Tác giả: Đinh Mặc
Biên tập: B3
Cao Lâm căn bản không nghĩ tới điều này, tỏ vẻ không tán thành chút nào.
Lục Duy Chân lại ngập ngừng: “Cũng đúng nhỉ…”
Vì vậy ba người lại tiếp tục nghĩ những công việc khác.
Chẳng qua Lục Duy Chân chỉ có 3 tháng kinh nghiệm làm việc, cũng không biết gì nhiều về những nghề khác.
Mấy nghề mà Hứa Gia Lai có thể nghĩ đến không phải là múa cột thì làm ở hộp đêm: Bảo vệ hộp đêm, nữ nhân viên rót rượu; còn Cao Sâm thì đau đầu vắt óc cũng chỉ nghĩ ra mấy nghề như shipper, dỡ hàng ở bến tàu, tài xế, côn đồ…
Càng nghe ba người bọn họ nói chuyện Trần Huyền Tùng càng cảm thấy kỳ cục, anh khẽ nhíu mày.
Theo ý kiến của anh, Lục Duy Chân yếu đuối, hướng nội và thông minh như vậy chỉ thích hợp làm công việc văn phòng, nhã nhã nhặn nhặn, trắng trắng trẻo trẻo.
Không cần dầm mưa dãi nắng, không cần nếm trải gian nan cực khổ.
Đó mới là cuộc sống mà một người con gái như cô nên trải qua.
Anh cũng đã hiểu rõ, hai người bạn thân của Lục Duy Chân, một người thì cục súc không não, một người thì thành thật nhưng cũng không não nốt.
Trình độ học vấn và địa vị xã hội của bọn họ kém xa Lục Duy Chân, nhưng cô lại đi dép lê, ngồi ở đầu đường uống bia cùng bọn họ, cùng nhau nói bậy nói bạ.
Đều nói ngưu tầm ngưu mã tầm mã, tính cách của cô quả nhiên rất ngây thơ thân thiện.
Cuối cùng, sau khi ba người uống hết bảy, tám chai bia, Hứa Gia Lai liền kéo Cao Sâm đi.
Lục Duy Chân hơi chóng mặt, xách theo một phần mỳ xào thịt bò và một chai bia đi về nhà —— hai người bọn họ cho rằng cô còn muốn ăn đêm.
Lúc đi đến một con đường nhỏ cây cối um tùm không người qua lại, Lục Duy Chân gọi: “Lãnh lãnh thất huyền thượng, lãnh lãnh thất huyền thượng… ra đây đi.” (*)
(*) Bê: Đọc lại chương 10, lúc Trần Huyền Tùng tự giới thiệu bản thân với Lục Duy Chân có đọc câu thơ này, được trích trong bài thơ “Đàn cầm” của Lưu Trường Khanh.
Ngay lập tức sau lưng cô liền xuất hiện một bóng người cao lớn.
Nhìn cái bóng dưới đất, Lục Duy Chân toét miệng cười, cô ngà ngà say, không hề xoay người lại mà cứ thế ném chiếc túi đang cầm ra sau.
Anh vững vàng đón lấy như một vị thần.
“Mang về cho anh đấy, anh vất vả rồi, phải nhìn bọn tôi ăn uống lâu như vậy.” Lục Duy Chân nói.
Trần Huyền Tùng: “… Cảm ơn.”
“Đừng khách sáo.” Cô rung đùi đắc ý nói, “Tôi cũng phải… tập làm quen dần, để nhỡ sau này mà đi làm shipper thì còn có dịch vụ chăm sóc khách hàng chứ.”
Cô bắt đầu nói nhảm rồi.
Trần Huyền Tùng thấy cô cứ ngật ngà ngật ngưỡng thì nhìn trước nhìn sau, thấy không có ai mới đi tới, thấp giọng hỏi: “Có cần tôi đỡ cô về không?”
Lục Duy Chân lắc đầu lia lịa, quay đầu trông thấy anh thì trợn mắt: “Anh mau trốn đi! Sao lại ra đây! Tôi là mồi nhử đó! Tại sao anh lại đứng gần thế hả?!” Nói xong liền đẩy anh ra sau.
