Cửa phòng học mở ra, Lâm Bách Thăng dẫm lên tiếng chuông tiến phòng học, chỉ là tiêu điểm của ánh mắt hắn không giống như trước kia là chỉ có bàn học của hắn.
Vào giờ học, quét mắt nhìn tới chỗ ngồi của Trịnh Trác Gia, vừa vặn đối diện với đôi mắt mở to của cô.
Trịnh Trác Gia khẽ mỉm cười một chút, giống như đang nói, buổi sáng tốt lành, bạn học Lâm.
Đồng tử Lâm Bách Thăng mở to chớp một cái, sau lại khôi phục bình thường.
Cách một lối đi nhỏ giao lưu không tiếng động chỉ có hai người biết.
Người ngủ tiếp tục ngủ, người nghiêm túc nghe giảng tiếp tục nghiêm túc.
Trịnh Trác Gia ban đầu rất tò mò về bạn học Lâm thần thần bí bí bên cạnh này rốt cuộc vì sao mỗi ngày đi học đều ngủ, nhưng từ ngày thứ bảy đó gặp được hắn, sau trong lòng cũng đại khái có đáp án, đoán chừng là đi làm công.
Nhưng như thế này rốt cuộc là như thế nào, học không học thời gian lại dùng để ngủ, như vậy vào muốn đại học như thế nào?
Cô cũng nghĩ đến chuyện quan tâm hắn, nhưng là không có kết quả.
Cũng không biết bạn học Lâm như vậy rốt cuộc là có ma lực gì, mỗi ngày đều mang bộ dạng ngăn cách với thế giới thế nhưng còn làm người khác đi quan tâm hắn.
Khó trách những bạn học nữ đó nhìn cảnh hắn vo giấy thành cục rồi ném vào mặt người khác, tâm tư vẫn ngo ngoe rục rịch.
Lâm Bách Thăng không biết mình bị cái gì sai khiến, buổi sáng cùng Trịnh- Đấu Thắng Phật- Trác Gia đối mắt đến một lúc sau, hắn cảm thấy cả người kì kì cục cục, cái loại quái dị này đến từ chính, bạn học Trịnh thế nào lại không tới hỏi một chút về tay của mình? Không phải thứ bảy vừa rồi còn dẫn hắn đi bệnh viện sao?
Không nói đến vị học tỷ đã tốt nghiệp cao tam kia bị giấy nháp ném thành đoàn, là nữ sinh, nếu biết nội tâm Lâm Bách Thăng hiện tại lên tưởng thành cái dạng này, đều sẽ kinh ngạc tới rớt cằm.
Lâm Bách Thăng mang theo lòng tràn đầy phiền muộn khó có khi không ngủ được.
Trịnh Trác Gia buông quyển từ đơn trên tay xuống, nghiêng đầu nhìn thoáng qua Lâm Bách Thăng, tay phải bị thương của bạn học Lâm gác trên sách tiếng Anh, đầu gối lên tay trái, mặt đối diện với hướng của cô, giữa mày nhăn lại rồi lại giãn ra, nhăn lại rồi lại giãn ra, lặp lại rất nhiều lần.
Nhìn trông có vẻ không ngủ được.
Sau khi tiết tự học sớm kết thúc, Trịnh Trác Gia hạ quyết tâm dùng tay nhẹ nhàng chạm vào bả vai Lâm Bách Thăng một chút.
Bờ mi nhíu chặt của Lâm Bách Thăng mắt mở bừng, vừa thấy Trịnh Trác Gia, sắc mặt lập tức trở lên tự nhiên hơn.
"Có phải tay của cậu đau hơn không?" Trịnh Trác Gia cẩn thận hỏi.
Thanh âm không lớn, nhưng vẫn khiến cho các bạn học xung quanh chú ý.
"Tay đau?" Không được Lâm Bách Thăng đáp lại, Trịnh Trác Gia liền lại hỏi một lần nữa.
Lâm Bách Thăng cảm thấy chính mình chắc chắn bị thứ gì đó yểm bùa, ma xui quỷ khiến gật gật đầu.
Trịnh Trác Gia sửng sốt, sau đó nói với hắn: "Đi phòng y tế nhìn xem? Tớ đưa cậu đi?"
Thứ đó lại lần nữa làm cho hắn gật đầu.
Hai người lại lần nữa một trước một sau từ cửa sau của lớp đi ra ngoài.
