Tác giả: Đinh Mặc
Biên tập: B3
Nói là đưa Lục Duy Chân về nhà, nhưng khi vẫn còn cách hai con phố, Trần Huyền Tùng đã thả cô xuống, sau đó lại đeo kính đen lên.
Lục Duy Chân cảm thấy người bắt yêu đeo kính đen xong thì phong cách khổ hạnh tu hành đã không còn sót lại chút nào, nhìn qua rất ngầu, còn mang theo chút phong cách của mấy tên sở khanh.
Cô biết anh làm như vậy vì để phòng ngừa bất trắc, sợ người thằn lằn phát hiện ra.
Lục Duy Chân xuống xe, phất phất tay rồi đi về nhà.
Cô không hề biết rằng, Trần Huyền Tùng cách đó khoảng 50 mét cũng chầm chầm đánh xe đi theo.
Đi được một đoạn, Lục Duy Chân đá đá viên sỏi bên đường, vì thường xuyên phải ngồi làm việc bàn giấy nên đau lưng mỏi eo, cô xoay xoay cánh tay rồi lại xoa cổ.
Lúc ngang qua một tiệm trà sữa nổi tiếng, buổi chiều không đông người xếp hàng, hai mắt cô liền sáng lên chạy tới.
Vì vậy xe của Trần Huyền Tùng không theo nổi nữa, nếu cứ đi với tốc độ chậm rì kiểu này, chỉ sợ cảnh sát giao thông sẽ nghi ngờ anh là kẻ gây rối mất thôi.
Anh dứt khoát dừng xe lại bên đường rồi bước xuống.
Không bao lâu sau liền thấy một cô gái tràn đầy thoả mãn, vừa bưng cốc trà sữa vừa cắn ống hút đi ra.
Trần Huyền Tùng đẩy gọng kính đen, đi bộ theo ở phía xa xa.
Ánh mặt trời ấm áp, đường phố huyên náo.
Bước chân của cô có vẻ rất nhẹ nhàng nhanh nhẹn, chỉ một cốc trà sữa thôi nhưng dường như đã hoàn toàn chữa khỏi mệt mỏi của cơ thể, sinh lực dồi dào, vô lo vô nghĩ.
Cô ngoan ngoãn đứng bên đường chờ đèn đỏ, chưa bao giờ tranh đoạt với người khác.
Khi đi qua những nơi không có đèn giao thông, trước giờ đều là cô nhường đường cho xe chứ không phải xe nhường đường cho cô.
Cô là một cô bé ngoan từ trong xương cốt —— Trần Huyền Tùng một lần nữa củng cố phán đoán của mình.
Vừa rồi khi ở trong xe, những câu truy hỏi của cô hẳn chỉ là do tò mò mà thôi.
***
Về đến nhà, Lục Duy Chân vẫn còn khẽ ca hát, một lát sau cô chợt sửng sốt, nghĩ thầm tại sao tự nhiên tâm trạng mình lại tốt vậy nhỉ?
Chắc là tại không bị trừ lương mà vẫn có thể nghỉ nửa ngày phép đi.
Chuyện tốt cỡ đó thì ai mà không vui cho được?
Cô ngủ một giấc say sưa đến tận tối, đợi khi tỉnh lại thì ngoài trời đã tối đen, lại nhận được điện thoại của Hứa Gia Lai gọi tới: “Lục lão bản, đi ăn cơm không? Mình bao.”
“Được bao ăn thì còn phải nghĩ à, đến ngay.”
Hứa Gia Lai hẹn ở quán ăn khuya gần nhà cô, quán vừa mới lên đèn, nổi lửa bán hàng, cực kỳ náo nhiệt.
Hứa Gia Lai và Cao Sâm đã ngồi trên bàn, còn chưa tới giữa hè mà Hứa Gia Lai đã mặc áo hai dây quần đùi, để lộ ra bờ vai trắng như tuyết, vòng eo thon thả và đôi chân dài, xinh xắn quyến rũ khiến đám thanh niên ngồi bàn bên cạnh liên tục liếc trộm.
