Buổi tối hôm đó Thư Viễn mời Lương Ngân đi dùng cơm, hai chị em Lương Ngân cùng Lương Ngôn hướng về phía Tang Vũ và Cẩm Niên mời một tiếng, Cẩm Niên cùng Tang Vũ cũng vui mừng đi theo hai chị em, họ vui vẻ đồng ý đi dùng cơm tối cùng người thần bí.
Lương Ngân ở trong phòng bếp chuẩn bị thức ăn, thỉnh thoảng nhớ lại mình từng ở trong phòng bếp này với một người khác, cô tâm niệm vì người đàn ông của mình mà chuẩn bị thức ăn, không nén nổi mình cô liền thổn thức không dứt, thì ra trí nhớ chỗ nào cũng có, dĩ nhiên chỗ nào cũng có anh!
"Chị, nước sôi!" Lương Ngôn ở bên cạnh giúp Lương Ngân, chị đang cắt đồ ăn nhưng lại đứng ngẩn người .
"À....." Lương Ngân suy nghĩ bị cắt ngang, vội vàng đem tấm thớt đầy đồ ăn đổ vào trong nồi.
"Chị, chị làm sao vậy? Tại sao lại mất hồn vía vậy?"
"Không có chuyện gì."
"Chị, chị gọi anh rể đến đi, đều là người một nhà cùng nhau ăn một bữa cơm!" Lương Ngôn vui vẻ muốn mời.
Anh rể? Trong lòng Lương Ngân chợt nhói đau, sau đó mặt không chút thay đổi nói một câu:" Không có anh rể."
"A?" Lương Ngôn nhất thời không phản ứng được câu nói của Lương Ngân.
Lương Ngân không trả lời chỉ tập trung làm đồ ăn của cô.
"A! Chị!" Lương Ngôn thét lên một tiếng kinh hãi.
Lúc này, ngón tay của Lương Ngân đã đỏ sẫm rồi, máu cũng chảy dọc theo thân dao cắt đồ ăn rơi xuống, chảy trên bàn bếp rồi rơi xuống đất.
"Chị, em đi lấy hộp sơ cứu, chị mau nắm chặt lại đi!" Lương Ngôn có chút kích động, chạy ra khỏi phòng bếp, Lương Ngân dường như không có cảm giác gì, chỉ là ngón tay mình chảy máu có chút run sợ.
Đều nói tay đứt ruột xót, quả nhiên sau này đau xót cứ như vậy xuyên nhập đến tận trong lòng một cảm giác đau dữ dội.
"Thế nào lại không cẩn thận vậy?" Giống như người nọ nói ở bên tai.
Lương Ngân cảm thấy lồng ngực của mình như bị cắn nuốt chua xót dữ dội, nước mắt từng giọt lớn cứ như vậy từ hốc mắt trào ra xuống hòa với máu.
Lúc này Tang Vũ vội vã tiến vào bếp, liền nhìn thấy Lương Ngân lẳng lặng ngồi khóc.
"Ngân Ngân, có phải rất đau không? Nhanh lên đi băng lại, nơi này để cho mình!"
Tang Vũ nhìn thấy Lương Ngân hiền lành khóc trong phòng bếp, liền dẫn cô ra khỏi phòng bếp cho Lương ngôn băng bó lại, còn cô thì đi chuẩn bị thức ăn.
"Chị, mấy ngày này chị đừng để tay thấm nước! Tắm rửa gì gì đó... Hãy nói cho em biết, em giúp chị!" Lương Ngôn thật ra muốn nói, nhưng là nhìn thấy Lương
Ngân cứ như vậy không nói gì, vẫn chịu đựng không nói. Lương Ngôn ở trong lòng cũng yên lặng thở dài một tiếng.
Buổi tối lúc Thư Viễn tới, Tang Vũ cùng Đàm Cẩm Niên thật sự nhìn ngây người, khuôn mặt của người này đúng thật là Qủy Phủ thần công, thật hoàn mỹ, mặc dù hai chị em Lương Ngân và Lương Ngôn đều là mỹ nữ, nhưng không ngờ Thư Viễn lại là một tuyệt tác hoàn mỹ nhất của thượng đế, bất luận phương diện nào một bữa cơm tối khách và chủ cũng vô cùng thỏa đáng.
