Biên tập: B3
Ánh nắng chiều vàng rực rỡ, chầm chậm bao phủ lấy cửa sổ phía Tây phòng làm việc.
Trong căn phòng yên tĩnh toát ra sự gấp rút vô hình.
Mỗi ngày đến gần giờ tan làm đều như vậy.
Lục Duy Chân gõ con số cuối cùng trên máy vi tính, ấn nút “Lưu” rồi chậm rãi thở ra, vươn vai liếc nhìn thời gian, còn 10 phút nữa là hết giờ làm.
Chị Chu quản lý ngồi ở phía trước đứng lên, nở nụ cười yêu kiều cầm hai tờ bảng kê đi đến bên bàn làm việc của Lục Duy Chân: “Tiểu Lục, sáng sớm ngày mai giám đốc Chu cần bản báo cáo này, cô làm đi nhé.”
Xung quanh không có ai nhìn sang.
Lục Duy Chân không nhận.
Chị Chu thu lại ý cười: “Làm sao, có vấn đề gì?”
Lục Duy Chân không nhớ được đây đã là lần thứ mấy rồi, cứ gần hết giờ làm là chị Chu sẽ ném công việc cho cô.
Đã thế buổi chiều cô còn tận mắt nhìn thấy giám đốc Chu đưa hai tờ bảng kê này cho chị Chu bảo chị ta làm.
Biết làm sao được, chị Chu là cấp trên của cô, phục vụ trong công ty đã mười năm.
Còn Lục Duy Chân cô chỉ là một sinh viên vừa mới tốt nghiệp Đại Học, tay mơ đi làm chưa đầy hai tháng.
Nghĩ đến cái ví tiền xẹp lép của mình, Lục Duy Chân nặn ra một nụ cười: “Chị Chu, hôm nay tôi có việc, chị xem… Chị có thể tự làm được không?” Càng nói âm lượng càng nhỏ dần, xen lẫn vẻ nhu nhược là nỗi uất ức mơ hồ, cô cúi đầu, chỉ để người ta nhìn thấy tóc mái thật dày và gọng kính đen.
Cô vừa nói ra câu này… mặt chị Chu liền sa sầm, ngần ngại trước ánh nhìn trộm hóng chuyện của đồng nghiệp, chị ta như cười như không, lạnh mắt nói: “Vậy bây giờ phải làm sao? Tôi phải đi đón con, không ai đón con tôi cũng không được.”
Đầu Lục Duy Chân cúi càng thấp hơn, mặt cũng đỏ lên: “Tôi phải đi xem mặt.
Đều đã hẹn lịch rồi, 6 rưỡi chiều, tan làm phải đi ngay.”
Chị Chu hơi sững sờ, không ngờ lại là nguyên nhân này.
Có đồng nghiệp nghe thấy liền cười ha hả nói: “Tiểu Lục, cô còn nhỏ như vậy đã đi xem mặt rồi à?”
“Này, nhỏ cái gì nữa, phải như Tiểu Lục mới thông minh, ra tay càng sớm càng tốt, đợi đến 25, 26 mới tìm thì đàn ông tốt đã bị hốt hết từ lâu rồi.”
“Anh ta làm nghề gì, đẹp trai không?”
Bình thường tính cách của Lục Duy Chân vốn chất phác, nhạt nhẽo, lúc này sống lưng thẳng tắp, đáp nhỏ: “Không biết, chưa xem ảnh.”
Trong bầu không khí này, chị Chu cứ cưỡng ép bắt cô làm việc thì cũng không hay cho lắm, chị ta cũng cần mặt mũi.
Chị ta ngẫm nghĩ rồi kéo ghế ngồi xuống bên cạnh Lục Duy Chân, nhỏ giọng cười nói: “Xem mặt là chuyện tốt, chị Chu ủng hộ cô.
Nhưng tôi thật sự phải về đón con, hay cô xem thế này có được không nhé? Cô mang về nhà làm, sáng sớm mai nộp cho giám đốc Chu là được.”
Lục Duy Chân nắm chặt quả đấm rồi lại chậm rãi buông ra.
Gương mặt chỉ lớn chừng bàn tay của cô căng cứng, hơi nghẹn ngào nói bằng âm lượng không cao không thấp: “Chị Chu, tháng này qua được 20 ngày thì đến 15 ngày tôi phải tan ca sau 8 giờ tối.
Tôi vừa mới làm xong công việc của ngày hôm nay mà chị giao cho tôi, hôm nay tôi thật sự chỉ muốn thoải mái đi xem mặt thôi…”
Chị Chu cũng sững sờ.
Các đồng nghiệp đều im bặt, không một ai lên tiếng.
Chị Chu đứng dậy, nụ cười đã trở nên cứng đờ: “Nghe cô nói cứ như tôi đang cố tình bắt cô làm thêm giờ ấy nhỉ? Làm thêm giờ phụ thuộc vào năng lực và cách quản lý thời gian của cá nhân.
Được, tôi làm.
Có cái gì đâu chứ, làm như tôi đang ức hiếp cô không bằng.
Cô cứ vui vẻ mà đi xem mặt đi, chúc cô thành công.”
Lục Duy Chân vẫn nhỏ giọng nói: “Cảm ơn chị Chu.”
Đã đến giờ tan làm, các đồng nghiệp lục tục rời đi.
Lúc Lục Duy Chân đứng dậy thì nghe thấy chị Chu đang gọi điện thoại: “Ông xã, anh đi đón Linh Bảo nhé, em phải làm thêm giờ.
Vâng, hôm nay tâm trạng hơi bực bội…”
Lục Duy Chân quay đầu bước đi.
Khi đi ra khỏi cửa kính văn phòng, cô chậm rãi phun ra ấm ức trong lòng.