Trần Huyền Tùng đâu có dễ bị cô đẩy đến vậy? Mặc kệ cô đẩy mạnh cỡ nào cũng như đang gãi ngứa cho anh.
Nhìn dáng vẻ hốt hoảng của cô, rốt cuộc anh không nhịn được nữa mà trầm giọng cười.
Lục Duy Chân ngẩn ngơ.
Dưới tán cây rậm rạm bên bầu trời đầy sao.
Chàng trai cao lớn đĩnh bạt cúi đầu nhìn cô, mày rậm mũi cao, quần đen áo đen, kiếm ẩn bên hông, rõ ràng mang gương mặt như của một chiến binh cổ đại, thế nhưng lại cùng đứng với cô trên đường phố của Thế Kỷ 21.
Khoé miệng anh cong lên thành nụ cười nhàn nhạt, khác hẳn với vẻ lạnh lùng kiêu ngạo cùng nụ cười tự giễu trước đây.
Hiện giờ anh thật ấm áp, thả lỏng mà không hề phòng vệ.
Vũ trụ bao la, ngân hà biến ảo.
Lục Duy Chân cho rằng cô sẽ vĩnh viễn không quên được cảnh này, người bắt yêu đứng dưới tàng cây nhìn cô mỉm cười.
Vậy nên cô nghiêm túc nói với anh: “Anh đẹp trai thế này, vóc dáng cũng ngon nghẻ, răng thì trắng, sao lại đi làm người bắt yêu chứ?”
Nụ cười trên mặt Trần Huyền Tùng dần dần tan biến.
“Về nhà! Đừng lảo đảo ở ngoài đường nữa!” Vừa dứt câu anh liền biến mất không thấy tăm hơi.
Lục Duy Chân lắc lắc đầu, hầy, cũng to nết gớm.
***
Mấy ngày tiếp theo, cuộc sống của Lục Duy Chân cứ trôi qua như bình thường.
Đi làm, về nhà, thi thoảng lại cùng Hứa Gia Lai và Cao Sâm ra ngoài ăn bữa cơm rồi về ngủ.
Một, hai ngày đầu, Trần Huyền Tùng còn nhận đồ ăn cô đưa cho, nhưng sau đó lại gửi tin nhắn bảo cô đừng gọi anh nữa, anh đoán tên yêu quái kia sắp ra tay rồi.
Thế nên đã 3 ngày rồi Lục Duy Chân chưa gặp anh.
Nếu không phải đã biết trước anh luôn âm thầm đi theo mình trong bóng tối, cô còn nghĩ người này đã bốc hơi khỏi thế gian.
Nhắc tới Hướng Nguyệt Hằng, Lục Duy Chân cũng có suy nghĩ của riêng mình.
Tuy cảnh sát đã lấy được một đống bằng chứng ngoại phạm, chứng tỏ rằng Hướng Nguyệt Hằng hôm đó ở đồn cảnh sát không phải là người thằn lằn.
Nhưng cô cảm thấy đối với một con yêu quái biết bay, ngã từ tầng 17 xuống còn không chết thì mấy thứ như camera giám sát, bằng chứng ngoại phạm gì đó đều chẳng là cái gì cả.
Hơn nữa cảnh sát cho rằng cô nói bậy bạ nên cũng không đến nhà hàng mà cô từng xem mặt lấy camera giám sát.
Chẳng qua, sau đó Lục Duy Chân liên lạc với thím hàng xóm, người khi ấy giới thiệu cô với Hướng Nguyệt Hằng, thế mà thím ấy lại chối bay chối biến, thề thốt hoàn toàn không quen ai tên Hướng Nguyệt Hằng, cũng chưa bao giờ giới thiệu người nào cho cô cả.
Thật sự là có phần khiến người ta phải suy nghĩ.