Lương Ngân cùng bọn họ tiễn Thư Viễn ra ngoài cửa, lúc Thư Viễn sắp đi đột nhiên nói với Lương Ngân : "Ngân Ngân, em chuẩn bị một chút, tối mai em và anh cùng đi dự một bữa tiệc."
"A? A..." Lương Ngân có chút giật mình, nhưng là "A.." một tiếng bày tỏ ngầm đồng ý, cứu giúp tinh thần của cô.
Thư Viễn không nói gì thêm, như có điều suy nghĩ nhìn cô một cái, sau dặn cô nghĩ ngơi cho thật tốt, liền khởi động xe chạy thật nhanh ra khỏi tầm nhìn của Lương Ngân.
Ngày hôm sau, Lương Ngân dậy thật sớm trời còn chưa sáng rõ, thậm chí vẫn còn một mãng đen còn ánh đèn đường mông lung, xuyên thấu qua rèm cửa sổ vào trong phòng, Lương ngân cứ như vậy mở to mắt đây đã là đêm thứ mấy đây? Ngủ ít, mở to mắt tinh thần tỉnh táo cộng thêm vết thương ở tay, cô sau cùng mệt mõi cũng biến mất.
Lương Ngân có chút nhớ mẹ, ban đêm trong giấc mơ mẹ sẽ ôm cô, vỗ nhè nhẹ lưng của cô nói:" Ngân Ngân, ngoan đừng sợ có mẹ ở đây." Hiện tai cô không có bị giắc mơ làm thức tỉnh, chỉ là đơn thuần nhớ nhung ấm áp ôm vào trong ngực, còn câu nói kia làm cho cô cảm thấy bình yên.
Ngày trước cũng có người ở bên cô, mỗi ngày ôm cô dịu dàng nói:” Ngủ đi, ngoan." Những lời ngon tiếng ngọt như vậy cô cảm thấy ấm áp gấp đôi, nhưng lúc người đàn ông đó nói ra những lời ác độc đó, hôm nay chỉ có cô tự ôm chính mình trãi qua ngọt ngào khổ sở hành hạ, cô cảm thấy không thể chống đỡ nỗi nữa, cô giống như đang ngủ ngon giấc, sau đó tỉnh lại phát hiện thì ra tất cả chỉ là một giấc mơ cô vẫn như cô gái nhỏ ở trong lòng ngực của mẹ, là công chúa nhỏ không buồn, không lo.
Sắc trời dần dần sáng lên, bầu trời ửng lên màu trắng bạc, đã đến giờ Lương Ngân đi làm, cô rời khỏi giường mặc quần áo chỉnh tề đi ra khỏi phòng, mùi thơm của bữa sáng liền xông vào mũi.
Lương Ngôn cùng Đàm Cẩn Niên đã ngồi bên cạnh bàn ăn, liền gọi Lương Ngân đi qua.
"Chị, hôm nay Cẩm Niên được anh Âu Dương cho nghỉ, chị xem đồ ăn nhiều không!" Lương Ngôn giống như một đứa bé ham ăn.
"Ừ, Ngân Ngân, tay của cậu thế nào rồi?" Đàm Cẩm Niên múc thêm chén cháo cho Lương Ngân, đặt ở trước mặt cô.
"Đã tốt hơn nhiều, đừng quá lo lắng!"
"Cậu nên vui vẻ lên một chút, gần đây tâm trạng của cậu không được tốt lắm, có phải vẫn cảm thấy khổ sở, nếu như vậy cậu xin nghĩ đi, chúng ta lại đi đến Lẹ Giàn chơi!" Đám Cẩm Niên biết, Lệ Giang là thánh địa của mấy người các cô, ở nơi đó các cô có những ngày vui vẻ nhất.
"Ừ, để từ từ mình xin nghỉ, khi đó hãy nói sau!" Lương Ngân nghỉ tới Lệ Giang, nghĩ tới lần đó dây dưa nhất thời liền dừng lại suy nghĩ.
"Được rồi!"
"Chị, lần sau có đi phải cho em đi theo!" Lương Ngôn nịnh nọt nói.
"Được!"
Lương Ngân đi đến trường tham gia tiết tự học, sau đó xin phép về nhà, lúc về đến nhà chỉ còn có Đàm Cẩm Niên, hai người Tang Vũ cùng Lương Ngôn đã đi ra ngoài đi dạo phố.
Lúc này Lương Ngân phát hiện trên sô pha có một hộp lễ phục lớn.
