Edit: cereniti
Quay ngược lại thời gian trở về thời điểm mọi chuyện bắt đầu thay đổi
Sinh nhật Cố Nhiên được tổ chức vào thứ bảy.
Tang Vũ tìm được Lương Ngân ở trong thư viện trường, Mộ Nghĩa đang tự tay chỉ dẫn đề bài tiếng Anh cho Lương Ngân.
Tang Vũ xa xa nhìn thấy vậy không đành lòng quấy rầy, cho nên cô núp đằng sau 3 giá sách, nhá máy, báo hiệu mình ở ngoài thư viên chờ, hơn nữa còn là việc vô cùng gấp.
Lương Ngân thấy điện thoại di động trên bàn rung, cô mở ra liền thấy tin nhắn của Tang Vũ, bèn nói với Mộ Nghĩa một tiếng, rồi đi ra ngoài.
"Ngân Ngân, bên này." Tang Vũ rất “tốt bụng” đưa cho Lương Ngân 1 ly trà sữa.
Lương Ngân vừa nhìn xong, khẳng định có chuyện gì đó mờ ám, nếu không Tang Vũ sẽ không ân cần như vậy, đời không có gì là miễn phí cả.
Lương Ngân nhận lấy ly trà sữa, chống nạnh, hệt như một vị sếp, hỏi: "Tang Tiểu Vũ, nói đi, cậu có âm mưu gì?"
Tang Vũ nhìn Lương Ngân trực tiếp đi thẳng vào vấn đề, cũng không giả bộ nữa, hì hì cười khúc khích, sau đó “bẽn lẽn” nói: "Ngân Ngân à, thứ bảy này là sinh nhật Cố Nhiên, ừ, cậu biết đấy, cái đó, cái đó, cái đó. . ." Tang Vũ cô không cần nói hết lời, cô biết, Ngân Ngân sẽ hiểu.
Nhưng . . .
"Cái gì? Nói rõ!" Lương Ngân ép cô nói thẳng, ý muốn trêu chọc Tang Vũ.
"Ấy ya, Ngân Ngân xấu xa, cậu có giúp hay không?" Tang Vũ khi đối mặt với Cố Nhiên luôn yếu ớt, lúc nào cũng vậy, Lương Ngân biết, Cố Nhiên chính là mảnh xương sườn mềm của Tang Vũ, một mảnh xương trí mạng.
"Được rồi! Mình sẽ đi cùng cậu." Lương Ngân đồng ý với Tang Vũ, Tang Vũ liền như một cô bé con ôm vội lấy Ngân Ngân, vội nói cám ơn, còn “buồn nôn” nói, Ngân Ngân cậu thật tốt ....
Điều này làm cho Lương Ngân có chút “chát lòng” không dứt, “cô nhóc” này thật ngốc nghếch, biết rõ trái tim của Cố Nhiên chưa bao giờ thuộc về mình, vậy mà vẫn liều mạng bỏ ra tất cả, không cần chút hồi báo.
Có lẽ đứng dưới góc độ người ngoài mới vậy, thật ra thì, cô cảm thấy có chút gì đó không đúng.
Thứ bảy, Tang Vũ cùng Lương Ngân đến dự tiệc sinh nhật Cố Nhiên.
Bữa tiệc được tổ chức tại khách sạn lớn nhất thành phố B, một nhánh nhỏ của tập đoàn Diệc Nam.
Vai vế của Cố Nhiên không nhỏ, cha mẹ hắn đều là dân Ngoại Giao, ông ngoại hắn là một trưởng lão hồ ly tung hoành khắp thương trường - Vệ Chính Quốc, mà ông nội hắn là thị trưởng thành phố C - Cố Minh Đông.
Vệ Chính Quốc đồng ý cho người ngoài đến dự hôn lễ thật đã có mục đích, ngoài mặt tuy như đang tổ chức một bữa tiệc sinh nhật, nhưng thực chất đây chính là một cuộc chiến trên thương trường, bao gồm hai ý chính, một là để thông báo ông sẽ chuyển giao quyền quản lý khách sạn cho cháu ngoại, hai là vì buôn bán kết thân, tìm cho cháu trai ông một người vợ hiền.
Cố Nhiên là đàn anh cùng hệ với Tang Vũ cùng Lương Ngân, mà cha mẹ của Tang Vũ và dì dượng của Cố Nhiên là bạn học, vì nguyên nhân này, quan hệ của hai người vẫn luôn rất tốt, dĩ nhiên, trong mắt Cố Nhiên đó rất chi bình thường, nhưng trong mắt Tang Vũ đó rất chi kì lạ, ở bên ngoài, anh vừa là anh trai, vừa là hội trưởng, ở bên trong, anh là bạch mã hoàng tử của cô.
Thiếu Nữ Thời Đại - Tang Vũ ngay từ khắc đầu tiên nhìn thấy Cố Nhiên, liền đã nhận định hắn, chỉ là Tang Vũ luôn tự ti, cũng rất hiểu bản thân minh, gia thế của cô cùng Cố Nhiên là điển hình của việc không môn đăng hộ đối, cho nên này phần thích thật tâm này chỉ có thể chôn giấu trong lòng, khiến cho nó từ từ tan rã và mục rữa đi.