Cao Sâm ngồi cạnh cô ấy, mặc một chiếc áo phông bình thường, cũ đến mức không nhìn ra màu sắc ban đầu là màu gì, quần ngố đen, dép tông, một thân cơ bắp hùng tráng như núi.
Hai người bọn họ ngồi cùng nhau chính là phiên bản sống của Người đẹp và Quái vật, Tarzan và Jane.
Thấy Lục Duy Chân đến, Hứa Gia Lai gọi ầm lên: “Lục lão bản ——”.
Cao Sâm thì cười chất phác rồi gật đầu.
Bọn họ đã gọi sẵn một bàn tôm hùm đất xiên nướng, Lục Duy Chân đương nhiên không hề khách sáo mà ngồi xuống ăn luôn.
Một két bia dưới chân bàn, ba người vừa ăn vừa uống.
Không lâu sau, uống trọn ba chai bia vào bụng, ánh mắt Lục Duy Chân trong veo, gương mặt ửng đỏ.
Trần Huyền Tùng canh giữ trên cây miệng khô lưỡi khô bị côn trùng đốt: “…”
Hoá ra khi ở cạnh bạn bè, cô gái này lại có một dáng vẻ khác, thẳng thắn đáng yêu.
“Dạo này lão già dê cụ ở công ty cậu có còn quấy rối cậu nữa không?” Hứa Gia Lai hỏi.
Lục Duy Chân: “Mình không để anh ta sơ múi được gì.”
Cao Sâm và Hứa Gia Lai đồng thanh nói: “Có cần mình đánh cho hắn ta một trận không?” Nói xong thì quay sang nhìn nhau, ánh mắt Hứa Gia Lai hung dữ, ý là đừng có tranh với mình, mình phải bảo vệ người đẹp!
Cao Sâm cười cười, chìa tay về phía cô ấy ý bảo nhường cậu trước.
Lục Duy Chân cũng cười: “Một con muỗi mà thôi, làm gì phải đến mức đi đánh lộn, mình tự có chừng mực.”
Hứa Gia Lai: “Thế có định chuyển việc nữa không?”
“Một thời gian ngắn nữa sẽ chuyển.”
“Anh chàng xem mặt hôm qua thì sao?” Hứa Gia Lai cười xấu xa, “Có hợp khẩu vị của Lục lão bản không? Sexy không? Đô con không? Nghe lời không? Bao giờ mới dẫn đến cho bọn mình gặp mặt?”
Lục Duy Chân liếc cô ấy, nghĩ bụng mình đã hứa với Trần Huyền Tùng sẽ không nói với bất kỳ ai chuyện của anh.
Cũng không biết bây giờ anh đang nấp ở chỗ nào, liệu có nghe được cuộc nói chuyện của bọn họ không?
Vì vậy cô bắt đầu nói bậy, thấp giọng nói: “Sexy, đô con, nghe lời, hơn nữa vóc dáng còn rất chuẩn, đẹp trai, là kiểu ai thấy cũng thích, mình cũng tiếc không nỡ dẫn đi giới thiệu.
Đợi về nhà mình hỏi ý kiến anh ấy xem sao.”
Hứa Gia Lai: “Ồ ồ.”
Cam Sâm tỏ vẻ khâm phục: “Lục lão bản đúng là Lục lão bản.” Nhanh như thế đã khiến một anh chàng đi xem mặt quỳ dưới chân.
Một người từ nhỏ đã phải trải qua sự huấn luyện địa ngục, giác quan nhạy bén như Trần Huyền Tùng, tất nhiên đều đã nghe rõ hết lời của bọn họ.
Anh trầm mặt ngồi trên cây, vành tai hơi đỏ lên.
“Không nói đến chuyện này nữa.” Lục Duy Chân đổi đề tài, “Mình muốn tìm việc, theo các cậu làm gì thì tốt? Haizz, đổi công ty khác, lại làm văn phòng, chẳng hơn gì bây giờ.”