Đàm Cẩm Niển lúc này mới nhớ tới nói: "A..., là của anh Viễn, anh cho người đưa tới, đó là bộ lễ phục cho cậu tham gia buổi tiệc đêm nay."
Lương Ngân mở hộp ra, một bộ lễ phục màu vàng, kiểu dáng cực kỳ đặc biệt để lộ ra nửa vai, cắt may rất khéo, xem ra cực kỳ sang trọng, vừa nhìn thấy đã biết là hàng đắt tiền của thương hiệu nổi tiếng.
"Tiêu Nghệ nhà chúng ta học được tay nghề như thế này mà trở về, thì tốt quá rồi!" Đàm Cẩm Niên ngồi bên cạnh Lương Ngân cùng cô thưởng thức.
"Tiểu Nghệ nhà chúng ta thông minh như thế, trở về không chừng đã là nhà thiết kế thời trang nổi tiếng rồi!" Mặc dù nhìn như một câu nói đùa, nhưng là câu nói trở thành sự thật, say này hãy nói.
"Mau, Ngân Ngân, mặc thử vào xem!" Đàm Cẩm Niên có chút khẩn trương thúc giục Lương Ngân mặc thử lễ phục.
Lương Ngân từ phòng thử quần áo bước ra ngoài, tóc có môth cút xốc xếch, đơn thuần, lễ phục vừa vặn khiến Đàm Cẩm Niên kinh ngạc.
Thật đẹp, vừa đúng lúc Thừa Viễn cho lái xe đến đón Lương Ngân.
"Chính xác!" Đây là cảm giác đầu tiên Thư Viễn nhìn thấy Lương Ngân, trực tiếp khen, Lương Ngân có một chút thẹn thùng.
"Là anh có mắt chọn tốt thôi!" Lương Ngân nói lời này cũng không có cảm giác khen tặng áng mắt cực kỳ độc đáo của người đàn ông này.
"Đột nhiên có thể không cảm thấy được?" Thư Viễn lái xe đi, trong xe để nhạc nhẹ êm ái, Lương Ngân vẫn nhìn đèn đóm loe loét ngoài cửa sổ, đôth nhiên nghe những lời này Lương Ngân không kịp phản ứng, trực giác "Hả?" một tiếng.
"Có thể em cảm thấy chúng ta vừa mới tiếp xúc không tới hai ngày, đột nhiên lại phải theo anh tham gia dạ tiệc?" Thư Viễn giọng nói không giống Trình Mạc Nhiễm trầm thấp dương cương, Vệ Nam dịu dàng, là một giọng nam rất khô, loại này có thể rất chính trực đáy lòng trong suốt.
"Không biết!" Lương Ngân cảm thấy không hẳn vậy, ánh mắt cùng giọng nói của cô cực kỳ thành thực.
Trong xe lại im lặng.
"Ngân Ngân, đêm nay Trình Mạc Nhiễm cũng sẽ đến!" Thư Viễn trầm mặc một chút, lời nói này có thể làm rung động Lương Ngân.
"..." Lương Ngân không có nghiêng đầu sang nhìn anh, vẫn duy trì tư thế vừa rồi, chỉ là hiện ra tư thế cứng ngắt mà thôi.
"Nếu như em nghĩ muốn thay đổi chủ ý, anh thật xin lỗi vì không nói trước cho em biết chuyện này." Thư Viễn cũng không có nhìn Lương Ngân, chỉ nhìn đường phía trước lái xe.
"Không sao!" Lương Ngân không hỏi anh làm sao biết được chuyện của mình, nhưng là người thần bí như vậy muốn biết chuyện gì nhất định dùng phương cách của mình, hơn nữa hai người bọn họ không giống bình thường.
Lại trầm mặc, Lương Ngân nghĩ trên thế giới này thật sự có nhiều truyện không tầm thường như vậy, không xác định lời nói, mọi chuyện như vậy nhất định đều xảy ra trên người cô.
Lúc tới buổi tiệc, Lương Ngân tất nhiên không thể suy nghĩ gì, thì ra đây là lần đầu sau khi chia tay gặp lại anh nhất định không thể xem cô như người lạ, nữ nhân ở khuỷu tay anh nhất định là Xảo Thiếu Di, nhất định anh sẽ coi thường cô, coi cô như người xa lạ, Lương Ngân cảm thấy hơi thở của mình bắt đầu không thông, cô kéo cánh tay Thư Viễn lảo đảo một bước, đúng lúc Thư Viễn choàng lấy eo của cô để cho cô ổn định.
