đàn ông hay phụ nữ cũng đều khóc bù lu bù loa. Lữ Huy ghét sự vô dụng của mình, áy náy đến mức giống như bị hai ngọn núi lớn đè lên vai, gần như không thở nổi.
Bây giờ họ vẫn còn hai đường dây có thể theo dõi. Một đường là bố của Dương Tĩnh Vũ - Dương Thụ. Lý Hiền chỉ nói Dương Thụ cũng biết phòng làm việc Bảo Lợi, còn lợi dụng người mẫu để chiêu đãi khách hàng, hai người mất tích lần này hình như chính là người Dương Thụ muốn có được thông qua Dương Tĩnh Vũ.
Nhưng những việc này đều là lời từ một phía Lý Hiền, bây giờ cô ta đã chết rồi, đồng nghĩa với việc hoàn toàn không có chứng cứ. Cảnh sát chỉ có thể án binh bất động, đồng thời âm thầm giám sát Dương Thụ. Về phần chị gái ruột của ông ta là Dương Mai rốt cuộc có liên quan hay không, bây giờ vẫn chưa thể xác định. Chỉ là bây giờ họ định tội cho Dương Tĩnh Vũ cũng đã khó khăn đến vậy, nếu hai chị em đó có thủ đoạn gì, e là càng khó nắm được thóp của họ hơn nữa.
Mà manh mối thứ hai chính là thi thể nữ vô danh vẫn đang ở nhà xác. Bởi vì đã qua rất lâu, thi thể đã là một đống xương trắng, trên người mặc một chiếc đầm lông tay dài màu đỏ, không có giày, nguyên nhân tử vong là đầu bị đập ba lần vỡ ra mà chết.
Dương Tĩnh Vũ ngụy biện, nói chuyện chôn thi thể là Lý Hiền liên hệ hoàn thành, anh ta hoàn toàn không biết là ai, cũng không thừa nhận thi thể nữ đó do anh ta giết. Trước mắt, mọi người có ba suy đoán về thi thể nữ vô danh, có khả năng nhất là vụ án đầu tiên Dương Tĩnh Vũ phạm phải lúc còn trẻ, tinh lực dồi dào, nên anh ta mới kêu người chôn thi thể của Triệu An An ở đó. Hoặc là Dương Tĩnh Vũ gọi điện thoại cho bố mình là Dương Thụ, Dương Thụ dặn dò bảo anh ta kéo xác lên núi, có lẽ nơi đó là địa điểm giết người chôn xác của Dương Thụ. Hoặc là hai người đều không liên quan, chỉ là nơi đó hẻo lánh, tất cả hung thủ đều chạy đến đó vứt xác.
Nếu như có thể tìm thấy manh mối gì từ trên thi thể nữ này, mối nghi ngờ bên trong tự nhiên có thể được giải quyết dễ dàng, nhưng đến bây giờ, thi thể nữ này tên họ là gì, là người ở đâu, nhà ở chỗ nào, cảnh sát đều không hề biết. Tra trên mạng nội bộ những người mất tích, có đến mười mấy vụ về cô gái đầm đỏ, trong đó có mấy vụ gần giống nhau về mặt thời gian. Cho dù một vài chi tiết không khớp, Hách Hòa Bình vẫn kêu người thẩm tra kỹ càng nhưng không có thu hoạch gì.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...