Cao Sâm nghẹn lời, anh ta chỉ giỏi mỗi chuyện khuân gạch.
Hứa Gia Lai cũng đau đầu suy nghĩ, tạm thời cô ấy là người giàu nhất trong ba người, không hiểu sao liền nảy sinh một loại cảm giác trách nhiệm, rằng mình phải dẫn hai bạn nhỏ này cùng nhau làm giàu.
Nhưng sau khi nghĩ kỹ, cô ấy chỉ có thể xin lỗi mà nói một câu, con người Lục Duy Dân này, thật sự không có tài cán gì…
Hứa Gia Lai biết vẽ, biết múa, đều dựa theo cảm hứng mà tự học thành tài.
Cho nên hiện tại cô ấy có thể làm nghệ sĩ, cũng có thể múa cột, chỗ nào cũng kiếm được tiền.
Còn Lục Duy Chân thì từ bé đến lớn chỉ biết cặm cụi đọc sách, thi cử, tốt nghiệp, tìm việc làm.
Tuy trình độ học vấn cao hơn hai người bọn họ gấp mấy nghìn lần, nhưng hiện thực xã hội chính là vậy đó, ngoài việc làm nhân viên văn phòng cấp thấp nhất, cô còn có thể làm gì đây?
Chẳng qua người thông minh ắt có diệu kế, Hứa Gia Lai cẩn thận quan sát vóc dáng của Lục Duy Chân, so với mình còn trước lồi sau vểnh hơn nhiều, đã thế cũng mảnh mai linh hoạt, cô ấy liền búng tay: “Có muốn đi múa cột với mình không?”
Cao Sâm luôn phản đối chuyện các cô gái đi múa cột, chỉ vì Hứa Gia Lai ngang bướng độc tài nên phản đối của anh ta mới vô hiệu.
Nghe xong câu này của cô ấy, anh ta nhìn cô ấy bằng ánh mắt cạn lời.
Hứa Gia Lai tiếp tục cổ vũ: “Kiếm được nhiều tiền lắm.”
Lục Duy Chân gãi gãi mũi: “Ba mình sẽ đánh mình, mẹ mình thì sẽ giết mình luôn đó.”
Cao Sâm thở phào nhẹ nhõm, anh ta biết mẹ Lục Duy Chân đáng sợ cỡ nào.
Thật sự là một người thôi đã đủ khiến anh ta lo lắng rồi, cái lần Hứa Gia Lai gặp phải tên đàn ông bám theo, không phải vẫn là anh ta khiêng gạch chạy tới giải quyết đấy à?
Để Hứa Gia Lai không tiếp tục nói bậy bạ nữa, rốt cuộc anh ta cũng nghĩ ra một phương án: “Mình có ý này.”
Hai cô gái đều nhìn anh ta.
Cao Sâm nói: “Mình nghe một nhân viên tạp vụ nói, bây giờ làm shipper thu nhập rất khá, chỉ cần chăm chỉ là một tháng có thể kiếm được mấy nghìn, thậm chí có khi còn được hơn mười nghìn nữa.”
Hứa Gia Lai: “Xí.”
“Thật á?” Mắt Lục Duy Chân sáng lên.
Cao Sâm gật đầu: “Mình định tháng sau thử làm, cậu có muốn đi cùng mình không? Chẳng qua hơi vất vả.
Nghe nói bây giờ cũng có sinh viên làm việc này nữa.”
Lục Duy Chân nói: “Mình không sợ vất vả.” Cô ngẫm nghĩ, làm shipper tuy mệt nhưng lại tự do tự tại, thu nhập còn cao hơn nhiều so với lúc cô làm văn phòng.
Chẳng qua nếu bị ba mẹ biết được thì chắc vẫn sẽ phải hứng chịu cơn thịnh nộ lôi đình.
Hứa Gia Lai nghĩ đến một vấn đề then chốt: “Nhưng mà… sẽ bị cháy nắng đen xì đấy nhỉ?”.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...