Nhưng điều này không thể ngăn cản Tang Vũ thích Cố Nhiên. Cô nghĩ trong cuộc đời mình ít nhất nên có một lần, vì người kia mà quên mình, không mong chờ được đáp lại, không mong chờ mình được sánh bước bên anh, không chấp nhất phải có được anh, chỉ cần tại thời điểm đẹp nhất, gặp được người đó, một lần dũng cảm như vậy, cũng đủ rồi. . . . . .
Có lẽ, đây chính là điểm giữa cô và Lương Ngân giống nhau, cho nên hai người kia mới thân thích nhau đến vậy.
Cố Nhiên đương nhiên có mời Tang Vũ tới, nhưng cô luôn sợ trong lúc vô ý, tình cảm cô dành cho anh sẽ bị phát hiện, cho nên, mỗi lần có chuyện liên quan tới Cố Nhiên, Tang Vũ đều sẽ bàn tính ít nhiều với Lương Ngân, bởi vì giữa hai người không có bí mật, dù đứng ở góc độ người ngoài, Lương Ngân vẫn là người thích hợp nhất. Cố Nhiên cùng Lương Ngân cũng nhờ cầu nối trung gian Tang Vũ mà thân thiết với nhau hơn.
Cho nên, lần này, Cố Nhiên cũng mời Lương Ngân tới.
Xa hoa, ngạo nghễ, phô trương, không ngờ, là những tính từ miêu tả rõ và chính xác buổi tiệc này .
Tại bữa tiệc, mỗi người đều có lai lịch riêng, có thân phận riêng, Tang Vũ mặc dù cũng mặc chiếc váy lễ phục, nhưng cô thấy mình vẫn thật kỳ cục, cô cảm thấy thứ người khác đang khoác lên người thật trang nhã, mà mình, giống như là một cô thôn dân, nhưng, sự thật là cô rất xinh.
Lễ phục Lương Ngân mặc là do Tang Vũ cố ý chọn, Tang Vũ nghĩ nếu cô không thể đẹp đẽ động lòng người, vậy hãy để cho Ngân Ngân nhà cô hấp dẫn ánh mắt của mọi người đi, cho nên bộ váy lễ phục màu tím, hơi trễ vai, rất hợp với phong cách Ngân Ngân, đêm đó, Lương Ngân hấp dẫn rất nhiều sự chú ý, không ít phái nữ ghen tị với Lương Ngân, ghen ghét việc phải làm nền cho cô, vậy nên, thời điểm cô khốn khổ nhất, đều là “quả báo” mà ai nấy đều nghĩ cô phải chịu vì thái độ của mình.
Dường như, những vị khách được Cố Nhiên mời đều đã được vén gọn trong một khu riêng biệt, dù sao đây cũng là tiệc sinh nhật của hắn, sao có thể để ông ngoại làm chủ, biến thành một bữa tiệc mang tính chất buôn bán?
Cố Nhiên vì mọi người mà chuẩn bị rất nhiều trò chơi phù hợp với sinh viên và đàn em của hắn. Dĩ nhiên, nhân vật chính trong mỗi trò chơi chính là hắn, và cả một cô gái mà hắn rất vừa mắt.
Tang Vũ, chỉ cười, hắn cười, cô cũng cười theo, đây là chính là vui vẻ, loại lý lẽ này, chắc chỉ có Lương Ngân mới có thể hiểu, thật ra trong lòng cô đau đớn đến cỡ nào.
Lương Ngân cầm tay Tang Vũ, trong lòng cũng thay bức rức khó chịu thay cô bạn, nhưng Tang Vũ vẫn chỉ như một cô ngốc, vui vẻ đứng nhìn hắn dần có được mọi thứ hắn muốn.
Điện thoại của Lương Ngân nhất thời vang lên tiếng chuông ngay tại khắc mọi người đang phấn khích, người khác không chú ý tới, chỉ có cô chú ý, bởi vì đấy là tiếng chuông cô đặt riêng khi đến lúc gọi cho Mộ Nghĩa vào mỗi tối.
Hai người nấu cháo điện thoại tựa như đã thành thói quen, Lương Ngân lấy máy rồi liền đi ra ngoài, cô mở cửa nhưng không ngẩng đầu lên nhìn, "A" Lương Ngân đụng phải một người đàn ông cũng đang có ý định ra ngoài giống cô, điện thoại di động của cô rơi xuống, cô kêu lên một tiếng, sau đó ngồi xổm xuống nhặt, trước mắt cô là một đôi giày da mới chỉ vừa được in trên tạp chí, mặc dù đã quên tên gọi của chúng là gì, nhưng tóm lại, đó là một nhãn hàng rất nổi tiếng.
"Cô gái, cô vừa đụng trúng người tôi đấy, sao lại không xin lỗi? Như vậy có phải rất bất lịch sự không?" Người nói có vẻ khó chịu.