"Sao vậy? Không có việc gì chứ? Sắc mặt của em tại sao lại như vậy? Là trong người không thoải mái hay là nhìn đến hắn thấy không thoải mái?" Thư Viễn lời nói ngắn gọn trực tiếp nhưng vô cùng sắc bén, không cho Lương Ngân đường lui.
Lương Ngân không có thời gian trách cứ lời nói đâm thọc của anh, chỉ miễn cưỡng cười nói: "Không có gì!" Sau đó đi thei anh vào đại sảnh của buổi tiệc.
Lương Ngân đi theo bên cạnh Thư Viễn, dường như trở thành tiêu điểm, bởi vì tối nay tới đây đều là những nhân vật thượng lưu có mặt mũi của thành phố B, dường như Thư Viễn không biết ai ở đây, nhưng hai người bọn họ xuất hiện đã sớm thu hút ánh mắt của tất cả mọi người.
Thư Viễn dẫn Lương Ngân đi vào trong khách sạn đến chỗ để thức ăn.
"Anh không cần xã giao sao?" Lương Ngân nhận lấy đồ ăn của Thư Viễn cũng ngồi vào bàn ăn.
"Em cảm thấy bọn họ đều biết anh sao?" Không đáp lại câu hỏi trực tiếp nói, người luôn sắc bén như thế.
"A... Chúng ta ở đây như vậy có tốt không?" Hiện tại chỉ có hai người chọn thức ăn mà không để ý đến những ánh mắt không biết tên kia.
"Ngoan, ăn thật ngon!" Đột nhiên Thư Viễn đưa tay lên vỗ nhẹ lên khuôn mặt nhỏ nhắn của Lương Ngân, Lương Ngân tính phản xạ lui về phía sau, thiếu chút nữa là đem đĩa ngã trên mặt đất.
"Anh...." Đúng lúc anh đỡ lấy Lương Ngân cô mới có thể đứng vững, đêm nay đã là lần thứ hai đột nhiên cô cảm thấy có chút cảm giác ghê tởm rất muốn nôn mửa.
"Anh ta đang nhìn em!" Thư Viễn lại gần Lương Ngân hơn, nói nhỏ nhẹ bên tai Lương Ngân, trực giác của Lương Ngân cho cô biết có ánh mắt lạnh lẽo đang nhìn cô, bất giác cô rùng mình nổi da gà cũng giống như đang bị dọa.
"Cười với anh!" Thư Viên nói.
Lương Ngân hít thở thật sâu, cho Thu Viễn một nụ cười mê người.
"Tốt chứ." Thư Viễn có vẻ cũng rất đắc ý,lại vỗ nhẹ hai má của Lương Ngân, Lương Ngân lần này không phản ứng gì, chỉ là trong lòng có chút không yên mà thôi.
"Ngân Ngân!" Lúc này, một giọng nữ quen thuộc ở phía sau vang lên.
Lương Ngân quay đầu lại liền nhìn thấy chị Vệ Tiếc đã lâu ngày không gặp, còn có vẻ mặt lạnh lẽo nghi ngờ của Vệ Nam.
"Chị Vệ Tiếc, anh Vệ Nam!" Lương Ngân có chút xấu hổ.
Vệ Tiếc nhìn khuôn mặt Lương Ngân vẻ mặt khó hiểu, nhưng Lương Ngân biết hơn nửa phần là mất hứng.
"Vị này là?" Vệ Tiếc nhướng mày vẻ mặt lạnh nhạt nhìn Thư Viễn bên cạnh, chuyển sang nhìn Lương Ngân cười nhưng không cười với Thư Viễn.
"Đây là..."
"Tôi hiện tại là bạn trai của cô ấy!" Thư Viễn trực tiếp trả lời nửa câu sau của Lương Ngân.
Lương Ngân im lặng.
"Bạn trai?" Vệ Tiếc động tác nhíu mày chuyển thành cau mày bộ dáng rất sau.
"Thì ra người này sao lại mau tìm người mới vậy?" Giọng nói này giống như đến từ địa cầu Ngoại Tinh Cầu --------- Hỏa Tinh, đã lâu âm thanh trống trãi.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...