Tới phòng y tế, vẫn là Trịnh Trác Gia mở miệng cùng bác sĩ nói về tình huống của Lâm Bách Thăng, không biết là sợ hắn không nói lời nào, vẫn là quan tâm sốt ruột, thật giống như Lâm Bách Thăng là một người bị thương không biết làm sao và bạn học nhỏ cái gì cũng không biết giống hệtnhau.
"Có phải hay không không cẩn thận đụng vào?" Bác sĩ ngẩng đầu dò hỏi.
"Ân." Lâm Bách Thăng trả lời.
"Như thế nào lại không cẩn thận như vậy, nhất định phải chú ý biết không? Bảo vệ tốt miệng vết thương, làm nó nhanh tốt hơn, bằng không sẽ dễ dàng bị nhiễm trùng.
Có hay không phát sốt?"
Lâm Bách Thăng lắc lắc đầu.
Đầu mới vừa lắc, Trịnh Trác Gia liền lo lắng cầm lấy cặp nhiệt độ điện tử trên bàn nâng lên hướng về phía trán của Lâm Bách Thăng.
"37.6°" Trịnh Trác Gia nói, "Tính là sốt sao?"
"Lại nhìn xem, nếu không thoải mái thì lấy thuốc hạ sốt về uống." Bác sĩ dặn dò.
Ngôn Tình Hay
"Em là lớp trưởng đúng không? A, là em a, mu bàn tay em thế nào?" Bác sĩ nhìn Trịnh Trác Gia mới nhớ tới cô là học sinh ngày đó không sợ đau.
"Em không sao." Trịnh Trác Gia lắc lắc tay.
"Cũng để ý một chút, các em cả hai đều chú ý điều này." Bác sĩ lại lần nữa dặn dò.
"Dạ, cảm ơn thầy."
Từ phòng y tế ra, Lâm Bách Thăng cảm thấy tâm tình vừa rồi không tốt của mình giống như tốt hơn chút.
Hai người lại xuyên qua ánh mặt trời đi về phía khu dạy học.
"Cậu buổi tối cũng phải đi làm sao?" Trịnh Trác Gia vẫn không nhịn được mà hỏi.
"Ân."
"Được." Trịnh Trác Gia gật gật đầu: "Đi làm gì?" Dừng hai giây bổ sung: "Ách, cậu cũng không trả lời."
"Đến công ty chuyển phát nhanh lấy hàng." Lâm Bách Thăng mặt không biểu tình trả lời.
"Sẽ vất vả đi?" Trịnh Trác Gia trên mặt là biểu tình quan tâm.
Thấy vậy, trong lòng Lâm Bách Thăng ngổn ngang một đốn: "Còn tốt."
"Được được."
Lên cầu thang, hai người chỉ cách nhau một bậc, Trịnh Trác Gia ở phía trước, Lâm Bách Thăng ở phía sau, hòa hợp trong hành động, chân phải trước mại.
"Cậu......!Cậu nếu bài tập không hiểu, có thể tìm tớ." Âm thanh Trịnh Trác Gia không lớn không nhỏ, vừa vặn truyền vào tai trái Lâm Bách Thăng tai trái.
"Tôi cũng không có thông minh." Lâm Bách Thăng tự giễu cười một chút.
"Cái gì?" Trịnh Trác Gia nghiêng đầu dò hỏi.
"Tôi không học tốt, học không vào." Đây là lần đầu tiên Lâm Bách Thăng chủ động cùng người khác nói chuyện này.
Hắn cũng không phải bởi vì làm công mới ảnh hưởng đến việc học, mà là bởi vì học tập không tốt mới sớm đem tâm tư đặt lên trên hết vào việc làm công.
"A? Vậy được rồi.
Sinh hoạt thường ngày có yêu cầu hỗ trợ gì cũng có thể tìm tớ." Trịnh Trác Gia nói xong liền cảm thấy có lẽ sẽ khiến người nghe hiểu lầm vội vàng giải thích lại: "Tớ không có ý khác, cậu nếu tay không tốt cần hỗ trợ có thể tìm tớ, hoặc là, lần sau chúng ta kết hợp làm ăn buôn bán, chờ tay tớ tốt."
"Tốt." Lâm Bách Thăng không có tỏ ra bất kì thắc mắc gì, cũng không biểu hiện ra một chút biểu hiện tò mò, chỉ trả lời một chữ như vậy.