"A, thật xin lỗi!" Lương Ngân thật đúng là quên phải nói xin lỗi, bởi vì cô trong lòng rất muốn gọi cho Mộ Nghĩa, cho nên mới chỉ vội vã nhặt điện thoại di động.
Lương Ngân nhặt điện thoại, đứng lên, trước cúi đầu, sau ngẩng đầu.
"Là em."
"Là anh." Hai người trăm miệng một lời.
"Ngài Trình, thật xin lỗi, tôi khi nãy không cố ý"
"Không sao, cô Lương." Trình Mạc Nhiễm quan sát cô gái trước mắt, đôi mắt cô như mặt nước hồ trong suốt, cánh mũi khéo léo tinh xảo, lớp phấn trang điểm nhẹ, vai hơi lộ ra, đối với một người đàn ông như hắn mà nói, đây tuyệt đối là một loại hấp dẫn khéo léo.
"Em, hôm nay rất đẹp." Hô hấp Trình Mạc Nhiễm cứng lại, tán thưởng tự đáy lòng.
"Hì, cám ơn ngài Trình, hôm nay anh cũng rất đẹp trai." Thời điểm Lương Ngân cười, bên gò mái trái sẽ có một lúm đồng tiền, rất thanh thuần, đáng yêu. Đôi mắt sáng trong, môi đỏ mọng tựa như anh đào, rất đầy đặn, làm cho người ta có dục vọng muốn hôn.
"Em quen Cố Nhiên . . . ?" Trình Mạc Nhiễm muốn biết quan hệ giữa Lương Ngân và Cố Nhiên, mặc dù hắn biết cô đã có bạn trai.
"À, anh ấy là hội trưởng khóa trên và là đàn anh của em, em chẳng qua là đi cùng với bạn." Lương Ngân cũng không biết mình tại sao lại giải thích rõ đến vậy.
Thì ra chỉ là hội trưởng.
"Cô Lương muốn đi đâu?" Trình Mạc Nhiễm giờ mới ý thức được Lương Ngân hình như muốn ra ngoài, huống chi việc hai người đứng ở ngoài cửa nói chuyện không phải là ý hay.
"À, em chỉ định gọi điện thoại, nhưng, em nghĩ anh ấy chờ lâu chắc cũng ngủ rồi, giờ em định ra ngoài hóng mát chút!"
"Vừa đúng, anh cũng định vậy, cùng nhau đi!" Trình Mạc Nhiễm thật ra đã sớm muốn rời đi, nếu không phải tên Cố Nhiên kia là em trai của Vệ Nam, hắn thật chẳng muốn tới đây, song, không đến nỗi tệ.
Hai người nhanh đi ra ngoài sân cỏ của khách sạn, Trình Mạc Nhiễm chủ động cởi áo vest phủ thêm bên ngoài cho Lương Ngân, Lương Ngân tuy không thích, nhưng cũng không có ý cự tuyệt, đây cũng chỉ là hành động thường thấy giữa hai người bạn!?
Hai người ngồi trên bãi cỏ xanh hóng gió, giữa hè, cơn gió nhẹ ấm lướt nhanh qua mặt, Lương Ngân rất hưởng thụ hít vào một hơi sâu, nhắm mắt lại, Trình Mạc Nhiễm nhìn Lương Ngân như vậy, dục vọng trong lòng hắn càng thêm mãnh liệt.
Cho nên, không kiềm hãm được, hắn hôn cô, một cái hôn rất nhẹ nhàng, khắc trên môi Lương Ngân.
Lương Ngân phản ứng chậm lại mấy nhịp, thời điểm cô mở mắt, Trình Mạc Nhiễm đã rất nhập tâm dùng đầu lưỡi miêu tả vân môi của cô. Mạnh bạo hơn từng chút một.
Lương Ngân hoảng sợ, nghĩ muốn thét lên, lại càng khiến hắn thêm dễ dàng công thành đoạt đất, lưỡi của hắn liền trượt vào trong miệng cô.
Thời gian hình như cũng dừng lại, hai người cứ như vậy một kinh ngạc, đầu óc trống rỗng, một lưu luyến hương thơm ngọt ngào, không chịu thối lui.
"Đến bên tôi, làm người phụ nữ của tôi, được chứ?" Giọng nói tràn đầy cám dỗ và tình tứ của Trình Mạc Nhiễm vang lên bên tai Lương Ngân.
"Chát!" Một cái tát rơi vào mặt hắn.
Là Lương Ngân, Lương Ngân không chút suy nghĩ, chỉ hành động theo bản năng, tỉnh táo lại, cô đứng dậy, vứt áo vest lên người hắn, sau đó ném cho hắn một câu: "Mặt người dạ thú." Lương Ngân trong lòng rất kinh sợ, cô không quay đầu lại, chỉ bỏ chạy, cũng không để ý dưới chân mình là đôi giày cao gót.
Trình Mạc Nhiễm sờ sờ phần da vẫn còn nóng kia, khóe môi như có đường cong, sau đó nhìn về phía người con gái đang trốn chạy, trong lòng âm thầm quyết định một chuyện.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...