Bạn Trai Bệnh Kiều Của Tôi

Edit: Thỏ

Vì không gặp được Khương Lâu nên tôi quyết định gặp Bàng Huy trước đã. Nếu thật là Khương Tự nổi điên đâm người ta, dù sao tôi cũng nên mua hoa quả đến chia buồn.

Hỏi thăm khắp nơi mới biết Bàng Huy đang nằm ở bệnh viện trung ương, lần này tôi không dám trốn học, chỉ lấy cớ ra ngoài tham gia hoạt động với chi đoàn và nhờ đàn chị tôi gọi sang một phát, như thế mới yên tâm mà đi.

Tôi rất dễ dàng tìm thấy phòng 307 theo địa chỉ ghi trên giấy. Mở cửa, đây là phòng bệnh nhỏ có một giường và một nhà vệ sinh, còn có vài thiết bị điều trị nữa. Gian phòng tràn ngập mùi thuốc sát trùng khiến tôi thấy không thoải mái.

Bàng Huy nằm trên giường bệnh, chân trái và tay phải bó thạch cao, chỗ khác đắp chăn nên không nhìn rõ có phải cậu ta bị đâm hay không.

Trông thấy tôi xuất hiện trong phút chốc, Bàng Huy đã sửng sốt.

Tôi ho một tiếng, cầm giỏ hoa quả đi qua, chậm chạp nói: “Bàng Huy, tôi đến thăm cậu đây.”

Bàng Huy lắc đầu như điên, chợt run rẩy: “Cậu… đi… đi.”

Tôi kéo ghế ngồi, lấy dao gọt trái cây bắt đầu gọt táo. “Tôi vừa tới cậu đã đuổi rồi?”

“Vì sao cậu tới đây…” Sắc mặt Bàng Huy tái nhợt.

“À, nghe bảo cậu bị đánh nên đến thăm, mình với nhau anh em cả mà.”


“…Ý cậu là sao?” Bàng Huy biến sắc. “Tôi thảm như vậy là do ai làm, chẳng lẽ cậu không biết?”

“…” Tôi ngừng giây lát, không nói chuyện. Thẳng đến khi gọt sạch vỏ của quả táo xong, tôi bèn đưa cho Bàng Huy, khẽ nói. “Giờ thì biết.”

“Biết cái gì?”

Thanh âm của Khương Tự vang lên ngoài cửa.

Tay Bàng Huy run lên, quả táo rơi xuống sàn nhà, lăn lông lốc. Môi cậu ta trắng bệch, cơ thể run lên như lá rụng trước gió thu. Thật lòng mà nói đây lần đầu tôi trông thấy một Bàng Huy cao lớn trở nên sợ hãi như thế này, đủ có thể chứng minh bóng ma tâm lý trong lòng cậu ta kinh khủng ra sao.

Lòng tôi lộp bộp một tiếng, quay lại.

Khương Tự đứng ở cửa nhìn chằm chặp tôi giây lát, sau đó chậm rãi liếc sang Bàng Huy. Ánh mắt hắn như loài rắn độc, từ trước tới nay tôi chưa từng bắt gặp biểu cảm này.

Đó là… ánh mắt rất tàn nhẫn.

Càng làm cho tôi giật thót chính là khẩu súng trên tay Khương Tự, thứ vũ khí có thể khiến người khác óc rơi đầy sàn.

“Mày nói gì với em ấy vậy?” Khương Tự hờ hững nhìn Bàng Huy.

Tôi chậm rãi đứng lên, Lục Hổ cũng xuất hiện sau lưng Khương Tự. Nhưng anh ta không làm gì khác ngoài việc im lặng đứng đó và không định ngăn việc Khương Tự sắp làm tiếp theo.

Tôi đủ biết khẩu súng là thật hay giả, tôi nói với Khương Tự rằng: “Đưa súng cho em.”

Khương Tự không phản ứng.

Tôi dịu giọng nói thêm một lần.

“Vợ, nghe lời em.”

“Anh đã cấm không cho em thăm nó.” Hắn mở miệng.

“Vâng, em biết rồi.” Tôi thành khẩn nói. “Vợ, chuyện nhà đóng cửa dạy nhau, ở ngoài cho em chút mặt mũi. Anh đưa em khẩu súng.”

Tay Khương Tự run lên, tôi đi đến trước mặt hắn, thản nhiên cầm lấy thứ đồ nguy hiểm bỏng tay kia ném cho Lục Hổ. Tôi ôm hờ Khương Tự kéo ra ngoài, lúc đi ngang người đàn ông tôi còn lạnh lùng nhìn anh ta một cái.

Lục Hổ bình tĩnh thu lại khẩu súng, phớt lờ tôi.


***

Khương Tự cắn bả vai tôi, tôi cố chịu, cũng mặc kệ đám người xung quanh chỉ trỏ vây xem. Tôi ôm hắn rời khỏi bệnh viện và đến một công viên gần đó. Nơi này hơi vắng, chỉ có vài người lớn và đám trẻ nhỏ vui đùa.