Lâm Bách Thăng ngoan ngoãn như thế nhưng thật ra rất đúng với ý của Trịnh Trác Gia, chỉ thấy cô hơi hơi mỉm cười lại nhướng mày lưu lại một câu: "Vậy một lời đã định." Sau đó đi vào lớp.
Lâm Bách Thăng nhìn bóng dáng của cô, do dự một chút rồi cũng đi theo đi vào.
Thẳng đến giữa trưa sau khi tan học, Lý Lệ, Lâm Linh cùng với Trương Thanh ba người mới có cơ hội tới tìm Trịnh Trác Gia, biết sự tình vừa rồi cô đưa Lâm Bách Thăng đi phòng y tế.
"Trác Gia, cậu cùng bạn học Lâm quan hệ khi nào lại trở nên tốt như vậy?" Trên mặt Trương Thanh thần thái sáng láng, thiếu chút ở trên trán viết hai chữ hóng hớt.
"Không có, nói đến cùng vẫn là bởi vì tớ nên cậu ấy mới bị phỏng, dẫn cậu ấy đi phòng y tế thay thuốc cũng rất bình thường." Trịnh Trác Gia giải thích.
"Chính là, bạn học chi gian hỗ trợ lẫn nhau sao." Lý Lệ nói.
"Đúng vậy" Trịnh Trác Gia cũng phụ họa.
"Không thích hợp, bổn thám tử cảm thấy không thích hợp, bạn học Lâm trước kia không phải người như vậy, dù sao tớ mặc kệ, Trác Gia cậu cùng bạn học Lâm ở giữa có một chút không bình thường, tớ vẫn sẽ điều tra, chờ tớ điều tra ra rồi, hắc hắc!" Trương Thanh cười xấu xa nói.
Trịnh Trác Gia cười cào Trương Thanh một cái, Lý Lệ cũng đi theo các cô cùng nhau quậy phá, chỉ duy có Lâm Linh mặt không biểu tình đứng ở một bên không nói một lời.
Tay bị thương ngày một ngày một tốt lên, miệng vết thương kết vảy dần bóc ra, Trịnh Trác Gia lập tức bôi lên tay mình một loạt kem làm mờ sẹo, cô cũng tặng một hộp cho Lâm Bách Thăng, bất quá Lâm Bách Thăng không muốn.
Hai người bởi vì chuyện bị phỏng này, quan hệ thế nhưng trở lên quen thuộc một chút, Trịnh Trác Gia cũng phát hiện ra Lâm Bách Thăng kỳ thật cũng không giống trong truyền thuyết đáng sợ như vậy, hoàn toàn không tưởng tượng ra hình ảnh hắn lấy cục giấy đuổi theo cô gái nhỏ để ném vào người, bổ não một số hình ảnh làm Trịnh Trác Gia cười đến không nhịn được.
Lâm Bách Thăng có chút ghét bỏ nhìn thoáng qua bạn học Trịnh Đấu Chiến Thắng Phật bên cạnh vừa uống nước vừa ngây ngô cười thiếu chút nữa là bị sặc, bất đắc dĩ kéo kéo khóe miệng.
Không biết có phải hay không Lâm Bách Thăng ở trường học luôn mang khuôn mặt lạnh, Trịnh Trác Gia kỳ thật cũng không thế nào thường xuyên cùng hắn nói chuyện phiếm, ngẫu nhiên hỏi hai câu đáp hai từ mà thôi, nhưng như thế ở trong mắt những người khác đều rất hiếm có
Rốt cuộc bạn học Lâm thích nhất là không phản ứng với người khác, không nghĩ tới hắn sẽ trả lời vấn đề của Trịnh Trác Gia, tuy rằng tích tự như kim*.
* kiệm lời như vàng
Điều này cũng làm cho Trương Thanh ngày càng thêm tin tưởng vững chắc rằng giữa hai người có bí mật gì đó không thể nói ra.
Bởi vì cô nàng học tập Trịnh Trác Gia đi tìm bạn học Lâm nói chuyện, bạn học Lâm lại không thèm để ý tới cô nàng.
- -------------
Cam: Cam đã trở lại rồi đây.
Cam nói nè, mức độ nhiệt huyết đăng truyện của Cam phụ thuộc vào số sao của mọi người đó nha~~
Cầu sao sao ⭐️⭐️.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...