Cô cũng nhớ tới buổi sáng hôm đó, khi mình vừa ra khỏi đồn cảnh sát, lúc cô miêu tả lại lời nói cử chỉ của Hướng Nguyệt Hằng cho Trần Huyền Tùng nghe, anh cũng trầm ngâm nói, “Hắn có ý đồ.”
Lục Duy Chân đoán rằng lời miêu tả của mình đã cho anh manh mối mới.
Đồng thời cũng không ngoài khả năng rằng, Hướng Nguyệt Hằng ở đồn cảnh sát và người thằn lằn là hai người khác nhau.
Hơn nữa kế hoạch hành động của Trần Huyền Tùng cũng chứng tỏ điều này.
Nếu anh khẳng định Hướng Nguyệt Hằng chính là hung thủ, không phải theo dõi Hướng Nguyệt Hằng sẽ càng đơn giản hơn sao? Nhưng anh lại không làm vậy, dường như anh không hề quan tâm đến Hướng Nguyệt Hằng ở đồn cảnh sát kia, mà lại theo sát mồi nhử là cô 24/7.
Điều này đã nói lên rằng, hung thủ mà Trần Huyền Tùng nhận định không phải là Hướng Nguyệt Hằng ở đồn cảnh sát.
Lục Duy Chân tin tưởng vào khả năng phán đoán của dân chuyên nghiệp.
Tên người thằn lằn kiêu ngạo mà tàn nhẫn đó biết bám dính trên tường, biết bay, biết diễn trò, biết tại chỗ xoay người 180 độ, còn biết cả thông đồng với phụ nữ nữa.
Chẳng lẽ, hắn còn biết cả biến hình?
Nếu hắn có thể biến thành Hướng Nguyệt Hằng, liệu có phải hắn cũng dễ dàng biến thành thím hàng xóm không?
Một người đóng hai vai gì đó, Lục Duy Chân cảm thấy hẳn là hắn rất thích thú.
***
Mấy ngày nay, thế mà Chu Hạc Lâm lại không hề tìm Lục Duy Chân kiếm chuyện.
Thứ nhất là do cô dùng hết sức để tránh mặt anh ta; thứ hai là hình như do Tổng công ty đã giao nhiệm vụ mới cho các giám đốc bộ phận, Chu Hạc Lâm bận đến sứt đầu mẻ trán nên không có thời gian để ý đến cô.
Lục Duy Chân nghe đồn rằng có một vị lãnh đạo không hài lòng lắm về công việc của Chu Hạc Lâm, anh ta bị phê bình mấy bận, cho nên mấy ngày nay lúc nào đi làm mặt cũng xì ra.
Không biết có phải do quá bực tức hay không mà thi thoảng lúc Lục Duy Chân chạm mặt anh ta, sắc mặt anh ta đều âm dương quái khí, ánh mắt nhìn cô cũng âm u quái gở khiến cô nổi hết cả da gà.
Có một lần, Lục Duy Chân vào văn phòng đưa tài liệu cho anh ta ký, anh ta đang gọi điện thoại, ngẩng đầu lên thấy người đến là cô thì ánh mắt chợt sẫm lại.
Cô đang định xoay người rời đi thì anh ta che ống nghe lại nói: “Chờ đã.” Khiến cô đành phải dừng tại chỗ.
Anh ta đi tới ngồi xuống ghế salon, vừa nói điện thoại vừa cầm tài liệu lên nhìn lướt qua, chỉ là ký tên thông thường.
Anh ta chỉ chỉ vào cây bút cô đang cầm, cô bèn đưa cho anh ta.
Không ngờ anh ta lại lập tức nắm lấy ngón tay cô rồi giữ chặt, miệng vẫn tiếp tục gọi điện thoại.
Lần này Lục Duy Chân không kịp đề phòng nên trúng chiêu, cô rút mấy lần mới rút tay ra được, sắc mặt cũng trở nên khó coi.
Nhưng anh ta lại làm như không có chuyện gì xảy ra, lạnh nhạt liếc nhìn Lục Duy Chân, ký tên rồi ném trả tài liệu cho cô..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...