Tôi nhận ra mình quá cưng chiều Khương Tự. Ba ngày không đánh, hắn leo mái nhà gỡ ngói; chiều hắn vài hôm, hắn chơi cả súng rồi!

Tôi tách Khương Tự đang dính chặt trên người tôi ra.

“Khương Tự, có phải em quá cưng chiều anh?” Tôi hỏi hắn.

Đôi mắt Khương Tự nhìn chằm chằm thảm cỏ, giống như không nghe thấy cái gì và cũng ngang bướng không chịu nhận sai.

“Nhìn em.” Tôi bóp cằm hắn, ép hắn phải đối diện với mình. Khóe mắt hắn đỏ hoe, sắc mặt trắng bệch. Vì tôi hơi mạnh tay nên cằm hắn xuất hiện một vệt ửng hồng. Tôi khựng lại, động tác cũng nhẹ hơn.

“Em lừa anh.” Khương Tự cầm lấy tay tôi, giọng lạnh buốt. “Hôm qua vốn không phải kỷ niệm 200 ngày chúng ta quen nhau, em lừa anh đến bệnh viện thăm Khương Lâu, hôm nay lại lừa anh gặp Bàng Huy.”

Tôi không quá ngạc nhiên vì sao hắn biết được những chuyện này. Tựa như chúng tôi làm gì Lục Hổ cũng nắm rõ thì chỉ cần việc gì Khương Tự muốn biết, nghiễm nhiên hắn sẽ có cách moi ra.

“Anh hận nhất người khác lừa mình. Em lừa anh một lần, hai lần, hẳn sẽ có lần ba, lần tư?” Hắn ngẩn ngơ hỏi. “Lương Thiếu Đông, em thật sự yêu anh sao?”

“Khương Tự!” Tôi nổi cáu.

Em mẹ nó không yêu anh? Em không yêu anh mà trai thẳng như em lại cam tâm nằm dưới cho anh ra vào? Vì ở bên nhau em đã trả giá nhiều hay ít? Hai thằng bạn cùng phòng chuyển đi, còn bảo với em: Tụi mày làm tao phát tởm. Lương Thiếu Đông em đối với anh thế nào chẳng lẽ anh không hiểu? Khương Tự, anh còn lương tâm không?

Em yêu anh thật lòng, anh hỏi em yêu hay giả dối. Em không biết trả lời làm sao. Em nói yêu, liệu anh có tin em? Nếu tin tưởng anh sẽ không hỏi em, nếu không tin, em nói thế có ích lợi gì?


Lương Thiếu Đông này là một thằng đầu đội trời, chân đạp đất; ngoại trừ việc cha mẹ qua đời thì không việc gì khiến em nản chí cả.

Nhưng tôi sẽ không nói cho hắn biết rằng tôi tốt với hắn ra sao, vì hắn đánh đổi thế nào. Đây không phải làm màu hay ra vẻ.

Bình thường Khương Tự rất hay ghen, tôi nói nhiều với người khác hai câu hắn đã xụ mặt. Từ lúc yêu hắn, tôi hạn chế giao tiếp với bạn bè xung quanh, mối quan hệ thu nhỏ lại chỉ còn đàn chị, Lý Minh và hắn. Vỏn vẹn ba người, nhưng tôi muốn Khương Tự hiểu rằng tôi yêu hắn.

Hắn không cho tôi ra ngoài chơi, sợ tôi thay lòng. Tôi vốn là phó bí thư chi đoàn và ban cán sự, trước kia sống trong ký túc xá cũng thường chơi bời giao lưu, nhưng từ khi quen bạn trai thì gần như ngưng hẳn. Tôi muốn hắn biết rằng tôi yêu hắn.

Hắn phô bày quá khứ trần trụi trước mặt tôi, hắn để tôi xem vết thương của hắn, tôi cũng cho hắn thấy tình yêu của mình.

Tam quan tôi thực bình thường, không tối tăm hay thủ đoạn, nhưng bởi vì hắn là Khương Tự nên tôi đành cam chịu sự áy náy với Bàng Huy. Vốn định nghĩ xem nói với hắn ra sao, khuyên hắn về sau đừng hành động đẫm máu và bạo lực như thế nữa, nhưng…

Lương Thiếu Đông tôi cũng là người, dẫu rằng tính cách xoàng xĩnh. Và lòng nhiệt thành của tôi vừa dâng đến trước mặt bạn trai đã bị hắn tạt cho một chậu nước lạnh, rét đến thấu tim.

Tôi buông tay, không muốn nhìn hắn nữa.

Khương Tự lần nữa bắt lấy: “Em giải thích với anh đi!”

Tôi thật sự mệt mỏi. “Chúng ta nên tạm xa nhau một thời gian.”

Khương Tự trống rỗng nhìn tôi, thật lâu sau, run run hỏi: “Em nói gì?”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui