***
Trần Huyền Tùng xoay đầu lại hỏi: "Tại sao lại đi tìm tôi?”
Lục Duy Chân không hé răng nửa lời.
Trần Huyền Tùng kéo kéo cổ áo sơ mi, động tác lộ rõ sự căng thẳng, nhưng lúc anh ngẩng đầu lên, ánh mắt vẫn sâu thẳm tĩnh lặng.
“Đã xảy ra chuyện gì?” Anh hỏi: “Sao cô lại bỏ công tới đây tìm người bắt yêu?”
Lục Duy Chân cảm thấy lời anh chả khác gì xát muối vào vết thương, vì vậy cứng rắn nói: “Không có gì xảy ra cả! Tôi chỉ tới mua đồ nội thất thôi!”
Trần Huyền Tùng liếc cô, sau đó đi ngang qua cô đến đến chiếc bàn dưới gốc cây, cầm cốc nước uống một ngụm lớn.
Lấy gốc cây làm trung tâm, dường như bầu không khí trong phạm vi 5 m2 cũng trở nên nóng rực theo sự chuyển động từ trái cổ của anh.
Anh buông cốc nước xuống, hỏi: “Muốn mua món nào?”
Lục Duy Chân khựng lại.
Không muốn mua món nào cả, trước khi tới đây cô nào có biết lại đắt như thế.
Không chờ cô trả lời, Trần Huyền Tùng nói tiếp: “Thích món nào thì cứ lấy, tôi bảo học trò giao đến tận nhà cho.”
Lục Duy Chân buồn bã nói: “Tôi không có tiền!”
“Không cần tiền, sau này đừng tới đây nữa là được!”
Lục Duy Chân mím môi.
Anh có ý gì chứ? Định dùng tiền… à không, dùng đồ nội thất đập vào mặt cô sao?
Cô cố tình nói: “Được, tôi muốn cái bàn 4 triệu kia.”
Trần Huyền Tùng không hề nhíu mày, đáp ngay: “Ok.”
Trời càng lúc càng tối, ánh đèn tĩnh lặng.
Trong bụi cỏ vang lên tiếng côn trùng kêu.
Cả hai người đều im lặng.
Một lát sau, Lục Duy Chân mở miệng, giọng điệu cũng bình tĩnh hơn nhiều: “Tôi đùa đấy, tôi chỉ tới xem thôi.
Chúng ta đã bên nhau mấy ngày qua, tôi cho rằng chúng ta… là bạn.”
Anh nói: “Tôi không thích hợp làm bạn của cô.”
Lục Duy Chân biết lý do còn cố hỏi: “Tại sao?”
Anh bỗng bật cười, hỏi: “Lục Duy Chân, cứ vậy có ích gì?”
Trước đây cô còn không biết anh cũng có một mặt gợi đòn thế này.
Không, cô mới chỉ thấy anh làm yêu quái nổi điên thôi.
“Có ý nghĩa hay không thì phải thử mới biết.” Cô kiên định nói.
Anh nhìn cô thật sâu, giống như đang suy ngẫm điều gì.
Lục Duy Chân có phần không chịu nổi bèn nhìn sang phía khác.
Vừa tan làm cô đã lập tức chạy tới đây, đứng lâu quá nên đôi chân của cô mỏi nhừ.
Thấy bên cạnh anh có cái ghế, cô không nghĩ nhiều bèn đặt mông ngồi xuống, cởi luôn đôi giày cao gót, giờ mới thấy dễ chịu hơn.
Trần Huyền Tùng thấy cô mệt mỏi dựa vào ghế, dáng vẻ vừa mệt mỏi vừa giận dỗi.
Còn cả đôi bàn chân cứ ngọ ngoạy kia nữa, cảm giác như đôi bàn chân đó chỉ lớn bằng bàn tay anh, mu bàn chân cũng trắng nõn nhỏ nhắn, nhìn qua thì biết chính là một cô bé ngoan chưa trải sự đời.
Anh yên lặng kéo một cái ghế khác rồi ngồi xuống cách cô 2 mét.
Chàng trai mặc quần xám áo đen giống Lâm Tĩnh Biên, nhưng lại đầy chất đàn ông hơn hẳn.
Chỉ một lát thôi mà chiếc áo đã bị mồ hôi thấm ướt.
Anh khoác hai tay lên thành ghế, cúi mắt nhìn xuống đất, không hề nhìn cô.
Sự bực bội trong lòng của Lục Duy Chân dần tiêu tan ——vừa gặp mặt anh đã đuổi cô đi, giờ thấy cô mệt mỏi lại yên lặng ngồi xuống cùng cô.
Cục tức nghẹn trong tim của Lục Duy Chân dần biến mất, cô thấy rõ anh chính là kiểu người ngoài lạnh trong nóng.
“Anh làm kinh doanh phải giao thiệp với người khác nên chắc chắn có không ít bạn bè.” Cô nói: “Tôi kết bạn với ông chủ của cửa hàng đồ gỗ Tùng Lâm không được sao? Tôi không có ý gì khác, anh cứu mạng tôi, tôi chỉ muốn báo đáp anh.”
“Cô nên quên tôi đi.” Trần Huyền Tùng nói.
“Nhưng tôi cứ nhớ.” Cô đáp: “Đây là sự thật khách quan, không thể thay đổi.”
Cô còn chưa nói hết câu chợt thấy Trần Huyền Tùng ngẩng đầu, nhìn cô bằng ánh mắt u ám.
Lục Duy Chân giật thót, nhớ tới lần bị anh cho ăn đánh, cô vội nói: “Anh đừng có đánh ngất tôi hay dùng mấy cái phương pháp gì đó làm tôi mất trí nhớ đấy nhé.
Tôi nói cho anh nghe, tôi đã viết hết những gì xảy ra vào nhật ký, còn quay video cất ở nơi bí mật nữa, tôi có rất nhiều cách để nhắc nhở bản thân nhớ lại những chuyện này.
Anh đừng có làm bậy.”
Trần Huyền Tùng nhìn sang chỗ khác, Lục Duy Chân cảm thấy dường như trong mắt của anh thoáng có ý cười, nên lại càng thêm to gan nói: “Vậy chúng ta đã thống nhất xong rồi chứ? Thêm một người bạn sẽ có thêm nhiều niềm vui.
Sau này chúng ta gặp gỡ, tán gẫu được chứ?”
“Không được.” Trong mắt Trần Huyền Tùng loé lên vẻ châm chọc: “Lục Duy Chân, cô không hề biết mình đang dính vào cái gì.
Những quái vật kia coi tôi là tử địch.
Mối quan hệ giữa tôi và bọn chúng vĩnh viễn là không chết không thôi.
Nếu cô thật sự là bạn của tôi, cô càng không nên đến gần mà phải cách tôi thật xa.”
Lục Duy Chân im lặng giây lát, nói: “Nhưng nếu không có anh thì tôi đã chết.”
“Tôi đã nói đó là trách nghiệm của tôi.”
“Nhưng tôi không sợ.” Lục Duy Dân nói tiếp: “Không hề sợ, bởi vì tôi biết nhất định anh sẽ bảo vệ tôi.”
Lúc này bầu không khí trở nên vô cùng yên ắng.
Trần Huyền Tùng không nói thêm nữa, anh chỉ nhìn chằm chằm mặt đất, tay chống cằm, cụp mắt xuống như đã cạn lời, lại như đã nghe lọt, lại như vẫn lạnh lùng vô tình.
Tiếng chén đũa va chạm phá vỡ sự yên tĩnh này, ngay sau đó là mùi dầu chiên bay tới.
Trần Huyền Tùng liếc Lục Duy Chân, vừa hay cô cũng đang nhìn anh, ánh mắt hai người nhanh chóng giao nhau rồi lại nhanh chóng tách ra.
Bất chợt bụng Lục Duy Chân kêu “ọt ọt” hai tiếng, nhưng âm thanh xào thức ăn rất lớn, cô chắc sẽ không ai nghe được đâu.
“Trễ rồi.” Trần Huyền Tùng nhắc.
Lục Duy Chân nói: “Anh vẫn phải làm việc sao?” Cô nhìn về chiếc bàn to mà anh mài khi nãy.
Trần Huyền Tùng im lặng, ý của anh là muộn rồi, cô nên về nhà đi.
“Không làm nữa.” Anh lạnh nhạt nói: “Lát nữa tôi về ngủ.” Anh nhìn thẳng vào mắt cô, nhấn mạnh chữ về.
Điều này khiến Lục Duy Chân nóng mặt, thôi thì thế này cũng tạm được, đã tìm được người, cửa hàng cũng ở đây, anh đừng hòng chạy thoát.
Cô đang định đứng dậy ra về thì thấy Lâm Tĩnh Biên chậm rãi đi vào sân, bình tĩnh nói: “Sư phụ, con nấu cơm xong rồi.
Người đến chơi là khách, cô Lục, em đã nấu mấy món ăn, chị ở lại ăn bữa cơm nhé.”
Câu này vừa nói ra, trong sân lại yên tĩnh.
Lục Duy Chân liếc Trần Huyền Tùng, anh làm như không nghe thấy lời của Lâm Tĩnh Biên, sắc mặt căng thẳng.
Vì thế, Lục Duy Chân khẽ ho một tiếng, nói: “Thế thì ngại quá…”
Lâm Tĩnh Biên đã cảm nhận được sự khó chịu của sư phụ, nhưng sư phụ có thể ở bên một cô gái lâu như vậy chính là chuyện hiếm.
Nên cậu ta phải nghĩ thay cho sư phụ chứ, cậu ta cười nói: “Có gì mà ngại, cô là bạn của sư phụ mà, sư phụ, thầy nhớ dẫn cô Lục vào ăn cơm nhé.” Nói xong thì quay đầu dọt lẹ, không hề nhìn sắc mặt của Trần Huyền Tùng.
Bầu không khí trong sân lại một lần nữa trầm lắng.
Trần Huyền Tùng đưa tay day day trán, kết quả lại nghe được một giọng nói ngại ngùng vang lên: “Có thể không?”
Anh còn chưa đáp lại thì đã nghe cô nhỏ giọng nói tiếp: “Anh đã ăn của tôi nhiều bữa như vậy.”
Trần Huyền Tùng lập tức nghẹn họng.
Anh đi về phía phòng ăn, đi được hai bước, thấy sau lưng không có âm thanh gì, anh đành phải nói: “Cô theo tôi!”
Chú thích:
* liệt nữ triền lang: nguyên bản là Liệt nữ sợ triền lang - là một thành ngữ TQ, ý chỉ dù cô gái có mạnh mẽ đến đâu thì cũng sợ những thằng lì đeo dai như đỉa.) Nhưng tác giả lại sửa thành “Liệt nữ triền lang”, bỏ chữ “sợ” đi, nên sẽ có thể hiểu là cô gái liều chết theo trai :))))
Dịch: Hoàng Hi Bình.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...