Biết làm sao được, ai bảo bây giờ nếu cô không có việc làm thì sẽ không có thu nhập cơ chứ? Lúc còn đi học cô không hề biết, hoá ra cảm giác làm một con kiến hôi là thế này.
Một tốp đồng nghiệp vừa rời đi trước, thang máy còn chưa quay lại.
Lục Duy Chân đợi một hồi, trong công ty lại có người đi ra.
Cô vừa liếc mắt liền cảm thấy nỗi uất ức vất vả lắm mới đè được xuống kia lại đang dồn lên cổ.
Trong mắt của Lục Duy Chân thì trong công ty có hai kẻ xấu.
Một người là chị Chu, cấp trên của cô.
Người còn lại chính là giám đốc Chu, cấp trên của cấp trên của cô.
Năm nay 36 tuổi, đã kết hôn và có một cậu con trai.
Giám đốc Chu thấy Lục Duy Chân đứng một mình ở chỗ này thì ánh mắt sau gọng kính vàng toát lên ý cười.
Anh ta lại quan sát cô theo thói quen, người cao chân dài, da trắng, dù mặc một bộ váy công sở đen thì cũng không che giấu được vóc dáng “trước lồi sau vểnh”.
Gương mặt cũng nhỏ nhắn, hàng lông mày xinh xắn.
Tiếc là quá quê mùa, 8 điểm ngoại hình cũng bị cô dìm xuống còn 5 điểm.
Cô bé chưa được đào tạo.
Nghĩ đến đây, trong lòng giám đốc Chu nhen nhóm dâng lên một ngọn lửa khô nóng.
Nhưng vẫn bình tĩnh lại gần, dáng vẻ mười phần hào hoa phong nhã.
“Tan ca à?” Giám đốc Chu cười ôn hoà.
“Chào giám đốc.” Lục Duy Chân tỏ ra biết điều.
Thang máy tới, cửa vừa mở ra, không có ai.
Nội tâm Lục Duy Chân trầm xuống, hơi nghiêng người mời anh ta vào trước.
Giám đốc Chu vẫn đứng nguyên tại chỗ: “Ưu tiên phụ nữ.” Lục Duy Chân liền đi vào, anh ta cũng theo vào sau.
Lục Duy Chân ấn tầng 1, anh ta ấn nút xuống bãi đậu xe ở hầm A1.
Lục Duy Chân nhìn chằm chằm vào nút thang máy.
Giám đốc Chu đút tay trong túi quần, hỏi: “Tan ca định làm gì?”
Lục Duy Chân: “Xem mặt.”
Giám đốc Chu nhìn cô: “Xem mặt? Đùa gì vậy? Em mà cũng cần phải đi xem mặt? Vội vã tìm bạn trai đến vậy sao? Hửm?”
Lục Duy Chân cảm thấy từ “Hửm” ở cuối cùng khiến linh hồn cô cũng phải run rẩy.
Cô cúi đầu đáp: “Người khác giới thiệu.”
“Xem mặt thì có thể gặp được loại nào tốt?” Giám đốc Chu tức giận nói.
Lục Duy Chân im lặng.
Vì vậy từ góc độ của giám đốc Chu, vừa hay trông thấy cái gáy hơi cúi xuống của cô, cực kỳ nhỏ nhắn nõn nà, đường cong mơn mởn, dường như còn có cả lông tơ mịn màng.
Giám đốc Chu thầm giật mình, thấp giọng nói: “Đừng đi, được không?”
Một câu kia đầy ẩn ý, hơi thở nóng rực mơ hồ phả vào mặt Lục Duy Chân khiến nửa người cô cứng đờ.
Giám đốc Chu không nhìn thấy Lục Duy Chân nhắm chặt mắt, lần thứ hai trong ngày hôm nay, bàn tay rũ bên hông lại nắm chặt.
Đúng lúc này, một con số vọt vào trong đầu cô.
20.
Hôm nay là ngày 20.
Chỉ còn 10 ngày nữa thôi là có thể lấy lương tháng này.
Tròn 5000 tệ!
Cô từ từ buông lỏng nắm đấm, hơn nữa tỉnh rụi lùi sang bên cạnh một bước, nói: “Tôi phải đi, chưa biết chừng sẽ gặp người thích hợp.”
Giám đốc Chu không nói gì.
Vừa hay thang máy cũng xuống đến tầng 1, nói thì chậm nhưng xảy ra thì rất nhanh, giám đốc Chu vươn tay muốn túm lấy cánh tay cô, còn chưa kịp nói ra câu “Để anh lái xe đưa em đi” thì Lục Duy Chân đã lách người tránh khỏi bàn tay anh ta, cứ thế đi ra khỏi thang máy.
Giám đốc Chu hơi sửng sốt, cô đã đi được năm, sáu bước rồi.
Thấy xung quanh không có ai, giám đốc Chu nói lớn: “Em đang mơ tưởng viển vông, có tin không? Không thể nào thích hợp!”
Lục Duy Chân không quay đầu lại.
Cô thật sự không muốn nhìn nhiều thêm một lần nào nữa, người đã lập gia đình muốn ngoại tình như giám đốc Chu còn diễn cảnh yêu đương nồng thắm.
Cô chỉ sợ mình không nhịn được lại đạp cho anh ta một cước.
Mãi đến khi đi ra khỏi toà nhà, đắm mình vào ánh nắng chiều rực rỡ, hít thở bầu không khí tươi mới, Lục Duy Chân mới cảm thấy cả người nhẹ nhàng thoải mái, không còn cần phải nín nhịn kiềm chế điều gì.
Cô vừa mới lên xe điện ngầm, thím hàng xóm là người giới thiệu đã gọi điện thoại tới: “Chân Chân, cháu đi chưa?”
“Cháu đang trên đường đi.”.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...